“Phong Chỉ vân tán (gió ngừng mây giạt), ta cho ngươi ngẩng đầu nhìn trời lần cuối……”
Câu nói vừa dứt, bốn bề vì nó mà lạnh lẽo.
“Ha, tưởng ai, thì ra là Phong công tử. Sao, mới đó đã hay tin rồi à?”
Văn Giới từ tiện đứng nói giọng vừa thoải mái vừa âm ngoan, “Về cái chết của chị công tử, ráng nén bi thương nha.”
Cô ta ngó quanh, nói tiếp: “Ơ, không có mai phục, thật sự đơn thân đi hẹn gặp ta. Phong công tử, cái màn ưu ái này của công tử đúng là làm cho Văn Giới hơi sợ nha.”
Sắc mặt Phong Chỉ vẫn không đổi, “Ngươi không muốn hành trình bị trễ nải, ta cũng không muốn thay đổi kế hoạch. Chỉ cần một ngày, tối mai, ngoại ô phía bắc của thôn.”
“Giết nhau, ta thích. Chỉ có điều…….”
Văn Giới trở tay, ngân thương xoay chuyển, vụt trong không trung tạo nên tiếng gió. “Tại sao không phải là hiện giờ, vậy còn tiết kiệm được thời gian hơn nữa.”
“Làm nhiệm vụ, ta giết ngươi lúc ngươi yếu nhất, báo thù, ta trừng phạt ngươi lúc mạnh mẽ nhất. Đêm mai, ta sẽ đòi lại máu của chị ta từ nhà ngươi. Cáo từ.”
Dứt lời, tà áo màu xanh xám lay động, Phong Chỉ xoay người bỏ đi.
Văn Giới thu trường thương về lại, rờ rờ cằm.
“Trước đây giao chiến lại không biết thì ra Phong Chỉ là một người như vậy. Ha, trước khi đánh còn thông báo, lại còn thoáng hơn cả ta, trớ trêu thật.”
Văn Giới về đến phòng, suy nghĩ tìm lý do nào thoả đáng để hoãn ngày leo núi lại 1 hôm. Cô ta không thể để cho La Hầu và Đông Cô tự lên, phía trước có nhiều nguy hiểm đến tính mạng, quá nhiều nhân tố chưa rõ, sự xuất hiện của Phong Chỉ hôm nay là một chứng minh Lã Khâu Niên vẫn đang đuổi theo ở phía sau, để cho Đông Cô và La Hầu tự đi, cô ta sẽ không cách nào yên tâm. Hơn nữa, liên quan đến Phong Chỉ, cô ta cũng phải nhắc nhở Đông Cô đề cao cảnh giác.
Đêm đã khuya, Văn Giới nằm lại lên giường, mắt vẫn mở, nghĩ ngợi. Bỗng dưng ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân. Văn Giới giật mình, sau đó lại bình tĩnh. Đối với người có võ như cô ta, âm thanh của bước chân này quá nặng, rõ ràng là muốn cô ta yên tâm, tỏ ý bản thân không phải trộm cướp gì. Hơn nữa bước chân còn pha lẫn với âm thanh của gậy gỗ, nghe là biết ai liền.
Cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ. Văn Giới đứng dậy mở cửa, La Hầu đứng bên ngoài.
“Được rồi, ta cũng biết động tĩnh ban nãy không giấu ngươi được, vào đi.”
La Hầu vào phòng, Văn Giới trở tay đóng cửa.
“Đông Cô đâu?”
“Nàng ngủ say rồi.”
“À.” Văn Giới không đốt đèn, cứ thế ngồi xuống ghế trong bóng tối đen mịt. La Hầu để gậy tựa vào bàn, ngồi chỗ bên kia.
“Vừa rồi ngươi ra ngoài.”
“Ừ.”
La Hầu ngước mắt, “Có người đã ghé qua, ai vậy?”
