Yến Tử cỡi ngựa chạy thục mạng, đến được trước Hội Tân Quán hét lớn:
– Liễu Thanh! Liễu Hồng! Sư phụ! Mau ra cứu tôi!
Liễu Thanh, Liễu Hồng nghe tiếng gọi chạy ra thấy Yến Tử mừng quá.
– Trời ơi! Yến Tử! Cô quay về rồi à!
Lúc đó Yến Tử đã sức tàn lực kiệt, nên không còn kềm được, ngã từ lưng ngựa xuống. Liễu Hồng nhanh chân phóng ra chụp lấy, Yến Tử trước khi ngất đi còn thều thào.
– Có một gã sói hung tợn, một mụ sói hung ác… họ đang đuổi theo tôi đằng sau… làm ơn… làm ơn báo thù cho tôi.
Nói xong là không còn biết trời trăng gì nữa. Liễu Hồng sợ hãi kêu lớn:
– Yến Tử! Yến Tử! Trời ơi! Sao cô ấy lại thương tích đầy mình thế này?
Mông Đan giục.
– Hãy mau mau mang cô ấy vào trong nhà đi!
Liễu Thanh lập tức nói:
– Liễu Hồng, em chăm sóc Yến Tử cẩn thận. Mông Đan giữ cửa. Còn tôi mang thơ đến ngay Học Sĩ phủ để báo tin cho Phước đại nhân, để khỏi nhọc công đi tìm!
– Vâng!
Liễu Hồng mang ngay Yến Tử vào phòng. Liễu Thanh vẫn không yên tâm.
– Cô ấy nói là có sói đực, sói cái gì đuổi theo, nghĩa là sao?
Mông Đan nói:
– Thì cứ đi đi! Có cái gì cũng mặc. Ở đây có tôi đối phó được rồi.
Thế là Liễu Thanh phóng ngay đến Học Sĩ phủ báo tin.
o O o
Chẳng mấy chốc, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang đều được tin. Vội vã kéo nhau về Hội Tân Lầu.
Chỉ thấy Yến Tử nằm trên giường, mặt mày sưng húp. Tay chân vết trói, vết roi đầy người. Liễu Hồng nói, đã thẩm tra Yến Tử tuy bị thương khắp người, nhưng xương cốt vẫn còn lành lặn, và đã giúp cô ấy rửa các vết thương cùng xoa thuốc.
Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang nghe vậy đều bàng hoàng, nhất là Vĩnh Kỳ đau lòng không xiết, giữa lúc mọi người nói chuyện, thì chợt Yến Tử mở mắt ra, hoảng hốt.
– Ngươi là con quỷ dạ xoa, sâu bọ, cọp cái! Ta sẵn sàng sống chết với ngươi.
Vừa hét, Yến Tử lại múa tay múa chân tứ tung, Vĩnh Kỳ vội chồm qua.
– Yến Tử! Anh đây này! Vĩnh Kỳ đây!
Tiểu Yến Tử lúc đó mới phát hiện ra, người đang nắm tay mình là Vĩnh Kỳ. Nàng mở to mắt ra, ngỡ ngàng chẳng dám tin vì cứ tưởng đang nằm mơ.
– Anh Vĩnh Kỳ! Vĩnh Kỳ đấy ư?
Rồi đưa mắt nhìn quanh, thấy Nhĩ Khang, Liễu Thanh, Liễu Hồng, Mông Đan… mọi người đang xúm xít quanh giường, với ánh mắt đau xót, thương hại Yến Tử mới mừng tủi tủi nước mắt lưng tròng nói:
– Tất cả mọi người đều có mặt ư? Tôi… tôi…
Vĩnh Kỳ xiết tay Yến Tử nói:
– Tiểu Yến Tử, hãy nhìn anh đây này. Bây giờ em đã an toàn, đừng sợ gì nữa. Chẳng có ai dọa em được nữa đâu, biết chưa? Em đã trở về bên cạnh bọn anh rồi!
Yến Tử nhìn Vĩnh Kỳ với cái nhìn tha thiết, rồi ôm chầm lấy Vĩnh Kỳ, Yến Tử khóc òa:
– Vĩnh Kỳ, em là đứa hư đốn! Em không nghe lời anh. Nhưng anh cũng xấu quá, anh để cho em bị người ta ức hiếp, suýt tí là bỏ mạng rồi.
