Linh Chu

Chương 124 - Trấn Ma Long Kỳ​

trước
tiếp

Khí tượng trong thiên hạ sao mà nhiều quá, dung hợp nhân thế và thiên tượng, chính là đại diện cho khí vận bẩm sinh.

Chỉ có tài tuấn nghịch thiên chân chính mới có thể nắm giữ một loại khí tượng, khi tu vị bọn họ đạt đến cấp bậc cự kình, khí tượng trên người liền sẽ phát triển biến hóa thành bản chất, mang theo uy lực trấn áp thiên cổ.

Mỗi một loại khí tượng, cũng là đại diện cho một vị minh nhật chi tinh quật khởi.

Phong Phi Vân nếu không phải là tu luyện bất tử phượng hoàng thân thì tư chất cũng hết sức bình thường, căn bản không có khả năng nắm giữa tiên thiên khí tượng, nhưng mà bất tử phượng hoàng thân lại có thể đề thăng tư chất bản thân của hắn, thay đổi tiềm năng của hắn, khiến cho hắn có khả năng siêu việt vượt quá loại người bình thường, trở thành thiên tài cùng trời tranh mệnh.

Long Mã Hà Đồ, tuy là chưa được coi là khí tượng thực sự ý nghĩa, nhưng là một loại cùng với khí tượng có chút tương tự nhau, bên trong dựng dục thế lực và khí lực, chẳng mảy may thua kém những khí tượng đứng đầu kia.

Dọc theo thần hà cuồn cuồn, đại khí lại vừa cuộn trào mãnh liệt, một con long mã khổng lồ bơi lội ở trên thần hà, ngẩng đầu nhìn lên trời, miệng ngậm thần quy, giống như đang ngộ đạo.

– Loại khí tượng này thực sự là chưa nghe bao giờ, Long mã chính là thần vật thượng cổ, rất nhiều thánh linh trong truyền thuyết đều từng gặp qua long mã, cũng vì vậy mà ngộ đạo. Khí tượng Phong Phi Vân triển hiện ra vậy mà cường đại như vậy, dường như cất giấu một vị ảnh tử chí cường thượng cổ nào đó, có khí tức của một vị nhân vật thần hóa nào đó trong truyền thuyết dật tán ra, đứa con duy nhất của yêu ma đương đại quả nhiên không thể suy đoán theo lẽ thường, nếu như người của Phong gia hôm nay không đủ sức phế bỏ hắn, sau này hắn nhất định so với yêu ma càng đáng sợ hơn.

Một vị lão giả mặc bố sam tinh thông quan khí tức giận, giữa chân mày đan xen thiên văn, giống như mở ra một con thiên nhãn, thấy được tương lai mà người thường không thể thấy.

Long Mã hà đồ đại khí bàng bạc bực nào, quả thực là chiếm cứ nửa trường không, đem đằng vân bạch hổ sau lưng Phong Lăng Cơ đè ép xuống thiếu chút nữa đã rơi xuống khỏi đám mây.

Phong Phi Vân càng phát cường thế, vô địch thiền trượng ở trong tay của hắn hoàn toàn mất đi phật tính, kim quang nổ bắn ra, tràn đầy sát khí, đem bốn chuôi chiến kiếm của Phong Lăng Cơ đánh cho loạn truyền khắp nơi, ánh lửa toát lên không ngừng.

Huyết dịch trong thân thể càng ngày càng cuộn trào mãnh liệt, tốc độ chảy càng lúc càng nhanh, đem trái tim cũng đụng trúng rung động bình bịch.

Dưới chiến ý thôi động, Phong Phi Vân cảm thấy huyết dịch trong thân thể đang luyện hóa vượt quá tốc độ bình thường, từng bước tiếp cận đến bước hoán huyết thứ ba.

Bước hoán huyết thứ hai, huyết dịch sôi trào, đen kịt tựa như mực, bước thứ ba, huyết dịch linh động, kim quang bắn ra bốn phía.

