Cô Gái Đồ Long

Chương 64: Dụng Tâm Hiểm Ác

trước
tiếp

Cơm chiều xong, mọi người đóng cửa phòng nghỉ ngơi.
Chờ đến canh hai, Vô Kỵ, Dương Tiêu, Nhất Tiếu, xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài và tiến thẳng về phía Tây.
Chùa Vạn Pháp cao chừng bốn từng, phía sau chùa có cái tháp chín từng.
Ðứng phía xa cũng có thể thấy được cái tháp đó.
Vô Kỵ, Dương Tiêu, Nhất Tiếu giở khinh công ra, chỉ thoáng cái đã tới chùa rồi.
Ba người dùng tay ra hiệu cùng chạy vòng sang phía trái định leo lên bảo tháp đứng trên cao nhìn xuống xem tình hình trong chùa.
Ngờ đâu ba người chưa tới gần đã thấy trên tháp có bóng người thấp thoáng.
Lúc này, ba người mới hay từng tháp nào cũng có người đi lại tuần tiễu.
Dưới chân tháp lại có hai chục người canh gác nữa.
Ba người thấy vậy vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Vì biết bảo tháp có người canh gác nghiêm mật như vậy, muốn cứu những tay cao thủ kia ra không phải là việc dễ!
Ba người lẳng lặng rút lui.
Ba người đi được vài chục bước, đột nhiên thấy từng thứ sáu của bảo tháp có ánh sáng ló ra và thấy thấy có tám chín người tay cầm đuốc chiếu soi khắp nơi rồi chúng lại xuống từng thứ năm thứ tư cho đến từng cuối cùng, chúng cũng chiếu rọi như thế. Chiếu xong bọn người đó liền đi thẳng ra ngoài chùa.
Dương Tiêu vội giơ tay ra hiệu, rồi ba người từ từ đi tới gần.
Phía sau chùa trồng rất nhiều cây cổ thụ cao chọc trời, ba người vội ẩn thân sau những cây to lớn, hễ nghe có tiếng động là ba người chạy lên mấy trượng ngay.
Ba người biết trong chùa Vạn Pháp này có rất nhiều tay cao thủ.
Tuy có khinh công cao siêu như thế, ba người vẫn sợ đối thủ hay biết nên cứ phải đợi có cành lá rơi mới dám tiến lên một vài chục bước!
Nhờ có ánh sáng của những bó đuốc, ba người đã trông thấy rõ bọn người kia đều ăn mặc áo bào màu vàng, tay cầm khí giới, đang áp tải một ông già mặc áo bào rộng. Người đó ngẫu nhiên quay đầu lại, Vô Kỵ nhận ngay ra là Thiết Cầm Tiên sinh Hà Thái Sung, trưởng môn phái Côn Luân.
Chàng giật mình kinh hãi, nghĩ thầm:
– Thế ra Hà Thái Sung cũng bị giam giữ ở đây ư?
Bọn người kia tiến thẳng vào phía sau chùa Vạn Pháp.
Ba người thấy chung quanh quả thật không còn có một bóng người nào nữa, mới dám lẻn theo cửa sau mà đi thẳng vào trong chùa.
Trong chùa rất rộng lớn, có nhiều phòng xá qui mô không khác gì chùa Thiếu Lâm! Phòng xá nào cũng tối om, riêng có toà đại diện ở giữa là có ánh sáng đèn mà thôi!
Ba người đoán chắc Thái Sung bị áp giải đến chỗ có ánh sáng đèn đó, liền rón rén tiến đến đại điện.
Vô Kỵ nằm phục xuống đất ngó qua khe cửa bên dưới nhìn vào trong điện.
Dương Tiêu và Nhất Tiếu đứng hai bên tả hữu canh gác cho chàng phòng người đánh lén.
Nhìn mãi, Vô Kỵ mới nhìn thấy được nửa người dưới của Thái Sung, còn trong điện có ai nữa thì chàng không sao trông thấy.
Chàng nghe tiếng Thái Sung hậm hực nói:
– Ta đã bị sa vào gian kế của các ngươi, bây giờ các ngươi muốn chém muốn giết thì cứ việc ra tay đi! Còn các ngươi muốn ta làm chó săn cho triều đình thì ta chịu chết chứ không chịu nhục đâu! Các ngươi đừng có mất công dụ dỗ ta nữa!
Thấy Thái Sung nói cứng như vậy, Vô Kỵ cũng gật đầu khen ngợi và nghĩ thầm:
– Hà tiên sinh đây tuy không thể gọi là chính nhân quân tử được nhưng đến lúc nguy nan này mà y vẫn còn giữ được thái độ như thế quả thật hiếm có! Y vẫn không làm mất tôn nghiêm một người trưởng môn của phái lớn!
