Trường Hận

Chương 12 - Không Có Trái Tim

trước
tiếp

Sau khi Công chúa Văn Dương rời đi, Lê Tâm thở phào một hơi, nhỏ giọng nói: “Công chúa điện hạ khí thế khiếp người, thực là đáng sợ quá, may mà em chỉ phải hầu hạ Quận chúa thôi.”

Đào Chi rót cho tôi một chén trà. “Nếu Quận chúa thực sự trở thành hoàng tẩu của Công chúa điện hạ, vậy thì không cần phải nhìn sắc mặt Công chúa nữa rồi.”

“A, đúng thế.” Lê Tâm như chợt nghĩ tới điều gì, hai mắt sáng lấp lánh. “Quận chúa, chi bằng người hãy gả luôn cho Thái tử điện hạ đi, sau đó thì ngày ngày vênh mặt lên với cô ta.”

Khóe miệng tôi bất giác hơi co giật. “Các ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Tuy vừa rồi Công chúa Văn Dương nói năng khó chịu, nhưng tôi còn chưa đến nỗi vì muốn được vênh mặt lên với người ta mà gả cho Tư Mã Cẩn Du, huống chi, Tư Mã Cẩn Du chưa chắc đã nhìn trúng tôi.

Có điều, hôm nay Công chúa Văn Dương đúng là quái lạ, đặc biệt khi nói ra câu cuối cùng trước lúc rời đi, cô ta cứ như là có mối thù không đội trời chung với tôi vậy.

Tôi lại hỏi: “Đào Chi, món lễ vật mà Công chúa Văn Dương tặng ta là gì vậy?”

Đào Chi đáp: “Là cao dưỡng tóc có tác dụng an thần.”

Tôi nói: “Lần sau khi ta đi gặp Công chúa Văn Dương, nhớ nhắc ta bôi nó đấy…”

Mở mắt ra, tôi thấy xung quanh màn đỏ buông lơi, một cặp nến rồng phượng đang không ngừng đung đưa lay động. Tôi giật mình thảng thốt, phát hiện bản thân đã lại nằm mơ. Có kinh nghiệm từ hai lần trước rồi, không cần nghĩ tôi cũng biết giấc mơ lần này ắt là lại có liên quan tới Mộc Viễn.

Ồ, lần đầu tiên là chuyện tang, lần thứ hai là chuyện hỷ, còn lần thứ ba…

Tôi đưa mắt ngó quanh bốn phía một lát, xác định mình đang ở trong một gian phòng tân hôn, có lẽ chính là phòng tân hôn của Mộc Viễn. Nhớ tới khuôn mặt rữa nát mà mình từng nhìn thấy lần trước, lòng tôi hơi rờn rợn. Nhưng tôi cũng biết nếu mình không làm rõ những cơn ác mộng liên tiếp xuất hiện này rốt cuộc mang hàm ý gì, có lẽ ác mộng sẽ bám theo tôi mãi mãi.

Chợt có một tiếng lẩm bẩm dịu dàng vang lại: “A Uyển, bây giờ vi phu sẽ lật khăn trùm đầu cho nàng.”

Tôi đi vòng qua tấm bình phong, thấy ngồi trên chiếc giường tân hôn ở phía không xa quả nhiên chính là Mộc Viễn trong bộ đồ tân lang. Hắn chăm chú nhìn tân nương tử bên cạnh mình bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, khuôn mặt tân nương tử rõ ràng đáng sợ vô cùng, song hắn lại không hề sợ hãi, cứ như thể người bên cạnh mình không phải một xác chết mà là một món bảo vật hiếm có nhất trên đời.

Tân nương tử xem chừng đã chết được một thời gian khá dài rồi, gần như không thể nhìn rõ mặt mũi lúc sinh tiền. Nhưng rất lạ, tuy lần trước bị dọa cho vô cùng sợ hãi, nhưng lần này khi nhìn thấy đối phương ở cự ly gần, tôi lại không còn cảm thấy sợ hãi chút nào, thậm chí tự nơi đáy lòng còn dâng lên một cảm giác quen thuộc khó mà dùng lời miêu tả.

