Châu Châu đạp xe về đến nhà, vẫn như bình thường, bỏ cặp sách ở phòng khách, nói chuyện phiếm cùng Tỉnh Hành, sau đó tắm rửa đi ngủ. Là một học sinh cấp ba, muốn mỗi ngày đều dành phần lớn thời gian để nói chuyện yêu đương là không có khả năng .
Tỉnh Hành cũng cân nhắc đến thân phận bây giờ của Châu Châu, rất khắc chế. Tâm trí Châu Châu chưa hoàn toàn thành thục, không thể cân bằng chuyện yêu đương với học tập. Hắn đã là người lớn, đương nhiên phải khống chế những thứ này thật tốt.
Mà giai đoạn này, việc quan trọng với Châu Châu nhất chính là học tập.
Hơn nữa Tỉnh Hành luôn một ý nghĩ, nhân yêu thù đồ không thể cùng nhau, nhân với yêu không thể phát sinh quan hệ. Chỉ cần không vi phạm Thiên Đạo, ở chung như bây giờ sẽ không có vấn đề gì.
Tuy rằng nguyên tắc sống từng bước một bị phá đến không dư thừa bao nhiêu, lòng tin tự chủ cũng giảm xuống rất nhiều, nhưng dù sao vẫn có thức tránh tất cả khả năng nguy hiểm. Hắn muốn cùng Châu Châu cùng nhau, cũng hy vọng nàng không bị thương tổn.
Nếu như có thể ấm áp ở cùng nhau một đời như thế, mấy chục năm sau, khi hắn thọ chung quy thiên, Châu Châu cũng có tình yêu của mình, yêu sinh không tiếc, hay là có thể càng thông suốt hơn về những ngày kế tiếp, không lo lắng phàm trần mà đi tu luyện.
Mà Châu Châu không cân nhắc nhiều như vậy, nàng cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như thế, hiện tại mỗi ngày trong đầu chính là, học tập tốt, sửa đổi kết quả học tập, không thể lui bước, lần sau thi lại. Sau đó chính là, tan học về nhà liền nhìn thấy Tỉnh Hành.
Đêm nay nói chuyện cùng Tỉnh Hành, nàng hài lòng tắm xong trở về phòng ngủ. Hiện tại không có nội dung lớp 11 nào cần bù, mỗi tối cũng có thể ngủ đúng giờ, một ngày có thể ngủ nhiều hơn mấy tiếng, khá là ung dung.
Trước khi ngủ, Châu Châu theo thói quen cầm điện thoại di động nghịch một hồi. Không có gì đặc biệt, tùy tiện xem chút tin tức khôi hài gì đó để buông lỏng đầu óc. Vừa đặt điện thoại xuống liền có thông báo QQ.
Châu Châu thấy là Phàn Dịch, không nghĩ nhiều, trực tiếp nhận đặt ở bên tai, cùng hắn chào hỏi
“Sao rồi?”
Phàn Dịch nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nói:
“Ngủ không được, muốn nói chuyện cùng cậu một chút.”
Càng muốn thể hiện là — muốn nghe giọng của người kia.
Châu Châu cầm điện thoại di động suy nghĩ một chút, trực tiếp liền hỏi hắn:
“Có phải . . . . . Bởi vì tôi đã nói với cậu muốn giữ khoảng cách. . . . . . Cậu liền ngủ không được chứ?”
Phàn Dịch thở dài, cố ý dùng ngữ khí đau thương nói:
“Tốt xấu gi cũng đã quen biết hơn hai tháng, làm bạn tốt cũng gần một tháng, làm sao có thể nhẫn tâm, nói giữ một khoảng cách liền giữ một khoảng cách đây. . . . . .”
Trên đường trở về Châu Châu đã giải thích, hiện tại cũng không có cái gì mới nói dùng để nói thêm. Nàng nghe Phàn Dịch nói, nhìn hắn thật giống như bị tổn thương, cảm thấy có chút thua thiệt hắn, dù sao tình bạn cũng là cảm tình mà.
Nàng nghĩ một lát nói:
“Bị bát quái rất ảnh hưởng tâm tình, mình cũng không muốn bị lão sư gọi lên nói chuyện. Lần trước bởi vì thi không tốt đã giáo viên chủ nhiệm đi tìm một lần, không muốn lại bị tìm lần thứ hai. Mình học tập, cậu cũng phải học tập.”
