“Ba chén, đều tính nơi ta.”
La Hầu cạn chén thứ nhất xong, Đông Cô phản ứng nhanh nhất, giành chén về, giọng đầy lo lắng, “Chàng còn đang bệnh, sao uống rượu được!”
Văn Giới thấy vậy âm thầm “xì” một tiếng, bụng bảo dạ ngươi coi La Hầu là loại người gì cơ chứ, một chén rượu đủ đánh gục hắn à? Hồi xưa lúc tiền tuyến thắng trận, nữ đế khao quân, rượu ngon thịt ngọt ăn mừng hết ba ngày, đến cuối cùng những kẻ uống xong còn đứng được chỉ đủ đếm trên đầu 5 ngón tay, trong số đó có La Hầu.
“Ta không sao.” La Hầu không tiện đứng dậy, nhưng chàng cao nên tay dài, với tay có thể tóm được cổ tay của Đông Cô. Chàng ngẩng đầu, nhìn Đông Cô, “Ta không sao.”
Tay của chàng cứng cáp, nhìn như chỉ đang hơi nắm tay Đông Cô, nhưng truyền cho nàng một niềm tin vững vàng. Đông Cô yên tâm, trả lại chén cho chàng.
Văn Giới cười, “La Hầu, nào, hai chén còn lại ta uống với ngươi.”
“Được.”
Hai chén rượu thoắt cái đã vào bụng.
Căn phòng nức hương rượu nồng nàn, quyện trong cái lạnh của ngày đông, say lòng người.
Mọi người vui vẻ dùng xong một bữa cơm. An Kình không giỏi uống rượu, chỉ nhấp nửa chén, rồi xin kiếu từ vì không mong Đông Cô thấy mình say rượu hỏng hình tượng. Đông Cô tiễn y, mở cửa ra, Thành Tuyền đã đứng ngay bên ngoài.
“Thành hộ vệ, cô vất vả rồi.”
Thành Tuyền gật đầu, đỡ lấy An Kình lên xe ngựa. Đông Cô nhìn theo họ rời đi.
“Sao, mỹ nhân đi rồi, lòng lưu luyến?”
Đông Cô không buồn ngoái đầu, trêu cô ta: “Cũng không biết là ai lưu luyến nữa cơ.”
Văn Giới tiến tới, hỏi Đông Cô: “Hắn đồng ý rồi?”
Đông Cô chưa kịp đáp, Văn Giới đã biết câu trả lời. “Ngươi tin tưởng hắn đến vậy sao?”
“Phải.”
“Tề cô nương.” Văn Giới đến bên Đông Cô, tựa lưng vào cửa, mắt liếc xéo nàng, “Ta rất tò mò, sao ngươi lại ngây thơ đến vậy, dễ tin tưởng người khác đến vậy.”
“Ha.” Đông Cô bật cười, quay đầu nhìn Văn Giới, “Tôi cũng không rõ tại sao mình ngây thơ đến vậy, dễ dàng tin người khác đến vậy. Nhưng tôi chỉ biết, ngài ấy sẽ không hại phe mình.”
“Phe mình?”
“Phải.” Đông Cô nhìn cuối con hẻm nơi An Kình đã rời đi, “Tôi, La Hầu, còn cô thì hiện giờ chưa rõ lắm.”
Văn Giới nhướn mày, “Ồ? Nói vậy có nghĩa là gì?”
Đông Cô đùa, “Phật bảo “không thể biết””
“Xì.” Văn Giới đảo mắt khinh bỉ, đứng thẳng người, “Ta cũng đi đây, có tiến triển gì thì báo cho ta biết, ta vẫn ở Vân Lâu.”
“Được.”
Tiễn Văn Giới về, Đông Cô đóng cửa, quay vào nhà.
La Hầu đang dọn chén đũa.
“Để đó ta làm cho, chàng nghỉ ngơi đi.” Đông Cô kéo La Hầu về lại giường, bản thân nàng xắn tay áo lên tiếp tục dọn dẹp. Nàng vừa lau bàn vừa thuận miệng trò chuyện với La Hầu.
“Chồng ơi, chàng đã say chưa?”
La Hầu ngồi trên giường, mắt luôn nhìn theo Đông Cô.
“Chưa.”
Đông Cô cười bảo: “Sao tửu lượng của chàng tốt thế.”