Động tác của Mộc Viễn hết sức cẩn thận, hắn nhẹ nhàng vòng một tay qua vai tân nương tử, tay còn lại thì khẽ vuốt ve má tân nương tử, trong ánh mắt ngợp đầy một vẻ đắm đuối si mê. “A Uyển, không có được nàng lúc sinh tiền, có được nàng sau khi chết cũng là chuyện tốt.” Rồi hắn chợt đổi giọng, ánh mắt trở nên hằn học dữ dằn. “Thẩm Yến thực là một tên đáng chết, kiếp sau hắn đừng hòng có được nàng nữa.”

“A Uyển đừng sợ, kiếp sau vi phu nhất định sẽ bảo vệ nàng cẩn thận, không cho phép bất cứ ai làm hại đến nàng.” Sau khi áp bờ môi vào mặt tân nương tử mà làm ra một loạt những cử chỉ thân mật, sắc mặt Mộc Viễn lại càng trở nên dịu dàng hơn, cặp mắt thì dần trở nên sáng rực tựa như những vì sao trên trời.

Đột nhiên, phía bên ngoài có một giọng nói vang lên: “Công tử đã dặn dò rồi, không ai được vào trong cả.”

“Tần công tử! Tần công tử!” Một giọng nữ chói tai vang vọng vào, nghe nôn nóng như thể kiến bò trên chảo lửa vậy.

Tôi ngó nhìn Mộc Viễn, thấy hắn buông tân nương tử ra, lại đặt tân nương tử nằm xuống giường tân hôn bằng động tác hết sức nhẹ nhàng, sau đó mới cao giọng hô: “Cho cô ta vào đây đi.”

Tôi nhủ thầm, phải chăng tình nhân cũ của Mộc Viễn đã tìm tới đây rồi?

Một vị cô nương vận đồ màu xanh biết vội vã đi vào, khi nhìn thấy tân nương tử trên giường tân hôn thì lập tức lộ rõ vẻ hoang mang, rồi liền quỳ sụp xuống trước mặt Mộc Viễn, dùng sức dập đầu thật mạnh, cất tiếng van nài: “Tần công tử, xin công tử hãy tha cho tiểu thư nhà nô tỳ đi.”

Tôi giật mình bừng tỉnh ngộ, hóa ra cô gái này là a hoàn của tân nương tử.

Cô nương áo xanh lại nói tiếp: “Tần công tử, tiểu thư ở dưới suối vàng có linh thiêng cũng không muốn mình sau khi chết bị đối xử như thế này đâu.”

Tần Mộc Viễn nhướng cặp mày dài lên, trong mắt phượng thấp thoáng lộ ra mấy tia khinh thường. “Sao ngươi biết là A Uyển không muốn gả cho ta? Khi xưa A Uyển lựa chọn Thẩm Yến chẳng qua là nhất thời hồ đồ, bây giờ cũng đã phải nếm trái đắng rồi. Thẩm Yến không đối xử tốt với A Uyển lúc nàng ấy còn sống, bây giờ nàng ấy chết rồi, hắn dựa vào cái gì mà tranh giành với bản công tử.”

Tôi nghĩ thầm, vẻ mặt này của Tần Mộc Viễn trông quen lắm, hình như tôi từng nhìn thấy ở đâu đó rồi…

“Có cái gì mà không dám? Đàm đàn bà con gái các nàng sao cứ thích cả nghĩ như vậy nhỉ? Ta bảo nàng qua đây thì nàng cứ qua là được rồi. Hơn nữa, ta với Văn Chi tình như thủ túc, ta gọi muội muội của y một tiếng A Uyển thì có gì là không được?”

Tôi đột nhiên nhớ ra Tư Mã Cẩn Du khi ở trong xe ngựa cũng từng có vẻ mặt giống hệt thế này.

Cô nương áo xanh phản bác: “Lão gia và phu nhân đều đã đồng ý với Thẩm công tử là sẽ an táng tiểu thư vào trong khu mộ của nhà họ Thẩm, Tần công tử và tiểu thư không thân không thích, chẳng ngờ lại nhân lúc Thẩm công tử ra ngoài mà đào trộm mộ của tiểu thư, đoạt vợ của người khác, thực là trời đất không dung! Tần công tử dựa vào cái gì mà làm vậy chứ?”