Vĩnh Kỳ rơm rớm nước mắt.
– Phải! anh bậy thật! anh biết lỗi mình rồi nên đã tự mắng mình biết bao lần. Mấy ngày qua em biết không, anh như một thằng điên, nhưng nhờ trời, em rồi cũng đã quay về. Em về là tốt, từ đây em muốn gì làm gì anh không miễn cưỡng em nữa.
Nhĩ Khang thì hỏi:
– Yến Tử, cô gặp chuyện gì mà cả người lại thương tích thế này?
Chẳng ai nhìn Yến Tử mà cầm lệ dược. Tiểu Yến Tử khóc thêm một lúc, mới nghẹn giọng nói:
– Các người ác lắm… Có biết là mấy ngày qua tôi chẳng có một miếng gì trong bụng không? Tôi nằm mơ thấy các người ăn gà quay, tôi muốn ăn, Vĩnh Kỳ lại bắt tôi đọc thơ mới cho ăn…
Vĩnh Kỳ nghe vậy nói:
– Làm gì có chuyện đó. Ðược rồi từ đây về sau anh sẽ không bắt em học hành gì cả.
Mộng Dan khách quan hơn hỏi:
– Tiểu Yến Tử mấy ngày qua cô chẳng ăn uống gì cả à?
Yến Tử gật đầu, Liễu Thanh nói:
– Hèn gì trông cô xơ xác, gầy xọp. Thôi được rồi, giờ tôi sẽ đi tìm ngay thức ăn cho cô.
Vĩnh Kỳ thắc mắc:
– Sao lạ vậy? Lúc đi em có mang theo tiền mà, vậy thì em đã gặp chuyện gì?
Nhĩ Khang kéo tay Vĩnh Kỳ.
– Ðừng có nóng nảy. Trong dáng cô ấy là biết ngay mấy ngày qua Yến Tử khổ thế nào rồi. Chuyện hẳn dài, chúng ta kiếm cái gì ăn cho no bụng trước, để cô ấy nghỉ ngơi, tắm rửa sạch sẽ, rồi cô ấy sẽ kể cho nghe. Còn bây giờ Yến Tử đã sức tàn lực tận.
Liễu Thanh nói:
– Ðúng, đúng, đúng! Phải để cô ấy tinh thần tỉnh táo rồi tính. Bởi vì kẻ đã ức hiếp Yến Tử cũng đâu có trốn được! Tới số là chắc rồi!
Và một lúc sau, Yến Tử sau khi tắm rửa, thay áo quần sạch sẽ. Ngồi vào bàn, đã thấy trên bàn mười mấy món ăn mà mình ưa thích. Gà vịt thịt cá, cơm nóng, canh ngon. Yến Tử nhìn những thức ăn trên bàn, mà có cảm giác như mình đã đói từ cả kiếp trước. Có thể ăn hết sạch, nên không thèm dùng đũa, mà dùng tay chụp lấy con vịt quay trên bàn, nhai ngấu nghiến, người người nhìn Yến Tử ăn mà giật mình.
Mông Đan khuyên.
– Ðừng ăn một cách gấp gáp như vậy, đói đã lâu, thì từ từ ăn sẽ tốt hơn, nên ăn thứ dễ tiêu trước!
Vĩnh Kỳ vội đưa chén súp sang.
– Này này, uống súp trước đi!
Liễu Thanh cũng nói:
– Ăn thức ăn nhẹ như cháo càng tốt!
– Cô ấy ăn vịt quay cứ cho ăn, nhưng phải xé nhỏ!
Người này một tiếng, người kia một tiếng, sự ân cần chiêu đãi khiến Yến Tử nhớ lại thảm cảnh ở kỳ xã mà xúc động. Ðặt đũa xuống bàn, cô ta úp mặt xuống bàn òa lên khóc. Mọi người thấy vậy lo lắng.
– Sao vậy, sao vậy? Sao lại khóc nữa?
Vĩnh Kỳ móc ngay khăn tay ra, chậm nước mắt cho Yến Tử.