“Hơ.” Văn Giới cười, “Ta vốn tưởng ngươi chìm đắm trong vòng tay của Đông Cô thì độ nhạy sẽ giảm, kết quả vẫn thính như gì. La Hầu, bao nhiêu đó năm rồi mà lưỡi đao của ngươi vẫn không hề cùn.”
La Hầu không nhiều lời với cô ta.
“Ai vậy?”
Văn Giới đáp, “Ai không quan trọng, quan trọng là bây giờ ta có việc cần ngươi giúp ta.”
“Việc gì?”
Văn Giới đáp: “Chiếu theo kế hoạch ban đầu thì ngày mai chúng ta phải lên núi.”
“Không sai.” La Hầu nói, “Ngươi muốn làm gì?”
Văn Giới đáp: “Ta muốn ngươi làm Đông Cô phải hoãn lại một ngày, ngày mốt mới lên núi.”
“Ủa?” La Hầu cau mày, “Vì sao?”
Văn Giới: “Tất nhiên là có việc phải làm.”
La Hầu ngẫm nghĩ, đáp: “Được.”
“Tốt, vậy thì cứ quyết định thế—-”
“Có điều.” Văn Giới vừa định giải tán, La Hầu lại nói, “Ta đồng ý với ngươi ta giúp được, nhưng ngươi phải nói cho ta biết ban nãy xảy ra chuyện gì.”
Văn Giới: “Hì, ngươi muốn biết thì ta nói cho ngươi biết, có người tới cửa đòi báo thù.”
La Hầu hỏi: “Báo thù? Báo thù gì?”
Văn Giới đáp: “Ta giết chết Phong Trệ.”
“Cái gì?”
La Hầu đăm chiêu, “Ngươi giết Phong Trệ? Lúc nào?”
Văn Giới ngáp dài, “Cách đây mấy hôm.”
La Hầu: “Tại sao ta không biết? Vào hôm nào?”
La Hầu vừa hỏi vậy xong, Văn Giới liền bị khựng lại.
Vào hôm nào, chính là hôm đó. Cái hôm ta giết chết em gái của ngươi.
Văn Giới xót xa nhìn La Hầu, trong lòng không khỏi mang cảm giác áy náy.
“Ta không muốn để ngươi và Đông Cô lo lắng, có một lần ta gặp ả, đã ra tay giết ả.”
Lỗ hổng trong lời giải thích này, ngay đến bản thân Văn Giới nghe mà còn không tin. La Hầu hơi lấy làm lạ, đang lúc nhạy cảm như thế này, lại có một kiểu chạm trán vậy sao. Nhưng chàng không gặng hỏi, cũng không nói gì thêm. Chàng tin cô ta.
“Ngươi giết chết Phong Trệ, vậy lẽ nào người tìm đến báo thù là——”
“Ừ.” Văn Giới gật, “Là em ả, Phong Chỉ.”
La Hầu nhíu mày: “Trước đây ta và ngươi đã từng đánh với chị em họ, từ kinh nghiệm đó cho thấy, võ của Phong Trệ lạ lùng màu mè, nhưng nội tức thì rõ ràng là không tốt lắm. Còn Phong Chỉ thì tuy chiêu số bao quát, không nhiều biến hoá, nhưng chiêu nào ra chiêu nấy, xuất thân có vẻ như từ nhà võ chính thống.”
Văn Giới thờ ơ, “Chắc vậy.”
La Hầu: “Hắn nói ra sao với ngươi?”
Văn Giới đáp: “Chi tiết cụ thể thì ngươi không cần biết, ta chỉ cần ngươi hoãn Đông Cô một ngày, ngày mốt chúng ta lên núi.
Văn Giới mà lì mặt ra kiểu này, tức là đã nhất quyết không mở miệng.
La Hầu nói: “Ngươi định đi đến điểm hẹn một mình.”