Phong Phi Vân dùng qua một giọt linh tuyền, thành công đem tu vi đề thăng tới tiên căn trung kỳ, mà dược tính của linh tuyền mới được hấp thu vẻn vẹn không tới tam tằng, mà phần lớn dược tính còn dư lại đều ẩn trốn ở trong huyết dịch và cốt nhục, bây giờ dưới sự thôi động của chiến ý, dược tính của linh tuyền cũng nhanh chóng hấp thu, thuần độ và cấp độ của huyết dịch cũng càng ngày càng cao, từng bước hướng đến bước thứ ba hoán huyết mà tiến vào.

Phong Phi Vân có thể cảm nhận rõ rệt tiên căn trong đan điền đang nhanh chóng bành trướng, giống như một buội tiên miêu dưới sự thôi hóa của phân bón, nhanh chóng trưởng thành, từ từ tiến quân hướng đến sự hoàn thiện.

Ùng ùng!

Phong Phi Vân đánh cho Phong Lăng Cơ liên tiếp tháo chạy, căn bản không có lực chống đỡ, mà tứ kiếm phù đồ kiếm trận của hắn thì càng là bị đánh cho tan rã, trong đó có hai chuôi chiến kiếm đã bị vô địch thiền trượng chấn vỡ nát.

Vô địch thiền trượng cũng không biết là vũ khí cấp bậc nào, khiến cho một tu sĩ tiên căn trung kỳ như Phong Phi Vân có thể trực tiếp đại chiến với một cường giả đại cảnh giới cao hơn, hơn nữa cái này vẫn là dưới tình huống không có đem linh tính và uy lực của thiền trượng dẫn động ra.

Dấu vết đốt nướng màu đen trên thiền trượng cũng đã sớm được xóa sạch, lộ ra màu sắc kim đồng, phía trên in ảnh tử cổ phật, mang theo phật vận khiến cho người ta nói không nên lời, hết sức thần thánh.

Tửu Nhục hòa thượng kia cũng không biết ở đâu mà nhặt được thánh vật như thế này, lại có thể đem nó đi nướng thịt ăn, nếu là bị hiền giả phật môn thấy, không phải là đã sớm đem người kia đánh chết rồi hay sao.

Phong Phi Vân này chỉ là người thường mà cũng có thể cảm nhận được sự lợi hại của vô địch thiền trượng, có mặt ở đây hiển nhiên cũng không thiếu những loại người có kiến thức siêu phàm, một vị lão giả đầu tóc bạc trắng cũng đã nhìn chằm chằm vào cây vô địch thiền trượng trong tay Phong Phi Vân rất lâu, đồng tử mang theo vẻ kinh dị, muốn nói rồi lại thôi.

– Chẳng lẽ … chẳng lẽ là một món Phật binh, giống như, thật giống …

Có người tự lẩm bẩm, rất dễ nhận thấy bị chấn động rất lớn, không thể tin được món phật môn thánh bảo này vậy mà lại nằm ở trong tay của Phong Phi Vân, ý nghĩa đại diện sau lưng việc này quả thực không giống bình thường.

Một vị đệ tử trẻ tuổi hiếu kỳ nói:

– Chẳng lẽ cây thiền trượng kia nằm ở trong tay Phong Phi Vân có nguồn gốc không giống bình thường?

– Không rõ lắm, không rõ lắm, nhưng mà rất giống mà thôi, không thể nào là cùng một cây thiền trượng được, dù sao thì chủ nhân của cây thiền trượng kia cũng chính là một vị tuyệt đại phật môn cự kinh, không thể nào để cho cây thiền trượng rơi vào trong tay của một tên tiểu bối Phong gia được.

Ngươi nọ kiên quyết lắc đầu, trực tiếp hủy bỏ đi suy nghĩ trong lòng mình, cảm thấy là bản thân đã đoán sai.

Cả người Phong Lăng Cơ giăng đầy tu vi, nhưng lại ở tại kiếm trận bị bại mà rối tinh rối mù, cuối cùng cũng không thể không quăng kiếm chạy trốn, bị Phong Phi Vân đánh cho trong lòng không cách nào sinh ra thói kiêu ngạo nữa.