– Anh biết là em đã gặp rất nhiều chuyện đau khổ, bị người ức hiếp. Rồi còn bị bỏ đói cả mấy ngày trời, không cần biết hắn là ai, rồi anh sẽ cương quyết báo thù cho em. Mỗi vết thương trên người em, hắn phải trả giá bằng trăm vết như vậy. yên tâm đi, hắn không thể sống được với anh đâu!
Tiểu Yến Tử vẫn thút thít nhìn lên mọi người, hỏi:
– Còn Tử Vy đâu? Kim Tỏa đâu?
– Ðến giờ này, bọn họ còn chưa biết đã tìm được em. Mấy ngày em bỏ đi, ở nhà nào có ai yên đâu? Nhưng thôi chuyện đó từ từ nói.
Sau khi Yến Tử no nê, tinh thần phấn chấn hẳn, mới nhìn mọi người rồi kể.
– Tôi bị rơi vào hắc điếm. Ở đấy ông chủ bà chủ đều biết võ công. Buổi tối họ nhốt tôi trong nhà bếp, ban ngày bắt làm chuyện khổ sai. Không làm là đánh, võ công tôi lại đánh không lại bọn họ, nên không thể nào mà thoát ra ngoài được?
Vĩnh Kỳ hỏi:
– Thế cái hắc điếm đó gọi tên là gì?
– Nó tên là “Du Hiên Kỳ xã” hay cái gì xã đó!
Mọi người nhìn nhau, Vĩnh Kỳ nói:
– Kỳ xã ư? Vậy mà chúng tôi lùng xục hết tất cả các tiệm ăn, lữ quán, tửu lầu… khách sạn… sao lại có thể quên Kỳ xã được ư?
Nhĩ Khang hỏi:
– Tôi đâu có thấy chỗ nào tên là Du Xa Kỳ xã đâu?
Vĩnh Kỳ suy nhĩ chợt vỗ bàn một cái nói:
– Tôi hiểu rồi… Có hai lần tôi đi qua một tiệm đánh cờ, nó có tên là “Du Hiên Kỳ xã” đúng không?
Mọi người chợt hiểu ra.
o0o
Và ngay chiều hôm ấy, khi ông chủ bà chủ đang cùng đám gia nhân dọn dẹp quán xong, chuẩn bị mở cửa tiệm lại, thì chợt nhiên “ầm!” cửa kỳ xã bị ai đầy mạnh mở toang, hai vợ chồng chủ nhà nhìn ra, chỉ thấy Yến Tử tay cầm roi chín khúc đứng cản nơi cửa, nắng bên ngoài chiếu vào, trông cô nàng rất là hùng dũng, oai phong.
– Này hai con sói già kia! Tiểu Yến Tử này quay lại đây!
Lão chủ quán nhìn thấy Yến Tử mừng rỡ.
– À! Có lẽ ngươi đã nghĩ thông rồi chứ! Ta biết mà, thế nào ngươi cũng quay lại để làm vợ bé cho ta!
Lão họ Ðỗ vừa dứt lời, thì đã thấy sau lưng Yến Tử còn có Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Liễu Thanh, Liễu Hồng, Mông Đan. Họ nhảy xổ vào, Vĩnh Kỳ nhanh như chớp táng cho lão họ Ðỗ một cái tát như trời giáng. Lão Ðỗ cố né, thì Mông Đan đã phóng một đá tới, nên lãnh trọn một đòn.
Vĩnh Kỳ hét:
– Này tên khốn kiếp mạt vận kia, ngươi dám gây chuyện tày trời. Số ngươi đã tàn rồi, ngươi biết không?
Lão Ðỗ giận dữ.
– Bọn thổ phỉ từ đâu đến mà dám khua môi múa mỏ như vậy? Chẳng biết ta là ai ư?
Mụ chủ quán cũng hét lên rồi bay người tới. Liễu Thanh, Liễu Hồng ứng chiến. Liễu Thanh dùng liên hoàn quyền, còn Liễu Hồng sử dụng liên hoàn cước. Nhưng võ công của mụ chủ quán cao siêu, nên mụ ta đều tránh đòn được. Nhĩ Khang phải nhảy vào, dùng gậy quét dưới chân, mụ ta nhảy lên, tránh được gậy ở chân, thì lại lãnh ngay đòn của Liễu Thanh, Liễu Hồng.