La Hầu lắc đầu, “Ta cũng không biết.”
Đông Cô chồng chén đĩa lên nhau, thoáng ngừng tay, nhưng không quay đầu nhìn La Hầu.
“Chồng ơi, quan hệ giữa chàng và Văn Giới ra sao?”
La Hầu ngước mắt, “Văn Giới thế nào?”
“Đâu có sao, ta chỉ hỏi chút thôi mà.”
La Hầu nói: “Cô ấy là người làm chung với ta lâu nhất, ban đầu là trong doanh quân ở tiền tuyến, sau đó là dưới trướng của Viên tướng quân.”
Đông Cô hỏi: “Hồi đó lúc mọi người giành nhau cái hộp đồ, cô ta cũng tham dự đúng không?”
“Đúng.”
Đông Cô lại hỏi: “Cuối cùng cô ta đưa hộp đồ cho chàng, chàng đã từng nghĩ tới lý do vì sao chưa?”
La Hầu hơi cúi đầu, nhớ lại chuyện xưa, “…….Khi đó cô ấy nói với ta, bản thân không muốn dính tới nữa.”
“À……. Không muốn dính tới nữa.” Cái này cũng giống như lý do cô ta đã nói với ta. Đông Cô đậy nút vò rượu, ngón tay lướt nhẹ qua miệng vò rượu, “Nếu đã không muốn dính tới nữa, tại sao bây giờ lại xuất hiện. Cô ta đã ẩn mình rất kỹ, lại không có nhược điểm, Lã Khâu Niên sẽ không tự chuốc thêm phiền toái cho bản thân, nếu như cô ta tiếp tục trốn không xuất hiện, các phe phái sẽ không để ý đến cô ta. Gió bão qua đi thì tự động sẽ an toàn.” Đông Cô nhìn vò rượu màu nâu đất trong tay, nói tiếp, “Thế mới phù hợp với cái câu “không muốn dính tới” mà cô ta nói. Nhưng bây giờ cô ta lại chủ động thò đầu ra, lạy ông con ở bụi này, là vì sao?”
Ánh mắt La Hầu nhìn sàn nhà, không nói gì. Đông Cô quay đầu, nhìn La Hầu, chậm rãi nói: “Chàng đã từng bảo sau này sẽ không giấu gì ta nữa.”
Cơ thể của La Hầu thoáng chấn động, ngước mắt lên.
Đông Cô đến gần, nắm lấy tay La Hầu, nhẹ nhàng nói chàng: “La Hầu, ta cần phải biết hết mọi chuyện, còn không chúng ta vốn đã ở thế yếu, mà lại còn giấu giếm nghi ngờ nhau, thế thì sẽ không có cơ hội sống sót nữa. Chàng phải để cho ta biết rốt cuộc Văn Giới có đáng tin cậy hay không.”
Đông Cô nâng đầu La Hầu lên, để chàng nhìn vào mắt nàng. La Hầu nhìn vẻ mặt bình thản của nàng, nói: “Cô ấy đáng tin cậy.”
“Vì sao?”
Chàng phải cho ta một lý do thuyết phục, khiến ta tin rằng cô ta thật sự tình nguyện chuốc lấy nguy hiểm vào thân vì chuyện này.
La Hầu đáp: “Cô ấy đang báo ân.”
Đông Cô ngạc nhiên, “Sao cơ?”
La Hầu nói: “Cô ấy đang báo đáp ta, ta đã từng cứu cô ấy.”
“Vì chuyện lấy chứng cứ hồi đó?”
La Hầu lắc đầu, “Không phải lần đó.”
Đông Cô hỏi: “Vậy là lần nào?”
La Hầu nghĩ một chút, đáp: “……Là trước đó, có một lần khác. Khi đó mọi người đã nhận chức dưới trướng của Viên tướng quân, cô ấy luôn tách ra đi đâu mất, chẳng biết cô ấy làm gì nữa.” La Hầu nói rất chậm, cố gắng nhớ lại, “Có một lần, làm xong nhiệm vụ, cô ấy lại tự động rời đi. Cô ấy đi không lâu sau thì Viên tướng quân truyền nhiệm vụ mới, nên ta đi tìm cô ấy. Ta thấy cô ấy đang đánh nhau trong một ngôi miếu đổ nát ven rừng, ta đã cứu cô ấy, khi đó cả ta và cô ấy đều bị thương.”