Phàn Dịch thật sự rât thích Châu Châu, nhưng hiện tại cũng không nhất định phải yêu đương, tuy rằng quả thật rất muốn cùng Châu Châu cùng nhau. Hắn biết học sinh cấp ba không thích hợp nói chuyện này, hắn không phải là không thể các loại. Thế nhưng, hắn muốn có thể có một chút hy vọng một ít.
Hắn mở miệng thăm dò:
“Chúng ta cùng nhau học tập sao?”
Châu Châu không hiểu hàm ý câu này lắm, không biết hắn đang ám chỉ một vài thứ, nhưng nghe hắn nói thế, không phải chân chính mỗi một ngày cùng nhau học tập, vì lẽ đó trả lời hắn:
“Lớp 11 chúng ta tất cả mọi người đều phải cùng nhau học tập.”
Phàn Dịch: “. . . . . .”
Hắn cũng không phải ngày đầu biết Châu Châu, biết nàng có lúc nghe không hiểu ý tứ đằng sau, chính là rất thẳng thắn, không phải làm bộ giao tiếp.
Nói chuyện cùng Châu Châu xong tâm tình không khỏi cảm thấy vui một chút. Châu Châu không phải là vì hắn muốn thay đổi quan hệ bạn bè nên giữ khoảng cách, mà là do người khác nói lời ra tiếng vào, không muốn học tập bị ảnh.
Phàn Dịch sẽ không để chuyện này lâu trong lòng, hắn cảm thấy mình vẫn có hy vọng. Chỉ cần Châu Châu không thích người khác, hắn vẫn có hi vọng. Thậm chí có thể tiến thêm một bước nữa, chỉ cần Châu Châu không yêu người khác, hắn có hy vọng.
Trong lòng nghĩ như thế, hắn liền đè xuống kích động thiếu niên, thay đ0ỏi để trở thành người chín chắn, duy trì cự ly thích hợp với Châu Châu, làm bộ như có cùng mục tiêu, “Tâm ý tương thông” cùng nhau học tập thật tốt.
Vì vụ việc lần trước, ở trường học không thấy hai người đi cùng nhau nữa. Một đám người chơi cùng nhau, hai người bọn họ cũng sẽ không thân mật nói cười như trước đây.
Liền rộ lên tin đồn bọn họ chia tay. Không biết ai tung tin, người nọ truyền người kia, phiên bản cũng rất nhiều. Nhưng mọi người cảm thấy …hợp tình hợp lý nhất là, Châu Châu muốn kết quả học tập ổn định, không cần Phàn Dịch, đá bay Phàn Dịch.
Những truyện bát quái này dần ít đi, thời gian dài không có tin gì mới nên người nói cũng ít đi. Không phải là chuyện của mình, không có mấy người là chân tình là cảm giác thật, chẳng qua là nói chuyện sau lưng, thỏa mãn đầu lưỡi bát quái một hồi.
Sau khi kết thúc lớp 11, cả trường nghỉ hè rồi lại khai giảng lớp 12, những ngày ở lớp 11 học kỳ 2 phát sinh mấy chuyện linh tinh, chẳng ai còn nghĩ đến. Cấp ba, học trung học phổ thông một năm, càng nhiều người đặt hết tâm tư lên học tập.
Lớp 11 thời điểm còn có thể lưu manh một chút, lớp 12 thì không thời gian nữa. Qua học kỳ một, đến học kỳ hai chỉ còn còn lại hơn 100 ngày, không học cũng phải cắn răng học.
Đương nhiên, nêú không có một tia hứng thú với học tập, hoặc là lăn lộn hai năm cũng không theo kịp khóa trình, hệ thống ôn tập cũng hoàn toàn nghe không hiểu, chủ quan tới thi đại học, thì có thể tiếp tục nghịch ngợm tiếp một năm này.
Châu Châu từ khi đuổi kịp tiến độ học tập, vẫn vẫn duy trì trạng thái tích cực, nỗ lực học tập, duy trì hình tượng. Không liều mạng học bù, nhưng trong lòng cũng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, chỉ để ý học tập.