Liễu Thanh vừa đánh vừa hét:
– Mi là con quỷ dạ xoa, dám ăn hiếp Yến Tử là mụ sắp tận số rồi.
Mụ chủ quán né được đòn Liễu Thanh, thì ăn phải đá của Liễu Hồng. Tránh được đá của Liễu Hồng, thì ăn trọn một gậy của Nhĩ Khang.
Bị ăn một lúc mấy đòn như vậy mụ ta mới biết hôm nay mình đã gặp thứ dữ.
Lão chủ quán gầm lên:
– A cái con a đầu này, hôm nay dám mang người đến báo thù ư? Bà nhà đâu, hãy đem tất cả võ công gia truyền của nhà ta ra, đánh cho bọn chúng tơi tả đi nào! Còn tụi bây nữa tại sao không nhảy vào tiếp tay! Chần chờ gì nữa!
Thế là bọn gia nhân cũng lâm trận! Cuộc ác chiến xảy ra. Chỉ trong nháy mắt, bàn ghế tủ quầy trong tiệm mới sắp lại đã ngã lăn, vỡ nát. Võ công của vợ chồng chủ quán tuy cao cường nhưng làm sao bì lại với Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang? Đám gia nhân tuy có xông lên, nhưng cũng đâu phải là địch thủ của Liễu Thanh, Liễu Hồng, nên chỉ ít phút sau, bọn chúng đều bị chế ngự. Chỉ còn vợ chồng chủ quán.
Ðám Nhĩ Khang đã có sự ăn ý trước. Chủ yếu là để Yến Tử báo thù, nên đá tay chủ quán bay về phía Yến Tử, Mông Đan dùng chân đạp lên lưng hắn xong nói lớn:
– Yến Tử đến phiên cô đấy!
Thế là Yến Tử vung roi chín khúc lên, vừa quất vào người lão chủ, vừa mắng:
– Này con cóc chết, ta đánh cho ngươi biết tay, cho lòi trái tim đen ngươi ra! Ta đã bảo là sẽ xẻ ngươi ra thành từng mảnh cơ mà.
Còn mụ chủ quán khi bị đánh văng tới chân Yến Tử thì Yến Tử xuống roi hét:
– Này nữ đại vương, hãy thử ăn roi đi, ta sẽ đánh cho mặt ngươi nát bét!
Hai vợ chồng chủ quán bị Yến Tử đánh cả chục roi đau điếng. Chủ quán nói:
– Thôi được rồi, được rồi! Ta chịu thua bọn ngươi! Yến Tử! Coi như bọn này nhìn lầm người đi!
Vĩnh Kỳ nghe vậy giận dữ, đá cho lão ta một đá thật mạnh, hét:
– Ngươi dám gọi cả tên tộc của Yến Tử nữa ư?
Lão họ Ðỗ đau quá hét:
– Ui da! Xin hảo hán tha tội! Xin hảo hán tha tội!
Nhĩ Khang quay sang Yến Tử:
– Hoàn Châu cát cát, bây giờ xử lý hai tên phạm nhân này thế nào đây?
Tên chủ quán kinh ngạc.
– Cái gì, đây là Hoàn Châu cát cát dây ư?
Mụ chủ quán cũng nói:
– Cái con a đầu này mà là cát cát à?
Nhĩ Khang nhân cơ hội hù dọa.
– Các ngươi không biết, Hoàn Châu cát cát cải trang đi thăm hỏi dân tình. Nghe đồn ở đây các người làm chuyện phi pháp, nên đến xem để rõ thật hư. Thật chẳng ngờ! Chuyện đánh cờ là một thú vui tao nhã, vậy mà các ngươi đã dùng nó làm nơi lường gạt, dối trá. Cát cát đến mà các người còn không biết số tận còn dám bắt cát cát làm chuyện khổ sai, rồi còn đánh chửi, lăng nhục. Bây giờ xử tội chết các ngươi thế nào. Chỉ có cát cát định đoạt thôi!
Tiểu Yến Tử lớn tiếng.
– Trước hết phải trói bọn chúng lại! Ở phía sau nhà bếp có nhiều dây thừng lắm!