Chàng lại nghe một người đàn ông lạnh lùng nói:
– Bạn cứ cố chấp như vậy, chủ nhân của tôi cũng không miễn cưỡng đâu! Luật lệ nơi đây như thế nào chắc bạn cũng đã dư biết.
Thái Sung đáp:
– Dù mười ngón tay của ta có bị chém gãy ta cũng không chịu đầu hàng!
– Cũng được, để tôi nói lại một lần nữa cho bạn nghe, nếu bạn thắng được ba chúng tôi thì chúng tôi sẽ tha cho bạn ngay. Nếu bạn thua thì chúng tôi chặt gãy một ngón tay của bạn, rồi giam giữ bạn trong một tháng. Lúc ấy sẽ hỏi bạn có chịu đầu hàng hay không?

– Ta đã bị chặt hai ngón tay rồi, bây giờ có bị chặt gãy một ngón nữa cũng không sao! Ðưa kiếm cho ta!
– Chờ đến khi mười ngón tay bị chặt hết bạn mới chịu đầu hàng thì chúng tôi cũng chẳng cần thu nhận đến một người tàn phế như thế làm chi! Ðưa kiếm cho y, Mã Kha Ba Tư! ra đấu với y đi!
Một người khác với giọng thô lỗ đáp:
– Vâng!
Vô Kỵ ngấm ngầm vận thần công, đẩy khe cửa lên một chút để nhìn cho rõ. Chàng thấy Thái Sung tay cầm một thanh kiếm gỗ, đầu kiếm có bọc vải mềm vừa cứng, không thể nào đả thương và đâm chết người được, còn kẻ đối địch với y là một tên Phiên Tăng cao lớn, tay camn một thanh giới đao sáng quắc, khí giới của hai người hơn kém nhau như vậy, không cần phải tỷ thí cũng biết ai thắng ai bại rồi!
Thái Sung không sợ hãi chút nào, giơ kiếm gỗ lên và nói:
– Cứ việc tấn công đi!
Nói xong y giở Côn Luân kiếm pháp ra tấn công đối thủ ngay.
Phiên tăng Mã Kha Ba Tư thân hình tuy vạm vỡ, nhưng hành động rất lẹ làng.
Y giở đao pháp nhằm các nơi yếu điểm của Thái Sung mà tấn công tới.
Chỉ xem hai người đấu, Vô Kỵ đã kinh hãi, thầm nghĩ:
– Sao chân của Hà Tiên sinh lại yếu ớt và hơi thở của y lại hồng hộc lên như vậy? Hình như nội lực của y đã mất gần hết vậy.
Từ khi học tập được Cửu Dương thầ công và Càn Khôn Nã Di Tâm pháp rồi, võ học của thiên hạ thay đổi như thế nào Vô Kỵ chỉ nhìn qua cũng đều biết hết.
Mấy tháng gần đây chàng ở trên núi Võ Ðang lại được Trương Tam Phong chỉ bảo cho võ học lại càng tiến bộ thêm.
Lúc này chàng thấy Thái Sung đấu với Phiên tăng kia càng xem càng nhận thấy bên trong thế nào cũng có sự bí mật gì đây? Kiếm pháp của Thái Sung tuy tinh thông thật, nhưng nội lực của y không khác gì người thường. Vì vậy thế kiếm của y rất lợi hại mà không sao xử dụng hết được!
Còn tên Phiên tăng kia võ công tuy kém y hai thành, nhưng nhờ có sức mạnh và khí giới sắc bén hơn, vì vậy càng đấu Phiên tăng càng thắng thế hơn.
Nhưng có nhiều lần Phiên tăng sắp sửa giết được Thái Sung đến nơi lại bị Thái Sung dùng những thế tinh diệu mà tránh thoát được.
Hai người đấu được năm mươi hiệp, Thái Sung bỗng quát lớn:
– Trúng!
Kiếm của y đã đâm trúng vao dưới mông của tên Phiên tăng nọ liền! Nếu kiếm của y là kiếm thường thôi, thế kiếm đó củng đủ giết tên phiên tăng nọ rồi, nhưng vì kiếm của y là kiếm gỗ lại bọc vải nên đối thủ chỉ đau đớn qua loa thôi!
Mã Kha Ba Tư hãy rút lui đi! Ôn Ngọa Nhi lên tiếp chiến!