Cố gắng như vậy, thành tích học tập của nàng cũng duy trì ổn định, tránh không được sẽ có lỗi đôi chỗ, nhưng đều trong phạm vi có thể điều chỉnh. Chưa từng mắc sai lầm nào quá mức.
Ở trường học là học sinh tốt tiêu chuẩn, về đến nhà, Châu Châu chỉ là bạn gái nhỏ yếu ớt.
Tỉnh Hành uy trì yêu đương rất tốt,, khống chế được nhiệt độ yêu đương, không để chuyện này ảnh hưởng nhiều đến việc học tập của Châu Châu, vẫn duy trì ở mối quan hệ trong sáng.
Bình thường khi ở cùng nhau, ngoại trừ ôm ấp hôn môi, Tỉnh Hành không tiến hành thâm nhập thăm dò sâu hơn. Châu Châu là không có kích động ý thức ở phương diện kia, cảm thấy mỗi ngày như vậy hôn nhẹ ôm ấp ngọt ngào như thế là đủ rồi.
Châu châu ổn định tinh thần, còn Tỉnh Hành thì phải hết mực khống chế.
Một năm 365 ngày, bọn họ ở cùng nhau cũng không nhiều. Tỉnh Hành bận bịu công tác, Châu Châu học tập để thi đại học bất kể ngày đêm, mỗi ngày đều tán gẫu một chút. Thỉnh thoảng cuối tuần sẽ ra ngoài ăn một bữa cơm, xem phim hoặc leo núi.
Đến học kỳ 2 lớp 12, tiến đến một trăm ngày đếm ngược, Châu Châu ngay cả thời gian ra ngoài ăn cơm, xem phim cũng không có. Tất cả thời gian đều bị trường học an bài xong xuôi, tự học buổi tối rất muộn, về đến nhà liền rửa mặt ngủ ngay.
Một trăm ngày này, thỉnh thoảng phải nghe theo khẩu hiệu, động một chút là cũng bị lão sư các khoa đánh động tâm lý, huyên náo tới mọi người không một ai dám thả lỏng . Có người trước đây nghỉ ngơi 20 30 phút buổi trưa, hiện tại liền nghỉ trưa cũng không, toàn bộ dùng để ôn tập.
Trạng thái học tập cao độ này dựa cả vào ý nghĩ “Nhịn xong ba tháng này liền được giải thoát” chống đỡ. Chính là hít một hơi không dám thở ra, gắng gượng chống đỡ thân thể.
Châu châu trước đây còn có thể thỉnh thoảng kêu một câu “làm người thật mệt”, hiện tại ước chừng đã trở thành thói quen, như vậy trạng thái cũng không kêu. Buồn ngủ quá, mới nằm nhoài lên ngực Tỉnh Hành nói:
“Chờ thi đại học kết thúc, em nhất định phải ngủ ba ngày ba đêm.”
Bởi vì cường độ học tập cao, bình thường không có nhiều thời gian tu luyện, nàng không nỡ tùy tiện tiêu hao linh lực, bản thân duy trì hình người phải nhờ vào linh lực, dùng thêm chỉ sợ nhân thân khó giữ được, vì lẽ đó rất nhiều lúc phải gắng gượng chống đỡ.
Cứ như vậy đến thi đại học, cầm giấy báo danh tiến vào phòng thi, vung bút chăm chú làm xong một môn lại một môn bài thi. Ngày cuối cùng mờ mịt bước ra phòng thi, liền coi như kết thúc cuộc đời học sinh cấp ba. Hoàn mỹ hay không hoàn mỹ, còn phải xem kết quả học tập.
Thi xong Châu Châu nên cái gì cũng không quản, đeo cặp sách về đến nhà, tùy tiện vung một cái, lao tới trên giường ngủ. Ngủ hơn nửa ngày, cũng không đem tinh thần bù đắp lại bao nhiêu, chủ yếu vì linh lực của nàng cũng không còn bao nhiêu nữa.
Không làm nhiều động tác dư thừa, Châu Châu chào hỏi dì Vưu một tiếng, liền biến trở về nguyên hình biến về đầm nước ở Dương Quang phòng để tu luyện. Hiện tại là khai mùa hoa sen, Hoa Sen khắp nơi, khả năng bắt được tinh hoa nhật nguyệt cũng nhiều.