– Vâng!
Mọi người lên tiếng, lão chủ quán vẫn không tin điều Khang nói, nên nhìn vợ nháy mắt rồi hỏi:
– Các ngươi thuộc hệ phái nào? Cứ nói thẳng ra dừng có giả vờ đóng vai cát cát, đại gia gì cả. Các người phải biết, ở đây ta nổi danh là “Tiếu diện hổ Ðỗ đại gia” đây. Nếu các người mà động đến ta là coi như khó sống đấy.
Vĩnh Kỳ nghiến răng:
– Thì ra ngươi còn có biệt danh là “Mặt cọp cười” nữa ư? Ghê quá hử?
Yến Tử quất mạnh roi tới trước.
– Vậy thì ta phải đánh cho ngươi thành “Mặt mèo khóc” cho biết tay.
Vừa nói vừa quất tới tấp. Chẳng mấy chốc, mặt lão họ Ðỗ chằng chịt những lằn roi. Yến Tử nói tiếp:
– Nếu ngươi mà còn chưa khuất phục thì ta sẽ cho người biến thành “Mặt chuột khóc”, “Mặt cóc khóc”, mặt sâu khóc…
Mụ chủ thấy tình hình bất lợi cho mình, nên hét lớn lên mong có người đến cứu.
– Bớ người ta! Có cướp! Có cướp! Cứu tôi với!
Liễu Thanh, Liễu Hồng đã mang thừng ra, cột chặt hai người lại. Mụ chủ vẫn kêu cứu inh ỏi, Yến Tử quất roi tới tấp lên đầu mụ ta.
– Ta sẽ đánh cho ngươi thành “Mặt mụ dạ xoa khóc”, “Mặt sói khóc…”
Và rồi tiếng kêu cứu của mụ cũng kéo được người đi báo bọn quan binh tới. Một đám thị vệ xông vào, gươm tuốt trần sáng ngời, hỏi:
– Cướp bóc gì đâu? Quan binh đã có mặt đây, mau đầu hàng đi!
Vĩnh Kỳ hét:
– Ta đang ở đây này, bọn bây có mắt không chứ?
Chúng thị vệ nhìn lên thấy Vĩnh Kỳ, vội vã phục cả xuống.
– Ngũ a ca kiết tường, Phước đại gia kiết tường, Hoàn Châu cát cát kiết tường!
Bấy giờ vợ chồng lão chủ quán mới hiểu ra, mới tin là sự thật thẩy đều tái mặt, Nhĩ Khang nói với bọn thị vệ.
– Chúng bây hãy vào trong lục soát kỹ càng. Cát cát có một cái túi xách bị bọn này lấy, tụi bây tìm xem còn trong tiệm không? Còn những đứa còn lại mau di báo cho quan tuần thành ngự sử Lý đại nhân biết, bảo ông ấy đến ngay đây!
– Dạ!
Bọn thị vệ lập tức xông vào trong, lật tung tất cả lên. Ðến lúc đó vợ chồng chủ quán mới biết là số mình đã tận rồi.
Chỉ một lúc sau Lý đại nhân đến.
– Tệ chức họ Lý sơ sót, để địa phận cai quản mình có kẻ phạm pháp lộng hành. Xin Ngũ a ca, Phước đại nhân, Hoàn Châu cát cát lượng thứ. Còn hai tay tội phạm này sẽ phân xử thế nào ? Xin chỉ dạy.
Vĩnh Kỳ nhìn Yến Tử.
– Hoàn Châu cát cát, cô định thế nào?
Yến Tử suy nghĩ nói:
– Chặt đầu bọn nó, tru di cửu tộc, cho ngựa phanh thây.
Hai vợ chồng chủ quán nghe vậy sợ hãi.
– Xin cát cát tha mạng! Xin cát cát tha mạng!
Yến Tử nói thêm.
– Trước khi chặt đầu chúng, phải bắt chúng làm việc này! Các ngươi có biết không, đây là nơi chơi cờ, vậy mà bọn họ lại dám biến một nơi tao nhã thế này, thành chỗ phạm pháp. Thật tức chết đi được, nay ta ra lệnh, bắt mỗi đứa phải ăn một hộp cờ. Thi hành ngay!