Đông Cô nhíu mày, “Võ công của chàng và Văn Giới cao cường như thế, sao lại dễ dàng bị rơi vào thế hạ phong như vậy.”
La Hầu đáp: “Hai người đó không phải những kẻ bình thường.”
“Là người của Lã Khâu Niên?”
“Ừ.” La Hầu gật đầu, “Sau đó trốn thoát được rồi ta và cô ấy mới biết, nhiệm vụ mới của Viên tướng quân chính là đến ngôi miếu đó để lấy một vật chôn dưới pho tượng Phật.”
“Hai người kia phụ trách canh giữ nơi đó?”
“Phải.” La Hầu đáp, “Họ là hộ vệ đắc lực nhất của Lã Khâu Niên, Phong Trệ và Phong Chỉ.”
“Hả?” Đông Cô nghiêng đầu “Điên (Phong Tử, đồng âm) và Điên?”
La Hầu nói: “Là Phong Trệ và Phong Chỉ.”
“……..Tên nghe là đã giống như cao nhân rồi.” Đông Cô cười cười, nhìn La Hầu, mặt chàng vẫn rất nghiêm túc. Chàng hơi nhíu mày, “Họ là một cặp nam nữ, chị em ruột, cũng là hai thủ hạ đáng gờm nhất của Lã Khâu Niên.”
“Lợi hại lắm hả?”
La Hầu siết tay, “Ừ, rất lợi hại.”
Đông Cô vuốt mu bàn tay chàng, có lẽ đang nghĩ về kình địch nên nét mặt La Hầu đăm chiêu.
“Vậy nên chàng cảm thấy những hành động của Văn Giới đều là để báo ân, không có ý đồ gì khác?”
La Hầu nhìn Đông Cô, “Phải.”
Đông Cô gật đầu, “Ta quen cô ta chưa được bao lâu, cô ta cũng không phải loại người ta rành. Ta chưa từng gặp những người hành tẩu giang hồ, hết thảy đều dựa vào cảm giác của chàng đi vậy.”
La Hầu nói, “Văn Giới không trọng tình, nhưng trọng nghĩa.”
“Vậy là tốt nhất.”
Nghĩ đến chuyện kia, La Hầu cúi đầu, chậm chạp nói: “Với lại An Kình, hắn……. hắn sẽ giúp.”
Đông Cô nghĩ, không biết An Kình và La Hầu đã nói gì với nhau…….
“Ừ, nhưng trong phủ An Nam Vương, không phải ngài ấy nói là xong chuyện, chúng ta phải chừa đường lui mới được.”
La Hầu ngẩng đầu, rút tay ra khỏi tay Đông Cô, trở tay nắm lấy cổ tay của nàng, “Đông Cô, có thể tin tưởng An Kình được.” Hành động bất chợt này của chàng khiến Đông Cô hơi kinh ngạc. Nàng khẽ cười, “Sao vậy, tại sao chàng tin tưởng ngài ấy đến vậy?”
La Hầu nhìn lảng đi, Đông Cô thấy chàng nghiến nghiến răng, sau đó thở dài, giọng điệu nặng nề, “Nếu…….. Nếu ngày nào đó nàng gặp nguy hiểm mà ta không ở bên, nàng có thể…… có thể tin tưởng hắn.”
Đông Cô nghĩ một chút, thăm dò, “Tại sao chàng chịu tin người này như vậy?”
La Hầu lắc đầu không nói. Đông Cô đến cạnh chàng, khoác vai chàng, “La Hầu, tại sao chàng chịu tin ngài ấy như vậy?”
Giọng của La Hầu bất giác nhỏ và trầm hẳn xuống, “Nàng không biết…… nàng không biết đâu……”
“Được, được, ta không biết.” Đông Cô đỡ La Hầu, “Nào, chàng vừa uống rượu, nằm xuống cái đã, ta đi dọn dẹp rồi quay lại ngồi với chàng.”