Châu Châu biến thành trai sông lớn sau đó sẽ không biến thành người tùy tiện đi ra, kiên trì chuyên tâm tu luyện tới cuối tháng, giống như là bế quan. Bế quan đến cuối tháng có kết quả thi đại học, nàng mới lại hóa thành hình người đi ra.
Tỉnh Hành cùng dì Vưu đều biết tình huống của nàng, trong nhà tự nhiên là không có gì thay đổi, hết thảy đều rất bình thường. Nhưng khi Châu Châu mở điện thoại di động ra, bị bùng nổ thông tin, tin nhắn Q.Q bùng nổ nhiều nhất, mấy tin lặt vặt cũng không thiếu.
Châu Châu không quan tâm nhiều việc bùng nổ Q.Q cùng tin vặt, nàng khá là lưu ý thành tích thi vào đại học, vì lẽ đó trước hết khảo chứng tra xét kết quả học tập. Tra xong, cảm thấy mình thi cũng không tệ lắm, xem như là khá ổn, yên lòng, mới đi xem chút thông tin, tin nhắn.
Nhắn ti cho nàng khôg ngừng, trong trường học quan hệ cùng nàng coi như không tệ , đều có gửi tin chúc mừng. Tin nhắn gửi đến máy nhiều nhất là Phàn Dịch, thứ hai là Tần Dao. Người khác không thấy nàng thì cũng thôi, hai người này thì lại quan tâm nàng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Châu Châu suy nghĩ một chút, tùy tiện viện cái cớ, chủ yếu là chăm chú trả lời Phàn Dịch cùng Tần Dao, viện cớ giải thích vì sao lại biến mất lâu như vậy.
Tin nhắn của nàng gửi đi môt chút, Tần Dao cùng Phàn Dịch liền đều trả lời lại. Trước tiên vẫn là quan tâm nàng là không xảy ra chuyện gì, xác định nàng thật sự không có chuyện gì, sau đó mới bắt đầu cùng nàng tán gẫu về thành tích thi vào đại học.
Kết quả học tập tán gẫu một hồi liền biết rồi, tất cả mọi người thi đều coi như không tệ, chính là không có sai lầm, đều phát huy trình độ. Vượt xa người thường thì không dám nghĩ tới, nhưng cơ bản cũng là thành công.
Nói chuyện phiếm xong kết quả học tập thì lại nói đến vấn đề muốn ghi danh trường đại học, chuyên ngành cái gì cũng chưa tán gẫu tới, cái này còn phải nghiên cứu thêm. Châu Châu không có ý nghi gì đặc biệt, cũng đã sớm đã làm xong dự định, nhanh chóng trả lời:
“Tôi nghĩ học Mộng Đại”
Thành tích thi đại học của nàng không kém, dựa vào điểm sàn hẳn là có thể vào Mộng Đại . Nàng muốn vào Mộng Đại không phải là bởi vì lý tưởng hay hoài bão gì, nàng không có lý tưởng hoài bão, mà vì Tỉnh Hành làm giáo sư ở đó.
Kết quả học tập của Tần Dao không tốt vậy, nàng nói nàng còn đang xem xét. Tìm hiểu xong, chọn trường học thích hợp cùng chuyên ngành thích hợp là được. Nàng không quan trọng quá, đi học là được.
Mà Phàn Dịch chưa nói cụ thể muốn đi trường Đại Học nào, hắn nói:
“Ngươi chừng nào thì rảnh rỗi? Mọi người cùng nhau đi ra chơi một chút, vừa vặn cũng đồng thời thảo luận một chút chuyện ghi danh trường học cùng chuyên ngành.”
Châu Châu giữ một khoảng cách cùng hắn đều duy trì ra quen thuộc, trước đây bị tin đồn bát quái hãm hại, hiện tại vừa nghĩ tới việc ở riêng cùng Phàn Dịch liền cảm thấy không được, vì lẽ đó lập tức liền hỏi:
“Mọi người đều đi sao?”
Phàn Dịch:
“Ừ, ngươi cùng Tần Dao.”
Châu châu:
“Được, hay lắm.”
Liền gửi tin cho Tần Dao.