Tiểu tử này làm sao lại cường đại như vậy, quả thực không cách nào chiến thắng được, lực lượng trên tay cứ quyền này mạnh hơn quyền khác, uy thế trên người càng lúc càng cường hãn, chấn đắc làm cho người khác ngay cả đứng cũng đứng không vững.

– Tứ ngưu chi lực!

Phong Lăng Cơ vẫn còn muốn phản kháng, lân văn trên cánh tay thiểm động, một quyền đánh ra tứ đạo kỳ ngưu chi lực.

Nhất đầu kỳ ngưu lực lượng là sức mạnh một vạn cân, nhưng lại có thể cùng lúc đánh ra tứ đầu kỳ ngưu, lực lượng lại vượt hơn hẳn bốn vạn cân, mà là tám vạn cân.

Tứ ngưu chi lực, tương đương sức mạnh tám vạn cân! Ngũ ngưu chi lực, tương đương với mười sáu vạn cân!

Hơn nữa sức mạnh kỳ ngưu lại càng thêm ngưng tụ, càng thay đổi nhiều hơn, càng thêm phần hung mãnh.

– Phá cho ta!

Phong Phi Vân cầm trong tay vô địch thiền trượng, quét ra phong lôi đầy trời, đem tứ đầu kỳ ngưu khổng lồ đánh cho tan nát, thiền trượng trực tiếp quét vào ngực Phong Lăng Cơ, làm cho hắn bị đánh bay ra xa.

Phốc!

Mấy tiếp lộp cộp, thanh âm của xương vỡ vụn, tiếp theo là tiếng huyết nhục bị xé rách.

Phong Lăng Cơ nằm mơ giữa ban ngày cũng không ngờ tới lại phải thua ở trong tay của Phong Phi Vân, đứa con của yêu ma này so với tưởng tượng của hắn thì mạnh hơn rất nhiều, ở trên ngực của hắn để lại vết thương nghiêm trọng, xương sườn cũng đều gảy lìa mấy khúc, bộ bạch y trước ngực bị tiên huyết nhuộm đỏ tươi.

Rất nhiều người đều kinh sợ, những người này đáng lẽ đều là hết sức coi trọng Phong Lăng Cơ, dù sao thì Phong Lăng Cơ cường đại thế nào từ lâu cũng đã sớm truyền khắp Nam Thái phủ, chính là nhân tài tuyệt đỉnh của Phong gia, có thể thành công làm đến gia chủ của Phong gia.

Có vài gia tộc cũng âm thầm điều động cường giả đi ám sát hắn, nhưng bị hắn phát hiện giết chết hết, không ngờ tới bây giờ hắn lại phải thua ở trong tay của một tên đệ tử chưa từng có ai biết đến ở Phong gia, khiến cho rất nhiều người có cảm giác có chút không chân thật.

Phong Phi Vân trước đây là một chiêu đánh chết Phong Tuyệt – một trong tứ đại tài tuấn nghịch thiên của Phong gia, sau đó lại ở trước mắt bao nhiêu người đánh bại Phong Lăng Cơ, đem cái gọi mà thể diện tài tuấn nghịch thiên của Phong gia đánh cho tan tành.

Có người của một số đại gia tộc lúc này cũng đang lén cười:

– Lần này Phong gia thật đúng là mất mặt, một đệ tử bị trục xuất khỏi gia môn vậy mà lại cường đại hơn so với một tên tài tuấn nghịch thiên dày công bồi dưỡng, chuyện này nhất định là trò cười không cách nào xóa đi được của Phong gia.

– Phong Phi Vân liên tục đánh bại hai vị tài tuấn nghịch thiên của Phong gia, nếu như hắn không bị trục xuất khỏi Phong gia, nhất định chính là nhân vật lĩnh quan trong thế hệ trẻ của Phong gia, trong Tiềm Long đại chiến nói không chừng có thể giành được vinh quang.

– Đó cũng không chắc chắn, nghe nói cường đại nhất trong đời thứ năm ở Phong gia cũng không phải là Phong Lăng Cơ, mà là vị tiểu yêu ma kia.

– Phong gia đệ nhất mạch chính là vị tiểu yêu ma kia.