“Phải, hiếm khi có người quang minh chính đại hẹn giao chiến với ta, đương nhiên ta cũng phải đáp lễ chứ.”
“Ta đi với ngươi.”
“Xì.” Văn Giới đảo mắt khinh bỉ La Hầu trong bóng tối, “Sao, sống lâu ngày với Đông Cô xong bị nhiễm luôn bệnh cằn nhằn của mụ ấy rồi à? Hay là ngươi luôn không tin tưởng ta, cảm thấy rằng ta sẽ thua hắn?”
La Hầu kệ cô ta muốn nói gì thì nói, giọng điệu vẫn từ tốn.
“Ngươi phải để cho ta theo, không thì ta sẽ nói hết chuyện này cho Đông Cô biết.”
“…….”
Văn Giới ngồi thẳng người, rút lòng rút ruột ra nói với La Hầu: “Có lương tâm một chút đi chứ La Hầu, lúc ngươi trúng độc, không muốn để Đông Cô biết, ta giấu cô ta giúp ngươi. Bây giờ ta có việc cần ngươi giấu cô ta, thế mà ngươi lại dùng nó để uy hiếp ta, tình lý ở đâu chứ.”
“Thì……” La Hầu hơi cúi đầu, có vẻ như đang do dự, nhưng nghĩ đến người đã từng chạm trán trước kia, chàng là không sao yên tâm.
“Ngươi cứ coi như ta không giữ tín giữ nghĩa đi, bất kể thế nào ta cũng vẫn phải đi theo.”
“Ngươi!”
Văn Giới tức điên, nhưng không làm gì được chàng.
Thở vắn thở dài một lúc, cuối cùng Văn Giới thoả hiệp.
“Được, được, được, đêm mai ngươi đi chung với ta. Nhưng mà nhớ cho kỹ, trốn ở chỗ kín, không được nhúng tay vào, ta muốn tự tay kết liễu đời hắn.”
La Hầu gật đầu, “Được.”
“Ngươi về đi, ta cần phải nghỉ ngơi.”
La Hầu chống gậy về phòng. Đông Cô nằm yên lặng trên giường say giấc. La Hầu rón rén cẩn thận nằm xuống bên cạnh nàng. Cơ thể tuy đã nằm xuống, nhưng mắt vẫn chưa nhắm.
La Hầu nằm thao thức nghĩ về chuyện Văn Giới vừa mới nói. Chàng chỉ đánh với Phong Chỉ một lần, nhưng lần đó khiến chàng cả đời khó quên. Có lẽ do cùng là đàn ông, ấn tướng của La Hầu về Phong Chỉ càng sâu sắc hơn. Phong Chỉ không như người chị của hắn. Chiêu thức của hắn rất vững, khi tiến công thì ào ào sấm chớp, còn hễ phòng thủ thì chặt chẽ gió thổi không lọt. Nếu chỉ đánh một chọi một, rất khó nói được giữa hắn và Văn Giới ai có cơ hội thắng hơn.
Nghĩ ngợi một lúc, La Hầu âm thầm tự giễu mình. Trước đây chàng đã dùng sinh mạng mình để mưu sinh, nhiệm vụ cần làm đã làm, ai cần giết thì cũng đã giết, nếu như võ nghệ không bằng người ta thì bị giết chết cũng bình thường, đâu ai buồn lo nghĩ trước nghĩ sau quá nhiều chứ. Nhưng hiện giờ, chỉ cần dậy lên một chút biến số, đều đủ khiến chàng thấp thỏm.
Con người chính là như vậy, khi trắng tay, sẽ chẳng sợ gì. Nhưng một khi có một chút gì đó, thì đồng thời tạo nên vướng bận.
La Hầu không muốn đạt được gì cả, chàng chỉ không muốn phải mất đi. Mà đương nhiên với đầu óc của chàng thì không sao nghĩ được kế hoạch ứng phó hay ho hoặc đảm bảo thắng lợi hoàn toàn nào. Suy đi nghĩ lại ngần ngừ một hồi, chàng âm thầm xin lỗi Văn Giới, sau đó đặt tay lên vai người bên cạnh, khẽ lay nàng.