Kỳ thực Phàn Dịch mới vừa thi xong nào có nghĩ tới việc mọi người cùng nhau ra ngoài chơi, nhưng bởi vì không liên lạc được với Châu Châu, mới đem việc này gác lại hơn nửa tháng. Hiện tại có liên lạc, dĩ nhiên là phải nói ra.
Bọn họ hẹn hai ngày sau ra ngoài chơi, trước tiên tìm địa phương ăn cơm tán gẫu thảo luận ghi danh, buổi tối đi quán bar, đã đặt phòng trước. Cũng đều là đồng học, mặc dù có không quen, nhưng đều quen mặt.
Đến buổi chiều hôm đó, Châu Châu thu thập một hồi, không còn là đồng phục học sinh, mà là đổi lại là váy như ở nhà. Thay xong váy thay xong giày, sẽ chọn một số trang sức đeo lên.
Mặt nàng da trắng mềm, ngũ quan như vẽ, vì lẽ đó cũng không cần trang điểm, liền thoa chút son môi. Rõ ràng là trang phục đơn giản, nhưng từ đầu tóc tới ngón chân đều tinh tế.
Châu Châu ra ngoài trước tiên chào hỏi dì Vưu, sau đó ra ngoài thuê xe, lên xe liền báo cho Tỉnh Hành, nói với hắn chính mình đi ra ngoài tụ hội cùng bạn học, buổi tối kết thúc sẽ trở về.
Tỉnh Hành đang bận, không trả lời nàng ngay.
Châu Châu biết có thời điểm Tỉnh Hành ở trong phòng thí nghiệm bận rộn, cái gì khác đều không thể chú ý, cho nên nàng cũng không cố ý chờ lâu. Cầm điện thoại di động xem những thứ khác, chờ taxi đến chỗ ăn cơm, trả tiền xuống xe.
Châu Châu mới vừa xuống xe, còn chưa kịp mở cửa, điện thoại di động liền vang lên. Cầm lên vừa nhìn là Tần Dao gọi, nàng liền nhận đỡ đến bên tai, hỏi nàng:
“Ngươi đến rồi?”
Micro đầu kia có hơi ồn ào thanh âm , sau đó là Tần Dao,
“Đúng nha, ngươi đã tới chưa?”
Châu Châu một bên nghe điện thoại một bên hướng về trong tiệm cơm,
“Ta mới vừa xuống xe, lập tức tới ngay, ngươi chờ ta một chút.”
Sau khi cúp điện thoại nàng tìm Phàn Dịch, xác thực không tốn thời gian bao lâu. Nàng đẩy cửa ra nhìn thấy Tần Dao, liền đi vào chạy tới bên cạnh ngồi xuống. Trạng thái cùng vẻ mặt đều cùng với người bình thường không khác, lại làm cho toàn bộ bao sương ngẩn người.
Tần Dao bình thường không cùng Châu Châu ở riêng, cũng chưa từng thấy dáng dấp này qua. Nàng cảm giác mình là nữ nhìn Châu Châu tiến vào trong nháy mắt đó, cũng không tự giác tim đập nhanh hơn , khuếch đại mà nói, suýt chút nữa nghẹt thở.
Hình dung như thế nào đây. . . . . . Như phảng phất là thấy được ánh sáng nhu hòa, toàn bộ trong phòng chỉ có một mình nàng
mà xinh đẹp như vậy thì phải là tiên. . . . . .
Sững người!
Phàn Dịch cùng ba nam sinh đánh bài, ba nam sinh phục hồi tinh thần lại, hắn còn cầm bài ngây người, ánh mắt tự nhiên nhìn Châu Châu trên người không có thu hồi lại. Mọi người đối với chuyện như vậy rõ ràng trong lòng, cũng không quấy rối hắn, ba người tự đánh bài.
Chờ Phàn Dịch hồi thần, ba người kia đã ra bài hết. . . . . .
Phàn Dịch lần lượt lườn ba người trước mặt:
“. . . . . .”
Lần này cũng không có nhiều người, ước chừng chừng mười người, đều là bình thường chung đụng coi như không tệ, ngươi kéo ngươi bạn gay tốt, ta tên trên chị em tốt của ta. Nữ sinh cũng không chỉ có Châu Châu cùng Tần Dao hai người.
