Editor: Melodysoyani.
Ngọn lửa hừng hực cắn nuốt một mái ngói một vách tường của Đông Cung, đi vào trước ám đạo, Giang Cảnh Nghiên quay đầu lại nhìn rồi liếc mắt một cái, nghiêng đầu nhìn về phía Như Ngọc hộ tống mình: “Điện hạ đâu?”
Như Ngọc há mồm, vẻ mặt tối tăm: “Lửa tới rất nhanh, nô tỳ còn chưa kịp liên lạc với điện hạ, nương nương nên đi mau chút, đợi lát nữa lửa lớn, sẽ không đi được.”
“Được rồi.” Giang Cảnh Nghiên đi theo Như Ngọc tiến vào ám đạo, không đi bao lâu, đỉnh đầu vang lên tiếng vó người, một đám bụi rơi xuống đầu nàng.
Khi hít vào được không khí mới mẻ lần nữa, là ở ngoại ô.
Giang Cảnh Nghiên thay quần áo Như Ngọc tìm tới, cởi trâm cài, lại lau bùn trên mặt, chui vào trong đám người đang có ý chạy nạn.
Giang Cảnh Nghiên đi cả buổi nên cũng đã làm rõ ngọn nguồn bên trong này, Lý Ung bức vua thoái vị, mà Thái tử không rõ tung tích, hiện tại kinh đô đã là thiên hạ của Lý Ung.
Đồng thời, Lý Ung còn tuyên bố treo giải thưởng muốn bắt hai người, Giang Cảnh Nghiên nhìn từ xa xa, một người là Lý Kê, một người khác là nàng.
“Phu nhân, đừng nhìn nữa, ta lên đường đi.” Như Ngọc nói.
Giang Cảnh Nghiên gật gật đầu, trong lòng vì nghĩ đến gì đó mà xúc động.
Như Ngọc tìm một nông gia nghỉ chân, nông phụ thực nhiệt tình khách khí, nhưng luôn nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ với Giang Cảnh Nghiên, làm người ta thấy thực lạ.
Ban đêm dạ dày Giang Cảnh Nghiên khó chịu muốn nôn, Như Ngọc cảm thấy có thể do nàng không ăn quen cơm nông gia, lúc đang muốn đi ra ngoài tìm đại phu, bị Giang Cảnh Nghiên kéo lại.
“Không cần.” Loại cảm giác này Giang Cảnh Nghiên rất quen thuộc, gần đây bởi vì chuyện của Lý Kê và đệ đệ, nàng chưa từng chú ý tời chuyện nguyệt sự tới muộn, vẫn là hôm nay, nàng mới phản ứng lại.
“Vậy sao được đâu, phu nhân kim chi ngọc diệp, nếu có gì không hay, sao nô tỳ có thể giải thích với Thái tử được.” Như Ngọc đè nặng tiếng nói, lại tự lo lắng.
Giang Cảnh Nghiên thở dài một tiếng, khẽ nói bên tai Như Ngọc: “Có lẽ ta đã có.”
Kiếp trước Giang Cảnh Nghiên cũng từng mang thai, cho nên nàng có tám phần nắm chắc là có.
“Có gì?” Tuy tuổi Như Ngọc lớn, nhưng lại chưa từng có loại kinh nghiệm này.
“Có hài tử.” Giang Cảnh Nghiên vuốt bụng nói.
Nghe vậy, Như Ngọc kinh sửng sốt, vậy mà chủ tử có thai! Điện hạ dặn dò bà phải đưa chủ tử tới nơi an toàn, nhưng tình huống trước mắt, bà nên làm cái gì bây giờ?
Giang Cảnh Nghiên nhìn vẻ mặt rối rắm của Như Ngọc, khi nàng đang muốn nói ra suy nghĩ trong lòng, một tiếng ngựa phi xuyên qua màn đêm.
Nháy mắt, nông trang Giang Cảnh Nghiên đang ở đèn đuốc sáng trưng.
“Nương nương, ngươi mau đi từ cửa sau, nô tỳ tới yểm hộ!” Dưới tình thế cấp bách Như Ngọc không quản xưng hô, đẩy Giang Cảnh Nghiên đi ra cửa.
“Vô dụng.” Giang Cảnh Nghiên giữ chặt Như Ngọc: “Ngươi nghe ta nói trước, tình hướng trước mắt chúng ta không đi được, ngươi nói với điện hạ, đời này ta đều chỉ là người của hắn, nếu như……”
“ Xin nương nương dời bước.” Ngoài cửa đột nhiên có người cao giọng nói.
Giang Cảnh Nghiên nhanh chóng nói: “Nếu ta có gì, mong rằng điện hạ quan tâm lão phụ và muội muội!”
Nói xong, Giang Cảnh Nghiên đẩy Như Ngọc vào trong gian, hít sâu một hơi, kéo cửa ra.
Nàng không ngốc, từ khi Lý Kê bị ám sát, đến đủ loại chuyện về sau, trong lòng nàng có loại dự cảm đây là Lý Kê muốn gậy ông đập lưng ông, thẳng đến hôm nay tới nông trang này nàng mới xác nhận được ý nghĩ này. Trên đường Như Ngọc dẫn nàng đi đều rất thuận lợi, nông phụ hôm nay sợ là cũng không phải người thường.
Chờ Giang Cảnh Nghiên đi ra khỏi phòng, nhìn đến phu thê nông phụ nằm trên vũng máu, trong lòng nàng áy náy, mặc niệm một câu a di đà Phật, lập tức ngửa đầu nhìn về phía người cầm đầu nọ.
Nàng thật đúng là may mắn, thế nhưng có thể khiến Lý Ung tự mình tới bắt.
~ hết chương 27~