“Trời đất không dung ta cũng phải cưới A Uyển làm vợ, bất cứ ai cũng đừng hòng ngăn cản ta làm việc này.” Tần Mộc Viễn chợt cười nói tiếp: “Bích Đồng, ngươi chớ có quên, nếu không có ngươi nói với ta là Thẩm Yến đang làm gì, ta cũng chẳng thể nào nghĩ ra biện pháp này.”

Bích Đồng, Bích Đồng…

Cái tên này tôi dường như từng nghe thấy trong giấc mơ đã đeo bám tôi suốt mười sáu năm liền.

Trên trán chợt túa đầy mồ hôi lạnh, tôi nghĩ lẽ nào gã Tần Mộc Viễn này cũng có liên quan tới giấc mơ kia của tôi?

Sắc mặt tái nhợt đi, Bích Đồng vội vàng nói: “Khi đó nô tỳ chẳng qua là thấy công tử… thấy công tử…”

Tần Mộc Viễn hờ hững nói: “Thấy ta đáng thương, thấy ta một dạ tình sâu chứ gì?” Khẽ “hừ” một tiếng, hắn nói tiếp: “Nể mặt ngươi đã từng hầu hạ A Uyển hơn mười năm ròng, lần này ta tha cho ngươi. Mau ra ngoài đi, đừng có quấy nhiễu đêm động phòng hoa chúc của ta và A Uyển.”

Bích Đồng kêu thét lên: “Ngươi rõ ràng là đang làm nhục tiểu thư.”

“Người đâu, đuổi cô ta ra ngoài.”

Hai gã người hầu mặt mày hờ hững bước vào chụp lấy hai tay của Bích Đồng, Bích Đồng giãy giụa nói: “Tần Mộc Viễn, ngươi làm thế này sẽ bị trời phạt đấy.”

“Dừng lại.” Tần Mộc Viễn chợt nói. Rồi hắn đứng dậy đi tới trước mặt Bích Đồng, cúi đầu nhìn đối phương chăm chú. “Hãy quay về nói với Thẩm Yến, kiếp sau ta sẽ nhanh chân đến trước. Còn về kiếp này, hắn làm được một chuyện tốt thì ta sẽ phá hoại một chuyện, muốn chuyển thế để nối tiếp duyên xưa với A Uyển ư? Đừng hòng!”

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút tức cười, làm gì có chuyện kiếp này chưa xong kiếp sau tiếp tục chứ.

Gã Tần Mộc Viễn này đúng là đã yêu đến độ điên cuồng mất rồi.

Tôi khẽ lắc đầu, nhưng khi nhìn về phía Tần Mộc Viễn, cặp mắt không kìm được mở to.

Tần Mộc Viễn đỡ tân nương tử ngồi dậy, sau đó cẩn thận lấy từ trong ngăn tủ nhỏ nơi đầu giường ra một chiếc trâm, hết sức dịu dàng cài nó lên búi tóc của tân nương tử. “A Uyển, đây chính là tín vật định tình mà ta tặng cho nàng, chờ đến kiếp sau khi chúng ta trở thành phu thê, ta sẽ tặng cho nàng một chiếc nữa.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cây trâm trên búi tóc của tân nương tử bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Như hai giọt nước! Thực sự là như hai giọt nước! Phỉ thúy đỏ long lanh, những đường điêu khắc hoa tinh tế, cây trâm này và cây trâm Tư Mã Cẩn Du tặng cho tôi căn bản chẳng có chút nào khác biệt.

“Quận chúa, người lại gặp ác mộng nữa hay sao?”

Tôi giật mình bừng tỉnh, thở hồng hộc nhìn Đào Chi đang ở gần ngay bên cạnh mình, thấy thị nhìn tôi vẻ hết sức lo lắng. Tôi vô thức đưa mắt ngó quanh bốn phía, sau khi xác nhận đây chính là khuê phòng của mình thì mới dám thở phào một hơi, sau đó lại đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Không có gì.”

Đào Chi rót cho tôi một chén trà ấm. “Quận chúa, người uống chút trà cho bình tĩnh lại đi.”

Tôi lắc đầu, nói: “Ngươi ra ngoài đi, ta muốn ở yên một mình.”