Vợ chồng chủ quán sợ hãi.
– Xin cát cát hãy nương tay, những con cờ đó làm bằng đá ạ, ăn làm sao được?
Bọn thị vệ đã mang cờ ra, Tiểu Yến Tử lại nói:
– Khoan đã!
Rồi một mình chạy ra nhà sau, khiêng một thùng nước đen bẩn ra, bỏ hết những con cờ trong hộp vào nói:
– Ðây này ông chủ bà chủ, nô tỳ xin đặc biệt chế cho hai người món ăn “cờ đen trắng trong nước súp bẩn”, mời hai vị dùng cho.
Hai vợ chồng chủ quán kêu khóc, họ dập đầu liên tục nói:
– Xin cát cát tha mạng, kẻ tiểu nhân này là cóc nhái, là quỷ, là sói nên không có mắt, cát cát hãy tha chết cho.
– Cát cát nữ vương, cát cát nữ vương, đại nhân đừng cố chấp tội lỗi của kẻ tiểu nhân! Hãy tha mạng. Tha mạng cho bọn tôi, cái món súp đó làm sao ăn được.
Yến Tử vẫn cứng rắn.
– Chúng bây trắng đen chẳng phân biệt, thì bây giờ các ngươi chẳng thể không ăn “Cờ trắng cờ đen trong súp bẩn”.
Vĩnh Kỳ bồi thêm.
– Cát cát muốn các ngươi ăn thì phải ăn thôi!
Thế là bọn thị vệ bước tới, bóp miệng hai vợ chồng chủ quán bắt buộc phải nuốt hết món súp của Yến Tử bày.
Nhĩ Khang thấy sự việc đã quá đủ, nên quay qua Lý đại nhân.
– Được rồi, xử lý như vậy tạm xong, bây giờ phạm nhân ta giao lại cho ngươi, hãy nhốt chúng lại, điều tra xem bọn họ còn dính líu đến vụ án nào không? Rồi báo lại cho ta rõ. Nội cái tội chúng bắt nhốt cát cát không đã đủ tội chết, các ngươi phải trông chừng một cách cẩn thận đấy, không được để thoát.
– Vâng, vâng, vâng, tệ chức vâng lệnh.
Ðến lúc đó, Yến Tử mới cầm túi cùng Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ, Liễu Thanh, Liễu Hồng hiên ngang bước ra ngoài.
o0o
Khi Yến Tử quay về Thấu Phương Trai, thì cả Thấu Phương Trai như sống lại.
Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử vui quá reo lên:
– Cát cát đã về, cát cát đã về!
Họ quýnh quáng cả lên chẳng biết diễn tả nỗi mừng mình ra sao nữa. Tử Vy, Kim Tỏa, Thể Hà, Minh Nguyệt, chạy ra.
Yến Tử ôm chầm lấy Tử Vy nghẹn giọng nói:
– Tử Vy, mình đã tưởng từ đây về sau sẽ chẳng bao giờ gặp lại Tử Vy nữa.
Tử Vy mắt đỏ hoe, hờn dỗi.
– Còn nói nữa, tôi đang tức chị muốn chết đi được.
Vừa nói vừa đánh lên vai Yến Tử không ngờ lại trúng phải chỗ bị thương, Yến Tử la lên:
– Ui da! Thôi dừng đánh nữa, đừng đánh nữa.
Đến lúc đó Tử Vy mới giật mình quan sát. Những vết bầm còn hiện rõ trên tay Yến Tử.
– Ồ! Có chuyện gì vậy? Ai đã đánh chị thế này?
Vĩnh Kỳ lắc đầu nói:
– Thôi mọi người hãy mau mau vào nhà đi chuyện gì sẽ nói sau nhưng nhớ là đừng đụng vào người cô ấy, thương tích đầy người đó.
Hàm Hương nghe vậy đứng lên:
– Thương tích ư? Để tôi về Bảo Nguyệt lầu lấy thuốc.
Yến Tử giữ tay Hàm Hương lại.
– Những món thuốc cấp cứu đó của chị hãy để lại lúc nào cần thiết. Tôi chỉ bị thương ngoài da, chẳng có gì quan trọng đâu?