La Hầu nằm xuống, Đông Cô quay người bưng chén đũa đi, rửa sạch sẽ xong xuôi, lại ra ngoài lấy quần áo đã phơi khô xuống gấp. Nàng vào căn phòng chứa đồ, mở chiếc tủ gỗ trong góc phòng ra, cất quần áo. Lúc mở cửa tủ, mắt nàng thoáng bắt gặp một bọc vải nho nhỏ. Động tác của Đông Cô hơi khựng lại, nàng nhìn nó, sau đó lẳng lặng cầm bọc vải đó lên, rút nút thắt, miệng của chiếc túi mở ra, vật phía bên trong rớt vào lòng bàn tay—-là cây trâm dạo trước An Kình tặng nàng.
Ngày đó ta nghe tên của ngài lần đầu tiên trong tửu lâu——
Tên tự của ta là Yến Quân, Đông Cô, cô phải nhớ kỹ đấy
Hiền hoà bình yên mà nên Yến, viên ngọc diễm thế mà nên Quân, tên xứng với người, rất đẹp thưa ngài.
“Chim yến bằng gỗ ngọc đàn……. Yến Quân, ta đâu phải thật sự u muội…….” Đông Cô vuốt ve cánh yến đang tung bay cuối trâm. Nghĩ đến La Hầu, bên miệng thấp thoáng nét cười khổ.
“Chàng nói ta không hiểu, làm sao ta lại không hiểu chứ……..”
Bao nhiêu nhịn nhục và giằng co của chàng, ta đều thấy hết, nhưng vẫn không thể làm sáng tỏ được với chàng. Tính chàng chân chất, khó giấu được ý nghĩ của mình, nếu như ta để chàng yên lòng, thì một người thông minh như An Kình sao lại không nhận ra. Ta không rõ tình cảm của ngài ấy sâu đến đâu, nếu ngài ấy biết rằng ta không hề mảy may động lòng, liệu ngài ấy có còn cam tâm tình nguyện giúp đỡ chúng ta không. “Vốn liếng” này quá lớn, ta không dám cược.
Đông Cô nhìn cây trâm gỗ trong tay, tinh trí, giản dị; trang nhã, phi phàm; đều giống như người đã tự tay tạo ra nó. Cả hai đều biết rõ cánh yến ở trên cây trâm ấy chất chứa bao nhiêu tâm ý, Đông Cô thoạt nhìn đã hiểu.
“Người ta vẫn bảo, trung-hiếu khó vẹn đôi đàng, thật ra không chỉ thế. Đức-tình cũng nằm trong “khó vẹn đôi đàng” mới phải…….” Đông Cô lẩm bẩm, “Ích kỷ lợi dụng, giấu gạt người khác, Tề Đông Cô, rốt cuộc từ khi nào đạo đức của mi đã trở nên yếu kém như thế, tấm tình chân thành bị mi lạnh bạc như thế.”
Trước đây, Đông Cô luôn tự nhủ, không ai sinh ra đã phải tốt với mi. Nếu như trong đời xuất hiện một người tốt với mi, thì mi nhất định phải biết quý họ. Thế mà bây giờ…….
Đông Cô buồn buồn thả cây trâm trở về trong bọc vải, không nỡ nhìn nó thêm một giây.
“An Kình, xin lỗi ngài.” Chỉ là chân đã đặt trên đường, bước đã đi về phía trước, chúng ta không ai có thể quay đầu nữa.
……..
Cứ đi mãi trên thế gian này, sớm muộn gì cũng gặp một người.
Khi gặp họ, chúng ta vừa trở nên nặng tình hơn bao giờ hết, lại vừa trở nên vô tình hơn bao giờ hết.
Đông Cô xuống bếp, xếp bánh ngọt đã mua lên đĩa, bưng vào phòng ngủ.
La Hầu đang mở tròn mắt, chẳng có vẻ gì là buồn ngủ cả. Đông Cô đến bên giường, tay cầm đĩa bánh, tay kia đỡ chàng ngồi dậy. La Hầu nhích người vào trong, Đông Cô ngồi lên giường. La Hầu nhấc chăn lên đắp luôn cả chân của Đông Cô, Đông Cô gác chân lên đùi chàng, nửa người trên tựa sát vào người chàng. Nàng vừa trêu cho chàng vui, vừa đút bánh cho chàng ăn, rồi lại để trà ngay bên, lâu lâu cho chàng uống. Buổi chiều cứ trôi qua như thế trong tiếng nói cười của họ.
Chút áy náy và “không nỡ” ban nãy rốt cuộc có còn đó hay không, chỉ mình Đông Cô biết.