Đông Cô mơ màng mở mắt.
“Gì……..”
La Hầu thì thầm: “Đông Cô……. Đông Cô, nàng dậy đi, ta có chuyện cần nói với nàng.”
Đông Cô cựa quậy, ôm La Hầu, lẩm bẩm: “Chồng yêu dấu……. vợ mệt lắm rồi, chúng ta ngủ thôi, ngủ thôi……”
“…….” La Hầu bị nàng ôm một phát ngã ngửa ra giường, chân tay của Đông Cô quắp chặt lấy chàng.
“Đông Cô…….”
“Ừm.”
Nàng vùi đầu ậm ừ, ra ý là đang lắng nghe.
La Hầu đỡ cánh tay của nàng, quay đầu nhìn nàng, nói: “Văn Giới có chuyện rồi.”
“Ừm…… Hả——?!”
Đông Cô giật bắn mình, ngay lập tức tỉnh hẳn.
Nàng vận dụng đầu óc suy nghĩ một chút, rồi trợn mắt nhìn La Hầu, “Chàng nói sao?”
La Hầu nói ngắn gọn súc tích: “Phong Chỉ đã tới.”
“Phong Chỉ?”
Cái tên nghe quen quen, Đông Cô nhíu mày, cảm thấy sự việc không đơn giản, sửa sang lại áo xống, ngồi dậy.
“Nói rõ ràng đi.”
La Hầu gật đầu, “Lúc nãy đang thiu thiu ngủ, ta nghe bên ngoài có động tĩnh, định ra xem, kết quả vừa ra khỏi phòng liền thấy Văn Giới bước ra từ trong nhà.”
Đông Cô hỏi: “Cô ấy đi đâu?”
La Hầu đáp: “Đi đến đầu thôn, ta không đi theo.”
“Rồi sao nữa?”
La Hầu: “Không lâu sau cô ấy quay về, ta tìm đến phòng của cô ấy, hỏi đã xảy ra chuyện gì.”
Đông Cô: “Cô ấy nói cho chàng biết là Phong Chỉ đã tới?”
“Phải.”
Đông Cô đăm chiêu, “Lạ thật, hắn gọi Văn Giới ra gặp riêng là ví lý do gì.”
La Hầu đáp: “Hắn muốn báo thù cho chị hắn.”
Đông Cô giật mình, “Chàng đã biết chuyện Văn Giới giết chị của hắn?”
“Ừ.” La Hầu gật đầu, “Văn Giới đã nói với ta.”
“Vậy…….”
“Sao?”
Đông Cô nhìn vẻ mặt bình thường của chàng, biết chàng vẫn không biết gì về chuyện của La Từ. Nàng lắc đầu, “Không có gì. Hắn muốn báo thù tại sao không ra tay mà hẹn Văn Giới làm gì, chẳng lẽ là hẹn để đánh sao.”
La Hầu gật đầu, “Phải.”
“Ớ?” Đông Cô bật cười, “Còn thật sự có chuyện đó à, cái tên Phong Chỉ này làm ta ngạc nhiên đấy.”
La Hầu: “Đêm nay hắn đến trước chỉ để hẹn thời gian, chứ không phải để đánh nhau với Văn Giới.”
“Ha.” Đông Cô nhướn mày, ánh mắt dừng lại ở một góc khuất, khẽ nói,
“Hành xử có nguyên tắc, có chiến thư đàng hoàng. Người này nếu không phải đang âm thầm chuẩn bị mai phục, thì tức là hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của bản thân rồi.” Nàng nhìn La Hầu, “Chàng đã từng đánh với hắn, thấy hắn ra sao.”
La Hầu đáp: “Vững, mạnh, không chút sơ hở.”