Lúc ăn cơm trên bàn cũng không tán gẫu cái gì khác, một mực quay chung quanh thành tích thi vào đại học, cái gì một quyển tuyến hai bản tuyến, vượt qua một quyển tuyến bao nhiêu phân, có thể kê khai cái gì trường học. Thời đại này nghành gì được, học có tiền đồ.
Mọi người cũng chưa trải qua, có điều đều là nói một chút hiểu biết qua cái nhìn, nói một chút các ưu khuyết tốt xấu, nên làm sao căn cứ tình huống của chính mình chọn trường học cùng chuyên ngành. Cho tới đến cùng, vẫn là xem chính mình.
Bầu không khí vẫn luôn rất tốt, Châu Châu cũng khá là tự tại, cảm thấy trên bàn món ăn ăn thật ngon. Chủ yếu là không có gây oán cùng nàng, ở đâu nàng đều có thể cảm thấy tự tại. Gặp phải người có thù mà muốn khiêu khích , vậy thì phải cứng rắn.
Một bữa cơm, chừng mười người đem tình huống hàn huyên khá tốt, cũng đem trạng thái học tập mỗi người phân tích qua, các loại kiến nghị báo cái nào trường học cái nào chuyên ngành tốt nhất, … khả năng không lãng phí điểm.
Châu Châu không có cảm giác đặc biệt, nhai chân cua, cảm thấy. . . . . . Chính mình càng ngày càng giống con người rồi. . . . . .
***
Ăn xong cơm tối đến quán bar, đã là tám giờ tối.
Trong những người này Châu Châu và Tần Dao có quan hệ tốt nhất, tự nhiên đi cái nào đều cùng nàng tay trong tay vai dựa vào vai. Đến trong phòng khách ngồi xuống salong, cũng là nằm bên cạnh nàng, cũng có thể nói là Tần Dao nằm bên cạnh nàng, Tần Dao cũng không tìm người khác.
Ngồi xuống không tới một phút, điện thoại Châu Châu liền vang lên. Nàng sau khi ra ngoài là có xem điện thoại di động , Tỉnh Hành vẫn chưa trả lời nàng. Hiện tại sẽ đem điện thoại xem, là Tỉnh Hành gọi tới.
Trong phòng khách nói chuyện không tiện, nàng liền cùng Tần Dao lên tiếng chào hỏi, đi ra ngoài tìm chỗ không người nhận điện thoại. Điện thoại vừa mới nhận, liền nghe đến Tỉnh Hành hỏi:
“Gặp các bạn xong chưa? Hiện tại ở nơi nào?”
Châu Châu không che giấu, ăn ngay nói thật,
“Mới vừa ăn xong cơm tối, hiện tại vừa tới quán bar, nên còn muốn chơi một hồi lâu mới có thể trở về. . . . . .”
Ngữ khí có chút trở nên hưng phấn,
“Em xưa nay chưa từng tới nơi như thế này, xem ra còn chơi rất vui .”
Ngữ khí Tỉnh Hành vẫn như bình thường, tiếp tục hỏi nàng: “Quán bar ở đâu?”
Châu Châu không để ý tên quán bar, không muốn cầm điện thoại di động tiến vào hỏi người khác, nàng nói:
“Chờ một chút, em đi nhìn .”
Nói xong cầm điện thoại đi xuống, từ ánh đèn chói mắt sàn nhảy một bên đi vòng qua, xuyên qua phòng khách, lỗ tai bị âm nhạc chấn động đến mức cái gì đều không nghe được, ra cửa lớn mới thanh tịnh lại. Sau đó nàng ngửa đầu nhì tên báo cho Tỉnh Hành.
Tỉnh Hành đối với những này nơi cũng không hiểu rõ, căn bản không biết Châu Châu nói quán bar ở nơi nào. Hắn không vòng vo, trực tiếp nói với nàng:
“Anh vừa làm việc xong, bây giờ đến tìm em có tiện không?”
Châu Châu đưa ánh mắt nhìn Nghê Hồng cùng Điếm Chiêu, yên lặng nghĩ một hồi, nghĩ đến cũng có người khác dẫn theo bạn gái tới, nàng mang theo bạn trai nên cũng không thành vấn đề đi, liền yên tâm nói:
“Được, em chờ anh.”