Mọi người đỡ Yến Tử vào phòng khách vừa hỏi:
– Ai dám gây thương tích cho cát cát vậy? Bộ họ uống mật gấu chắc?
Kim Tỏa quay ra ngoài bảo:
– Tiểu Đặng! Tiểu Trác đâu, mau cho mời Tuyên thái y đến đây ngay.
Trong khi Nhĩ Khang, nói với Tử Vy:
– Bây giờ anh bàn giao Yến Tử lại cho em, anh phải đến trình báo cho hoàng thượng biết ngay.
Vĩnh Kỳ chần chừ hỏi:
– Thế ta có cần đi cùng với ngươi không?
Nhĩ Khang đẩy Vĩnh Kỳ về phía Yến Tử nói:
– Không cần, anh hãy ở lại Thấu Phương Trai. Mặc dù cô ấy về, nhưng anh thấy đấy, sức khỏe và tinh thần đều suy sụp. Rất cần anh, hãy ở lại mà chăm sóc cho cô ấy.
Vĩnh Kỳ gật đầu, theo Yến Tử và mọi người vào trong phòng còn Nhĩ Khang thì đi ra.
Yến Tử được dìu đến ngồi trên ghế tựa, cô nàng thấy mọi người chăm sóc cho mình như chăm sóc em bé cảm động nói:
– Mấy người không nên thế. Trước khi về đến đấy tôi còn đánh nhau với họ một trận cơ mà? Có điều lúc đánh lại không thấy đau, còn bây giờ ngồi không mà cả người đau nhức!
Tử Vy hỏi:
– Tại sao lại thương tích đầy người như vậy? Chẳng lẽ vừa ra khỏi cửa cung là đã đánh lộn?
Yến Tử nói:
– Còn phải hỏi, lần này quá xui xẻo ra khỏi cung là đụng ngay phải tay quỷ sứ và mụ dạ xoa, nên không làm sao đánh lại, rốt cuộc là bị họ áp bức, đày đọa gần chết, nhưng sau đó Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và anh em họ nhà Liễu cũng giúp được ta, báo được thù.
Quay sang Hàm Hương Yến Tử nói:
– Còn có sự tiếp tay của sư phụ tôi nữa, chúng tôi đã đánh cho bọn họ một trận tan nát.
Nghe nhắc đến tên Mông Đan, Hàm Hương có vẻ buồn.
Tử Vy nói:
– Lần sau chị đừng có dại vậy, bỏ đi một mình để bị người ta ăn hiếp thương tích đầy mình. Bọn tôi ở nhà cũng nào có yên tâm, người nào cũng như kiến bò trên chảo nóng, chạy ra chạy vào trông ngóng, sợ gần chết.
Kim Tỏa mang trà ra, nói:
– Chị Yến Tử biết không, mấy ngày qua, tiểu thơ tôi ngày nào cũng khóc, rồi lại tự trách mình sao chẳng giữ được chị. Tối đến cứ nằm trằn trọc không ngủ được, nghe bất cứ tiếng động nào cũng tưởng là chị đang quay về.
Yến Tử nghe nói vậy cảm động nắm lấy tay Vy.
– Xin lỗi Vy nhé. Ðâu phải tôi giận chị đâu, nhưng mà…
Rồi Yến Tử như không muốn nhắc đến, quay sang Kim Tỏa nói:
– Kim Tỏa biết không, tôi thật là thê thảm. Bị hai con quỷ dạ xoa kia túm được, mỗi ngày bắt làm chuyện khổ sai, lại không cho ăn uống. Tôi vừa đói khát, vừa mệt lả cả người, hoa cả mắt. Có hôm chỉ được một cái bánh bao, mà lại là bánh thiu, rồi còn phải lau nhà. Đói khát mà cứ nhớ mãi chén chè hột sen của ngươi, đến độ bánh bao chưa kịp ăn rơi vào thau nước bẩn, không còn ăn được, tiếc vô cùng.
Mọi người ngồi nghe đều ngạc nhiên.
– Có chuyện như vậy ư?
Yến Tử gật đầu, Vĩnh Kỳ nghe cũng rơm rớm nước mắt, Yến Tử lại tiếp.