Sau khi Đào Chi rời đi, tôi chẳng buồn xỏ tất đi giày, cứ thế bước tới bên cạnh bàn trang điểm. Cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa kia vẫn nằm lặng lẽ trong hộp đồ trang sức, tôi cầm lên, thấy đuôi trâm còn ấm, ngửi thử thì có hương bách hợp thoang thoảng.

Khi trời rạng sáng, Đào Chi và Lê Tâm bưng nước vào hầu hạ tôi rửa ráy. Tôi thoáng liếc mắt qua phía Đào Chi, sau đó lại lẳng lặng thu ánh mắt về. Khi đưa chiếc khăn mặt vừa nhúng nước nóng lên chuẩn bị lau mặt giúp tôi, Lê Tâm không kìm được ngạc nhiên bật thốt: “Quận chúa, sao mới qua có một đêm mà sắc mặt người đã tệ thế này?”

Tôi hờ hững nói: “Chỉ là vừa gặp ác mộng thôi, không cần nói với mẹ ta, đây không phải là cơn ác mộng ta hay gặp khi trước.” Dừng một chút, tôi nói tiếp: “Đào Chi, sắc mặt ngươi cũng không được tốt lắm, mấy ngày tới hãy nghỉ ngơi trong phòng mình đi, không cần ngủ ở gian ngoài nữa.”

Đào Chi khẽ thưa “vâng” một tiếng.

Sau khi dùng bữa sáng xong, tôi đến nói chuyện với mẹ. Mẹ hỏi tôi về Thẩm Hành, trong ấn tượng của tôi, mẹ vốn khá bất mãn với Thẩm Hành, không giống như cha, bất kể Thẩm Hành làm gì cũng đều cho là lẽ đương nhiên.

Tôi đáp: “Sư phụ ra ngoài rồi, chắc phải mấy ngày nữa mới về.”

Mẹ lại hỏi: “Con cảm thấy sư phụ con thế nào?”

Tôi hơi sững ra. “Sư phụ đối xứ với con rất tốt.”

Không biết là mẹ lại nghĩ tới điều gì, khóe mắt hơi nhòe đi. Tôi cho rằng mẹ không tin tôi, bèn kể hết những việc mà Thẩm Hành đã làm trong thời gian qua cho mẹ nghe, chẳng ngờ mẹ nghe xong thì vành mắt còn trở nên hoe đỏ.

Mẹ đưa khăn lên lau khóe mắt, sau đó mới nói: “Tốt rồi, con mắt nhìn người của cha con đúng là chưa bao giờ sai cả.”

Tôi tò mò hỏi: “Mẹ, trước đây chẳng phải mẹ không thích sư phụ con lắm mà?”

Mẹ nói: “Lúc trước khác bây giờ khác. Lúc trước mẹ không biết là y đối xử với con tốt như vậy, bây giờ biết rồi, mẹ tất nhiên không còn lo lắng gì nữa.”

Tôi chớp chớp mắt, làm bộ vô ý hỏi: “Mẹ, Đào Chi đã đi theo con bao nhiêu năm rồi vậy?”

“Chắc phải mười năm rồi. Khi xưa con mới cao bằng chừng này, mẹ sợ con cô đơn, thế là bèn chọn cho con một a hoàn đáng tin cậy về làm bạn. Bây giờ hai đứa bọn con đều đã cập kê cả rồi, thời gian đúng là chẳng khác nào bóng câu qua cửa.”

“Mẹ chọn từ đâu vậy?” Tôi sợ mẹ hoài nghi, liền nói thêm: “Con thấy Đào Chi không còn nhỏ nữa rồi, phải gả chồng đi thôi. Thị đã đi theo con nhiều năm như vậy, chọn cho thị một nhà chồng tốt cũng là điều nên làm. Bây giờ con ở trong phủ thực là buồn chán lắm, chi bằng chuyện hôn nhân của Đào Chi hãy để con làm chủ đi.”

Mẹ đưa tay day mũi tôi một cái. “Muốn làm bà mối rồi sao?”

Tôi gật đầu.

Mẹ lại cười nói: “Cũng tốt, khế ước bán thân của Đào Chi là bán đứt, cho nên thị cũng có thể tính là người trong vương phủ chúng ta. Những thứ như sinh thần bát tự gì đó con hãy đi tìm Lý tổng quản mà hỏi xin.”