Vô Kỵ ngó về phía có tiếng nói đó thấy người ấy mặt đen như ám khói, có râu hoa râm, chàng nhận ngay ra y là một tên trong nhóm Huyền Minh Nhị Lão, y đang khoanh tay đứng yên, hai mắt nhắm nghiền, hình như không để ý tới sự việc đang xảy ra trước mắt vậy!
Chàng lại nhìn về phía trước thấy trên một cái bục phủ gấm có một đôi chân đi giày màu vàng, mũi giày có gắn một hạt Minh châu, chàng nhận ngay ra chân này là chân của Triệu Minh. Không hiểu tại sao khi gặp nhau trên Võ Ðang, chàng coi nàng như kẻ địch nhưng lúc này chàng mới thấy đôi chân của nàng đã cảm thấy trống ngực đập rất mạnh.
Chàng lại thấy chân phải của Triệu Minh khẽ đánh nhịp, chàng đoán chắc nàng đang chăm chú xem trận đấu của Hà Thái Sung với Ôn Ngọa Nhi.
Một lát sau, chàng nghe thấy Thái Sung lớn tiếng kêu: “Trúng.”
Triệu Minh giơ chân phải lên dậm mạnh xuống đất một cái, thì ra nàng bực mình vì Ôn Ngọa Nhi đã bại trận.
Vô Kỵ lại nghe thấy ông già Huyền Minh nói:
– Ôn Ngọa Nhi rút lui, Hắc Lâm Bạc Phu vào tiếp chiến.
Vô Kỵ thấy Thái Sung thấm mệt. Bây giờ y lại tiếp chiến với người thứ ba.
Chàng thấy Hắc Lâm Bạc Phu xử dụng một cây côn sắt rất nặng, nên khi y múa động cây côn ấy trong điện liền có tiếng gió kêu vù vù khiến những ngọn nến thắp điện đều bị ảnh hưởng, lúc lu lúc sáng.
Ðang lúc ấy chàng bỗng nghe tiếng “cắc” một cái.
Thì ra thanh kiếm gỗ của Thái Sung bị đánh gãy.
Người chưởng môn của phái Côn Luân liền thở dài và vứt thanh kiếm gãy xuống đất. Rốt cuộc trận đấu ấy y bị thua.
Ông già Huyền Minh liền lên tiếng hỏi:

– Thiết Cầm tiên sinh đã chịu đầu hàng chưa?
Thái Sung ngang nhiên đáp:
– Tôi không hàng và cũng không phục, nếu tôi còn nội lực thì Phiên tăng kia địch tôi sao nổi.
Ông già Huyền Minh lạnh lùng bảo tả hữu rằng:
– Chém ngón tay vô danh ở bên trái của y rồi đem giam trong tháp.
Vô Kỵ vội quay đầu lại và giơ tay ra hiệu cho Dương Tiêu ý chàng muốn bảo:
– Nếu lúc này ta xông vào trong điện cứu người thế nào cũng làm hư hết việc lớn. Trong khi chàng ra hiệu cho Dương Tiêu, chàng nghe thấy trong điện có tiếng chặt ngón tay, tiếng người lo rịt thuốc và băng bó cho Thái Sung, nhưng chàng không nghe tiếng Thái Sung kêu đau và rên rỉ gì hết.
Chàng thấy bọn người áo vàng, tay ôm đuốc, tay kéo Thái Sung để đem về bảo tháp giam cầm.
Vô Kỵ vội đứng dậy và lẻn ra góc tường ẩn núp.
Dưới ánh sáng bó đuốc, chàng trông thấy Thái Sung mặt nhợt nhạt, nghiến răng mím môi lại chịu đau, thần sắc rất phẫn nộ.
Bọn người đó đi xa rồi.
Vô Kỵ bỗng nghe trong điện có tiếng Triệu Minh lanh lảnh nói:
– Lộc Trượng Khách nầy, kiếm pháp của phái Côn Luân lợi hại đấy nhỉ, y tấn công lia lịa khiến Mã Kha Ba Tư không biết đâu mà chống đỡ.
Nàng ta vừa nói vừa đi ra giữa điện tay cầm thanh kiếm gỗ và bắt chước Thái Sung mà múa theo.
Phiên tăng Mã Kha Ba Tư tay múa song đao tiến lên đối địch với nàng, Ông già Huyền Minh Lộc Trượng Khách kia liền khen ngợi:
– Chủ nhân quả thật thông minh vô cùng thế kiếm nầy chủ nhân múa đúng lắm.