– Tối ngủ cứ nằm mơ. Cứ thấy mấy người có thức ăn thật ngon nhưng đến lúc tôi muốn ăn thì mọi người lại bắt tôi đọc thơ mới cho ăn.
Tử Vy nghe vậy tội nghiệp quá, nói:
– Sẽ chẳng bao giờ còn chuyện đó xảy ra nữa đâu! Sẽ chẳng bao giờ.
Và quay qua Vĩnh Kỳ, Tử Vy hỏi:
– Có đúng như vậy không Ngũ a ca?
Vĩnh Kỳ không dằn được xúc động, bước tới nắm tay Yến Tử:
– Yến Tử, chúng mình vào trong nói chuyện riêng đi!
Vĩnh Kỳ đưa Yến Tử vào trong.
Chỉ còn lại hai người Vĩnh Kỳ nắm lấy tay Yến Tử tha thiết.
– Anh xin thề có đất trời, anh hứa với em, từ đây về sau sẽ không ép em phải làm bất cứ điều gì em không muốn. Nếu em không thích, thì từ đây về sau sẽ không phải học thơ Đường, không cần học thành ngữ. Em muốn làm gì thì làm anh chỉ van em, từ đây về sau đừng có bỏ đi như vậy, đừng bỏ anh lại một mình. “tiền bất kiến cổ nhân,” mặc, “hậu bất kiến lai giả,” cũng mặc, chỉ có trước mắt mà vắng em, thì mới tiêu đời!
Yến Tử dựa đầu vào ngực Vĩnh Kỳ, nước mắt lưng tròng.
– Em biết em hư đốn lắm, ngu lắm, học có một chút mà học cũng chẳng xong. Em…
Vĩnh Kỳ vội nói:
– Em không ngu, em không ngu đâu, mà là anh này. Ðể anh nói cho em biết, Trần Tử Ngang, Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Mẫn Hạo Thiên… Cộng lại cũng không bằng em. Họ viết cả một núi thơ mà nào có làm anh cảm xúc bằng em, em là tất cả, là trên hết!
Yến Tử tròn mắt nhìn Vĩnh Kỳ.
– Anh nói nghe hùng hồn lắm, nhưng điều anh nói có thật lòng không?
– Nếu anh nói dối cho thiên lôi đánh anh đi!
Yến Tử nghe vậy cười, hào phóng nói:
– Thôi được, vì những điều anh vừa nói, em quyết tâm sẽ học thơ Đường, học thành ngữ… để anh được hãnh diện với mọi người.
Vĩnh Kỳ lo lắng
– Không cần, không cần đâu, em thế này anh cũng đủ hãnh diện vì em rồi.
Yến Tử xúc động nói:
– Nhưng mà yêu anh… thì em cũng phải biết đến thân thế của anh, phải giữ sỉ diện cho anh. Anh là a ca, anh có địa vị, thể giá của anh chứ?
Vĩnh Kỳ nhíu mày.
– Ai nói mấy điều kỳ cục đó nữa vậy?
Yến Tử ngạc nhiên.
– Chính anh nói chứ ai.
Vĩnh Kỳ lắc đầu.
– Thôi đừng để ý đến những điều đó nữa, tất cả vô giá trị, bây giờ đứng trước mặt em là Vĩnh Kỳ hoàn toàn mới. Một Vĩnh Kỳ đứng trên lập trường em mà nghĩ, mà làm. Hiểu biết em, tôi trọng em, biết yêu em!
Yến Tử quá cảm động, ghì chặt lấy Vĩnh Kỳ nói:
– Em cũng cương quyết rồi, em sẽ vì anh mà trở thành một Yến Tử hoàn toàn mới. “Quân tử nhất ngôn, bát mã nan truy.” (một lời của người quân tử, tám ngựa cũng đuổi không kịp).
Vĩnh Kỳ quen miệng đính chính.
– Phải tứ mã chứ?
– Cái gì?
Vĩnh Kỳ vội ôm chầm lấy Yến Tử cười xòa.
Thôi được, thôi được, anh hứa với em, anh sẽ không đòi hỏi bất cứ điều gì ở em cả. Dù em cũ hay đổi mới, đều đáng yêu. Quân tử nhất ngôn, bát mã nan truy cộng thêm chín đỉnh trầm hương nữa. Được chưa?