Tôi bất giác cả mừng, bèn đáp “dạ” một tiếng.

Đêm đến khi đi ngủ, tôi hỏi Lê Tâm: “Gần đây Đào Chi có chỗ nào khác thưởng không?”

Lê Tâm suy nghĩ một lát rồi mới đáp: “Ngoài việc thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ ra, hình như không có chỗ nào khác thường cả.” Một lát sau, Lê Tâm lại nói tiếp: “Có điều Đào Chi cứ mỗi dịp mùng Một với ngày rằm lại đốt tiền giấy dưới trăng.”

A Phù là hộ vệ của tôi, thân thủ không tệ, tính tình lại khá trầm lặng, lúc nào cũng đi theo sau tôi từ xa, tôi thường xuyên quên mất sự tồn tại của con người này. Sau khi Thẩm Hành trở thành sư phụ của tôi, A Phù lại càng chẳng còn đất dụng võ nữa.

Tôi dùng bữa sáng xong liền bảo Đào Chi và Lê Tâm lui đi, một mình ngồi nghỉ ngơi trong tòa đình hóng mát của vương phủ.

A Phù vận một bộ đồ đen, đứng dưới gốc cây cổ thụ lá vàng rơi lất phất, ưỡn thẳng lưng, bàn tay đặt trên bao kiếm, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm ra ngay.

Tôi vẫy vẫy tay với y.

“Ta có một nhiệm vụ này giao cho người.” Tôi ra hiệu cho y cúi đầu xuống, sau đó hạ thấp giọng nói: “Thời gian tới ngươi không cần đi theo ta nữa, hãy đi theo Đào Chi, đừng để thị phát hiện. Mỗi ngày thị đã đi những đâu ngươi đều cần quay về bẩm báo kĩ càng với ta.”

“Dạ, Quận chúa.”

Mấy ngày trước tôi cố tình thưởng cho Đào Chi và Lê Tâm hương liệu, mục đích chính là để xác định xem người đụng vào cây trâm ấy là Lê Tâm hay Đào Chi. Hiện giờ kết quả đã có rồi, nhưng tôi thực sự không hiểu nổi tại sao Đào Chi phải đụng vào cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa mà Tư Mã Cẩn Du tặng cho tôi.

Hơn nữa rất trùng hợp, cứ mỗi lần trên cây trâm đó còn hơi ấm là tôi lại gặp một cơn ác mộng có sự xuất hiện của Tần Mộc Viễn.

Lần trước sau khi nằm mơ thấy Tần Mộc Viễn lấy ra cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa giống hệt với chiếc của mình, tôi bất giác kinh hãi choàng tỉnh dậy. Tỉ mỉ nghĩ lại, trong lần đầu mơ thấy Tần Mộc Viễn, cây trâm đó vừa hay được tôi cất trong vạt áo.

Ồ, hình như tất cả chuyện là đều có liên quan tới cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa mà Tư Mã Cẩn Du tặng cho tôi.

Tôi đưa tay chống cằm, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện về Đào Chi.

Vì gia cảnh nghèo mà bán thân làm nô tỳ, khi vào vương phủ thì mới vừa năm tuổi, trong nhà có một người cha ham đánh bạc và một người mẹ mắc bệnh nặng, không hề có anh chị em. Hơn nữa, năm thị mười tuổi, cha mẹ thị đã lần lượt qua đời.

Đào Chi cứ mỗi dịp mùng Một và ngày rằm là lại đốt tiền giấy, chắc hẳn là để tế bài cha mẹ mình. Có điều… tại sao phải đụng vào cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa đó chứ?

Đột nhiên, ánh linh quang lóe hiện, trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ.

Tôi vội vã chạy về tiểu viện của mình, giống như một cơn gió lao vút vào trong khuê phòng, đóng cửa lại đánh “rầm” một tiếng, sau đó hô to: “Không được bổn Quận chúa cho phép, bất cứ ai cũng không được vào phòng.”

Tôi lấy cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa đó ra, cầm chặt vào lòng bàn tay.