Đông Cô: “Tuy ta không hiểu biết gì về võ, nhưng cũng hiểu ý nghĩa của mấy chữ đó. Người này mà được chàng đánh giá như vậy, chắc là một cao thủ hiếm có. Vậy chàng cảm thấy hắn mà đánh với Văn Giới, ai có khả năng thắng lớn nhất.”
“…….” La Hầu im lặng một chút rồi đáp, “Không nói chắc được.”
“Vậy thì coi như ngang nhau rồi.” Đông Cô gật đầu, “Ta hiểu rồi, chuyện này ta sẽ nghĩ cách.”
“Còn nữa…….” La Hầu lại nói, “Chuyện này…….”
“Sao?”
La Hầu ngập ngừng: “Chuyện này Văn Giới không cho ta nói với nàng……”
“Ha.” Đông Cô cười bảo, “Ý là chàng đang lén lút nói cho ta biết?”
“…….”
La Hầu cúi đầu, bộ dạng rất áy náy. Đông Cô thấy rất buồn cười, nghĩ thầm trong bụng, nếu chàng mà biết chuyện chàng trúng độc bị Văn Giới quay qua quay lại là đã nói tất tần tật cho ta, không biết sẽ nghĩ gì.
“Được rồi được rồi, chàng đừng tự dằn vặt nữa, ta không để cho cô ấy biết là được. Mai ban ngày chàng canh cô ấy cho kỹ, đừng để cô ấy ra khỏi nhà.”
“Được.”
Đông Cô ngẫm nghĩ, lại nói tiếp: “Nếu như cô ấy hỏi chàng ta đi đâu, chàng cứ nói là chàng cảm thấy cơ thể mình vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nên kêu ta hoãn lại một ngày, thế là ta đi tìm thuốc và thức ăn về cho chàng.”
La Hầu gật đầu, “Ta hiểu rồi.”
Đông Cô kéo chàng, “Nào, nằm xuống đi, cả đêm cũng chưa được nghỉ ngơi cho đàng hoàng. Trời sắp sáng rồi, mau ngủ một giấc.”
“Ừ.”
……..
Hôm sau, Đông Cô ra khỏi nhà rất sớm. Văn Giới tới phòng La Hầu, thấy Đông Cô không có đó, thắc mắc: “Đâu rồi?”
La Hầu đáp: “Nàng đi ra ngoài rồi.”
Văn Giới cau mày, “Ra ngoài rồi?”
“Ừ.”
La Hầu nói lý do Đông Cô đã mớm sẵn cho Văn Giới nghe.
“Thì ra là vậy.” Văn Giới gật gù, cười khẩy một tiếng, “Không ngờ là lúc mấu chốt thì đầu óc của ngươi có thể nghĩ ra được cách này. Chắc là Đông Cô lo cho ngươi nên không nghĩ nhiều, ngươi nói gì thì cứ thế mà tin.”
“……..”
Văn Giới lại nói: “Ta đi tìm thức ăn, ngươi ở đây chờ ta.”
La Hầu gật đầu.
Một lúc sau, Văn Giới đem một số thịt khô về.
“Chả biết đám người ở đây làm sao mà sống được, ngày nào cũng chỉ nhiêu đây, ăn hoài không thấy chán.”
La Hầu ngồi trên ghế, đón lấy phần thịt khô Văn Giới đưa.
“Trong quân doanh thức ăn đâu được ngon như vầy.”
“Xì.” Văn Giới nói, “Quân doanh là quân doanh, lúc đó chúng ta dưới trướng người khác, họ nói gì thì cứ thế mà nghe. Hiện giờ ta và ngươi đều được tự do, đương nhiên phải biết cách sống hưởng thụ chứ.”
La Hầu cắn một miếng thịt khô, làm thinh.