Triệu Minh lại tiếp tục tấn công Mã Kha Ba Tư, thế kiếm nào nàng cũng đâm trúng dưới mông của đối thủ, tuy kiếm của nàng bằng gỗ nhưng đâm trúng cái nào cũng đau lắm. Tuy vậy tên Phiên tăng đó vẫn cố chịu đau để luyện tập với nàng.
Nàng đấu với Phiên tăng đó xong lại gọi Ôn Ngọa Nhi ra đấu với mình để thử xem người này đã dùng môn võ nào mà đánh bại được kiếm pháp của Thái Sung.
Tới lúc nầy Vô Kỵ mới biết rõ tại sao Triệu Minh lại làm như thế?
Thì ra nàng bắt các tay cao thủ của các môn phái đem về giam giữ nơi đây và cho họ uống thuốc để mất hết sức lực rồi mới bắt họ đầu hàng triều đình.
Tất nhiên không một ai chịu đầu hàng triều đình cả. Nàng liền sai người đấu võ với các tay cao thủ đó để nàng học lỏm những thế võ hay của các môn phái. Như vậy đủ thấy, dụng tâm của nàng độc biết bao và mưu kế ấy cũng ác khôn tả. Ai nghe thấy cũng phải tức giận vô cùng.
Lúc ấy Triệu Minh đang đối địch với Ôn Ngọa Nhi, đấu đến mấy thế cuối cùng nàng bỗng ngừng tay, mặt tỏ vẻ nghi ngờ, vội hỏi ông già Huyền Ming rằng:
– Lộc Trượng Khách! Thế kiếm ấy có phải đâm như thế này không?
Lộc Trượng Khách ngơ ngác một hồi, rồi quay đầu lại hỏi:
– Chú Hạc! Chú có trông thấy rõ không?
– Ðệ không nhớ rõ có lẽ Khổ Ðầu Ðà nhớ rõ hơn.
Triệu Minh vừa cười vừa quay đầu lại hỏi:
– Khổ Ðầu Ðà làm ơn ra đây chỉ điểm cho tôi một chút.
Phía bên phải có một Ðầu đà tóc bạc phủ xuống vai, lưng gù, chân thọt, mặt có rất nhiều vết sẹo. Không ai có thể biết được bộ mặt thật của y ra sao nữa. Tuy lưng gù, Ðầu đà ấy rất vạm vỡ, lưng tuy gù nhưng cao không kém gì Lộc Trượng Khách, không nói nửa lời, từ từ tiến ra đỡ lấy thanh kiếm gỗ của Triệu Minh xông lại tấn công Hắc Lâm Bạc Phu ngay. Y toàn xử dụng kiếm pháp của phái Côn Luân, hình như y luyện tập kiếm pháp của phái này từ hồi nhỏ, nên kiếm thế của y rất thuần thuộc.
Lúc ấy Vô Kỵ mới trông thấy Hắc Lâm Bạc Phu là võ sĩ Tây Vực xử dụng cây thiết trượng dài tám thước.
Khổ Ðầu Ðà bắt chước y hệt Hà Thái Sung vì vậy y cũng làm như không có chút nội lực nào còn đối thủ thì giở hết toàn lực ra chiến đấu mãi tới những ngọn nến đã tắt hơn phân nửa.
Hồi nãy Thái Sung đấu tới đây liền bị Hắc Lâm Bạc Phu đánh gãy kiếm và bại trận còn Khổ Ðầu Ðà nhẹ nhàng như con chim yến nhảy tới gần kẻ địch múa kiếm chém luôn vào tay đối thủ, nên tay y tê tái tức thì, không sao cầm vững cây thiết trượng liền đánh rớt xuống đất kêu đến “coong” một tiếng.
Mặt đỏ bừng xấu hổ vô cùng, y biết nếu kiếm của đối thủ không phải là kiếm gỗ thì tay của y bị chém gãy rồi nên vội vái chào và nói:
– Bái phục, bái phục.
Nói xong y cúi mình và nhặt cây thiết trượng lên.
Khổ Ðầu Ðà hai tay cầm kiếm gỗ trao cho Triệu Minh .
Triệu Minh, vừa cười vừa nói:
– Khổ Ðại sư tài ba thật, chẳng hay thế kiếm tinh diệu cuối cùng đó có phải là thế kiếm của phái Côn Luân không?
Khổ Ðầu Ðà trả lời bằng mấy cái gật.
Triệu Minh khẽ nói tiếp:
– Tại sao Hà Thái Sung lại không biết sử dụng thế kiếm ấy?
Khổ Ðầu Ðà chỉ gật đầu như trước.
Triệu Minh lại hỏi tiếp:
– Khổ sư phụ có dạy tôi thế kiếm ấy không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.