Tỉnh Hành không biết vị trí cụ thể,
“Đem định vị phân phát ra.”
Châu Châu”Nha nha” hai tiếng, không do dự, sau khi cúp điện thoại liền phát định vị. Phát xong sau không vài giây, Tỉnh Hành nói:
“Cự ly không xa, anh rất nhanh sẽ đến.”
Châu Châu:
“Ừ, vậy em chờ anh một chút.”
Đợi Tỉnh Hành tới, Châu Châu cũng không định đi lên trước, những người này lấn tới lấn lui khó chịu . Nàng ở nơi này chờ, đợi Tỉnh Hành lại đây, cùng hắn đi lên.
Châu Châu đứng ở ven đường, đứng cạnh cột đèn, không có gì chuyện làm, tiện tay mở game.Vừa vào đã có điện thoại
Nàng nghe điện thoại Tần Dao,
“Lát ta lên sau.”
Tần Dao thấy nàng nhận điện thoại đi ra ngoài , kết quả người không thấy, không thể làm gì khác hơn là hỏi nàng:
“Ngươi làm gì thế đi rồi? Ta còn tưởng rằng ngươi đi nhảy disco, đi ra ngoài tìm ngươi một vòng, cũng không thấy ngươi.”
Châu Châu đón gió nghịch tóc,
“Không có, ta đang đợi một người, lát lên cùng nhau.”
Tần Dao hiếu kỳ hỏi nàng: “Ai nhỉ?”
Châu Châu nghĩ một hồi, nghịch cái cái nút,
“Lát giới thiệu cho ngươi.”
Nghe giọng điệu này, Tần Dao theo bản năng cảm thấy có vấn đề, có điều lát được giới thiệu, cũng không hỏi nhiều, nói:
“Ừ”
“Được.”
Cúp điện thoại, Châu Châu đăng nhập vào game, đứng bên lề đường gió mùa hè thổi man mát, cúi đầu chơi game chờ Tỉnh Hành. Chơi được một trận, Tỉnh Hành vừa vặn xuất hiện bên trong tầm mắt của nàng.
Châu Châu cất điện thoại di động, tiến đến trước mặt hắn, ngửa đầu hỏi:
“Đều là học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp, anh có muốn lên tham gia cùng không?”
Tỉnh Hành biết nàng muốn chơi, không ngại,
“Không có chuyện gì, chúng ta đi.”
Châu Châu cao hứng, mím môi cười gật gù,
“Đi, em mang anh đi.”
Hai người sóng vai đi đến bên trong đại sảnh, đi chưa được mấy bước, liền hấp dẫn không ít ánh mắt. Một đường chen vào, lên thang lầu đi tới lô ghế riêng, mới thoát khỏi huyên náo ầm ĩ phía dưới.
Đẩy ra cửa bao sương đi vào, trong phòng khách vốn náo nhiệt một hồi liền cứng non nửa. Hướng mắt tới hai người khoác ai đi tới, bầu không khí liền toàn bộ cứng ngắc.
Châu Châu nắm tay Tỉnh Hành xuất hiện tại bên trong bao sương, trong nháy mắt đó, Tần Dao ngồi ở trên ghế salông sững sờ, nghĩ — chẳng trách Châu Châu lúc trước sẽ nói Phàn Dịch bình thường, nguyên lai hotboy trong mắt các nàng, thật sự chỉ là bình thường. . . . . .
Những người khác cũng đều cương cứng không nhúc nhích, vẫn là một nam sinh bình thường yêu nhất hoạt động không khí hồi thần đứng dậy, hỏi Châu Châu:
“Hoa khôi của trường, đây là người ai nhỉ? Giới thiệu một chút đi. . . . . .”
Châu Châu rất tự nhiên, khẽ mỉm cười nói:
“Đây là bạn trai ta, Tỉnh Hành.”
Tỉnh Hành nói cùng một câu: “Các ngươi khỏe.”
Bọn họ là trai tài gái sắc khí chất xứng đôi một cách tự nhiên , người khác càng cứng ngắc. Một lúc sau, vài người thật giống hiểu ngầm giống như vậy, đồng thời chậm rãi đưa ánh mắt nhìn về phía Phàn Dịch. . . . . .