Tôi đá giày ra khỏi chân, ngay đến quần áo cũng chẳng buồn thay, nằm luôn xuống giường, chậm rãi nhắm mắt lại, cây trâm trong tay bắt đầu ấm dần lên.

Mở mắt ra, tôi ngó nhìn xung quanh, bất giác mừng thầm. Quả đúng như dự liệu, cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa kia chính là nguyên nhân khiến tôi nằm mơ thấy Tần Mộc Viễn.

Tôi ngó quanh bốn phía, muốn tìm kiếm Tần Mộc Viễn. Lần trước vẫn là một tòa phủ đệ xanh tươi ngút ngát nhưng lần này lại biến thành chốn núi rừng ngợp giữa băng tuyết tinh khôi, khắp nơi đều bị màu trắng bao trùm. Chỉ thấy vô số cành cây đã trĩu nặng vì tuyết, một cơn gió thổi tới, tức thì tuyết rơi lả tả.

Nhưng tôi không hề cảm thấy lạnh chút nào.

Tôi giống hệt như một con nhặng không đầu chạy đi khắp nơi giữa núi rừng, đột nhiên nhìn thấy trên nền tuyết trắng có dấu vó ngựa, sau một thoáng trầm ngâm liền lần đi theo đó. Chừng một tuần hương sau, trước mắt tôi xuất hiện hai gian nhà được chia tách bằng hàng rào, trước cửa mỗi gian nhà đều có trồng một gốc đào, bên dưới mỗi gốc đào đều có một ngôi mộ.

Tôi ngó nhìn thử, thấy trên bia mộ có viết sáu chữ: Mộ của ái thê Tạ Uyển.

Đi lại gần thêm chút nữa, tôi nhìn thấy phía dưới còn có mấy chữ khác nhau: Phu quân Thẩm Yến khắc.

Tôi lại đi tới gần ngôi mộ còn lại, thấy phía trên bia mộ cũng có khắc sáu chữ “Mộ của ái thê Tạ Uyển”, song phía dưới thì lại đề là: Phu quân Tần Mộc Viễn khắc.

Tình cảnh này… thực sự là có chút quái dị…

Tranh nhau lúc người ta còn sống thì thôi cũng đành, nhưng sau khi người ta chết còn lập ra hai ngôi mộ nữa, tôi thật không còn gì để nói nữa rồi.

Đang khi tôi thầm cảm khái, chợt có tiếng “kẽo kẹt” vang lên, một người đẩy cửa bước ra, chính là Bích Đồng mà tôi từng gặp lần trước. Bích Đồng cầm một cây chổi trong tay, nhẹ nhàng quét tuyết trước cửa. Tôi cẩn thận nhìn kĩ, thấy tiểu mỹ nhân lần trước bây giờ đã thay đổi nhiều rồi, bên khóe mắt xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.

Tôi hơi sững ra.

Lại một tiếng “kẽo kẹt” nữa vang lên.

Tần Mộc Viễn rốt cuộc đã xuất hiện. Tướng mạo của hắn không thay đổi nhiều lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu tích mà thời gian lưu lại trên người hắn, đặc biệt là mái tóc, chỉ thoáng liếc qua tóc trắng đã lọt vào trong mắt rồi.

Xem ra thời gian trong giấc mơ lần này của tôi cách giấc mơ lần trước khá xa.

Tần Mộc Viễn đưa mắt liếc nhìn Bích Đồng, hỏi: “Thẩm Yến đã xuống núi rồi sao?”

Bích Đồng thở dài than: “Tần công tử, xin công tử hãy buông tha cho tiểu thư và công tử nhà nô tỳ đi! Công tử việc gì phải như vậy chứ?”

Tần Mộc Viễn khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Ta nhất định không thể để Thẩm yến được sống yên ổn. Bản công tử đã nói rồi, Thẩm Yến làm được một chuyện tốt, ta sẽ phá hoại một chuyện.”

Bích Đồng nằm chặt cán chổi, trên tay nổi rõ gân xanh, có thể nhìn ra thị đã tức giận tột cùng. “Những năm nay, ngươi đã phá hoại không chỉ ngàn chuyện tốt, nếu không vì vậy, công tử sớm đã có thể đi gặp tiểu thư rồi.”