Văn Giới lẳng lặng nhìn chàng, chậm rãi nói: “Ta ghét nhất là cái bộ dạng này của ngươi.” Cô ta bước hai bước đến đứng trước mặt La Hầu.
“Ngươi ngẩng đầu lên.”
La Hầu ngước mắt.
“La Hầu, trước đây ngươi ra sao, ta không cần biết, nhưng hiện giờ, ngươi phải có một thái độ sống mới.”
Mặt La Hầu rất bình tĩnh, giọng bình thản, “Tại sao?”
Văn Giới cúi đầu nhìn chàng, một cặp lông mày khí khái nghiêm trang, một đôi mắt e dè buồn buồn, nhưng lại chứa đựng một sự quyết tuyệt.
“Cả đời Văn Giới ta giết vô số người, chứng kiến cũng khá nhiều bi thương của thế gian. Ta từng cho rằng cả đời này ta sẽ sống trong máu tanh như vậy, nhưng ta cũng từng cho rằng một người đã cùng ta bước ra từ cõi chết như ngươi, cũng sẽ sống một cuộc đời như thế. Thậm chí ngươi còn thê thảm hơn ta.”
La Hầu rũ mắt.
“Nhưng mà.” Văn Giới thong thả nói tiếp, “Ta đã lầm.”
La Hầu hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
Văn Giới xoay người, “La Hầu, Tề Đông Cô là ân điển bà trời đã ban cho ngươi, cô ta đã cứu ngươi. Bắt đầu từ giây phút cô ta đến bên ngươi, cô ta đã cứu ngươi rồi.”
“Trên đời này có biết bao nhiêu người không muốn chìm trong vũng tối, nhưng lại không sao thoát ra được. Nhưng ngươi không tranh không cầu, mà bà trời lại cứ thế mà cho ngươi hy vọng. La Hầu, nếu như ngươi tiếp tục chìm trong đấy, ngươi sẽ không chỉ có lỗi với chính mình.”
Lời nói bộc trực, bộc lộ rõ ràng hết tình nghĩa.
La Hầu ngồi im, tay cầm miếng thịt khô cứng. Chàng nhìn mặt đất, nói: “Không phải bản thân nàng đến, là ta……”
“Gì?”
Trước mặt La Hầu hiện ra cảnh lúc mới quen Đông Cô, giọng vừa trìu mến vừa nặng nề.
“Ta đã tham lam, trơ trẽn kết giao với nàng. Ta không biết sẽ xảy ra chuyện này, là ta đã đưa nàng vào cục diện hỗn loạn này……”
Văn Giới chau mày, “Ý là gì?”
La Hầu lắc đầu, xong không nói gì nữa.
“Xì.” Văn Giới cười khẩy, “La Hầu ơi là La Hầu, đúng là ngươi đã thay đổi. Nếu hỏi ta thích kiểu nào, thì ta vẫn thích khí khái của ngươi của dạo trước hơn.”
“Ta……”
“Được rồi được rồi, ăn đi.”
Văn Giới ngồi xuống bên cạnh La Hầu. Có lẽ do đêm nay sẽ có một trận quyết chiến, cây trường thương vẫn mang bên mình của cô ta lúc này càng toả sát khí khắp mình. Cô ta giấu sát khí này trước mặt Đông Cô, nhưng trước mặt La Hầu thì chẳng cần kiêng dè gì.
Đối với cô ta, La Hầu không hẳn là bạn, nhưng càng thân thiết hơn bạn. Tính cách của họ khác nhau, nhưng cùng một loại người.
Văn Giới vừa ăn bằng miệng vừa dùng mắt liếc La Hầu lặng lẽ ngồi bên cạnh.
Không lâu sau, Đông Cô về, mang theo thuốc thang và thức ăn. Nàng kêu La Hầu đi nghỉ ngơi, rồi sắc thuốc nấu thức ăn cho chàng, không có gì khác lạ.
Một ngày rất bình thường trôi qua.
hết chương 68