Có người nghĩ tới vị ác ma “người gặp người sợ” kia, khi đó nàng ta mới chín tuổi liền danh chấn Tử tiêu phủ thành, với của cải nghịch thiên, làm cho các con em trẻ tuổi của các đại gia tộc và các đại tiên môn của Nam Thái phủ đều đánh cho không ngốc đầu lên được.

Chỉ cần là người được xưng là có chút thiên tư, đều ở trong tay nàng bị nhiều thua thiệt, bị nàng đánh cho bể đầu chảy máu không ít, cho nên mới lấy được mệnh danh là “tiểu yêu ma”.

Nhưng mà trong ba năm nay, tiểu yêu ma đã bị Phong gia bí mật bồi dưỡng, rất ít ra ngoài gây chuyện, lúc này mọi người mới dần quên đi nàng, nhưng mà sau khi có người nhắc đến, chợt liền được mọi người nghĩ tới.

Vị tiểu yêu ma này trong ba năm trước đây đã có tu vi mạnh hơn so với Phong Lăng Cơ bây giờ, nếu như nàng thực sự được lão nhân Phong gia thả ra, chỉ sợ Phong Phi Vân cũng không có ung dung như bây giờ.

Nhưng mà tà khí trên người tiểu yêu ma này thực sự quá nặng, bản thân cũng không có cách nào áp chế tà khí trong thân thể, nếu như thật sự được thả ra, nhất định sẽ huyên náo long trời lở đất ở Tử Tiêu phủ thành, hơn nữa có trời mới biết bây giờ tu vi của nàng đã đạt đến trình độ nào, cự kình bất xuất, sợ là không có cách nào đem nàng tóm trở lại được.

Không phải dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, chỉ sợ các lão nhân của Phong gia sẽ không làm ra loại chuyện phí sức mà không được cảm ơn này.

– Phong Phi Vân, ngươi dám! Chẳng lẽ ngươi muốn giết Phong Lăng Cơ phải không?

Năm vị trưởng lão chấp pháp đường của Phong gia mang theo Trấn ma long kỳ vọt tới, vắt ngang ở giữa Phong Phi Vân và Phong Lăng cơ, Trấn ma long kỳ bay phất phới, có một đạo chiến uy dật tràn ra, đây chính là một món chuẩn linh khí siêu cấp, uy lực hết sức mạnh mẽ.

Vô địch thiền trượng mà Phong Phi Vân nắm trong tay không ngừng va vào nhau tạo ra sát thanh, hắn từng bước đi tới, trầm giọng nói:

– Hắn mắng ta, còn mắng cả mẫu thân ta, đáng chết.

– Hừ, nghiệp chướng, vậy mà lại thích giết chóc thành thói như vậy, xem ra trong thân thể quả nhiên có máu yêu ma trộn lẫn, hôm nay bọn ta sẽ liên thủ phế bỏ đứa con bất hiếu này, sau đó chặt hai tay hai chân của hắn, mang đến từ đường tông tộc giam cầm suốt đời.

Năm vị chấp pháp cùng nhau nắm chặt một góc của Trấn ma long kỳ, đem linh khí trong thân thể điên cuồng đả nhập vào trong thân cờ, rót vào năng lượng khổng lồ.

Trấn ma long kỳ tuy không xem là linh khí, không ẩn chứa linh tính, nhưng ở dưới sự thôi động toàn lực của năm vị chấp pháp trưởng lão lại bạo trướng ra quang mang kinh khủng không gì sánh được, phía trên là một đạo văn ấn tựa như long đầu cũng chớp động theo quang mang, khuấy động ra sức mạnh mang tính hủy diệt.

Xung lực cường đại bạo phát, khiến cho Phong Phi Vân cảm nhận được áp lực trước đó chưa từng có, lực lượng của năm vị chấp pháp trưởng lão không phải là người bình thường có thể so sánh, so với Phong Lăng Cơ không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần, như năm tòa đại sơn đứng ở trước mặt, không cách nào rung chuyển.

Năm vị trưởng lão của Phong gia rốt cuộc vẫn phải xé bỏ thể diện, chuẩn bị hạ sát thủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.