Tần Mộc Viễn cười khẩy, nói: “Thẩm Yến muốn công đức viên mãn ư? Muốn làm đủ chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín chuyện tốt ư? Ta quyết không bao giờ để cho hắn đạt được ý nguyện.” Dứt lời, Tần Mộc Viễn nhìn ngôi mộ bên cạnh bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, sau đó ngồi xổm xuống, đưa tay gạt đi những bông tuyết trên bia mộ, khẽ nói: “A Uyển, hãy đợi ta thêm năm năm nữa. Năm năm sau ta sẽ đi tìm nàng, ta nhất định sẽ tìm được nàng trước Thẩm yến một bước.”

Bích Đồng thở dài một tiếng, không để ý tới Tần Mộc Viễn nữa, sau khi quét xong tuyết trước cửa liền quay vào trong nhà. Còn Tần Mộc Viễn thì vẫn ngồi ngẩn ngơ trước ngôi mộ kia.

Chợt có tiếng vó ngựa vang lên, tôi ngước mắt nhìn, thấy một cụ bà tóc trắng bạc phơ, tay cầm gậy chống, đang chậm rãi bước từng bước tới trước mặt Tần Mộc Viễn. Tần Mộc Viễn toàn thân run lên lẩy bẩy, nghẹn ngào hô lên: “Mẹ!”

Hai mắt bà cụ bất giác đỏ hoe. “Cẩn Du, hãy về nhà đi!”

Tôi sững người, tại sao lại trùng hợp như thế chứ? Tên tự của Tần Mộc Viễn là Cẩn Du, mà tên của Thái tử cũng là Cẩn Du…

Bà cụ lại nói tiếp: “Cẩn Du, tiểu thư nhà họ Tạ đã qua đời rồi, người chết thì không thể sống lại, con hãy từ bỏ ý niệm đó đi. Cha con không còn để bụng chuyện con năm xưa giấu giếm mọi người cưới tiểu thư nhà họ Tạ về nữa. Cẩn Du, cha con tuổi đã cao, bây giờ vẫn thường xuyên nhắc tới con đấy.”

Xem ra lần trước khi cưới A Uyển về, Tần Mộc Viễn đã giấu giếm mọi người, đoán chừng là thừa dịp mọi người ra ngoài hết mà tổ chức, chẳng trách trong nhà lại không có vị trưởng bối nào, chỉ có một đám hạ nhân không dám cãi lời hắn thôi.

Tần Mộc Viễn cố chấp lắc đầu, sau đó đột nhiên quỳ sụp xuống đất, dùng sức dập mạnh đầu ba cái. “Mẫu thân, hài nhi bất hiếu.” Dứt lời liền đi thẳng vào trong nhà, chẳng ngoảnh đầu lại lấy một lần.

Bà cụ khẽ ho một tiếng, đưa mắt nhìn vào trong nhà, lại nhìn ngôi mộ kia một chút, cất giọng khàn khàn: “Tạ Uyển, nếu thực sự có kiếp sau, vậy ngươi phải đối xử với con ta cho tốt đấy. Ngươi đã hại nó thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi, ngươi nợ nó nhiều lắm.”

Tôi đi xuyên qua tường vào trong nhà, thấy Tần Mộc Viễn cầm một con dao sắc trong tay, chẳng biết là đang làm gì. Mãi một lúc sau mới bỏ con dao trong tay xuống, lại nhẹ nhàng vuốt ve cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa kia, lẩm bẩm nói: “A Uyển, bao nhiêu năm nay nàng chưa từng gọi tên tự của ta. Ta lấy những thứ đồ tốt nhất của mình ra dụ, chỉ mong nàng gọi ta một tiếng Cẩn Du ca ca, thế mà nàng vẫn không chịu. Kiếp sau, ta sẽ lại lấy tên là Cẩn Du, đến lúc đó nàng muốn không gọi cũng không được nữa rồi.

Tư Mã Cẩn Du…

Tôi lập tức nghĩ ngay đến hắn.

Tôi không tin là có kiếp trước kiếp này, nhưng giấc mơ quái dị hiện tại cùng với cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa kia, lại còn cả Tần Mộc Viễn nữa, đều khiến tôi không thể không tin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.