Đứng ở phòng khám bệnh thời gian trôi qua thật mau, rất nhanh đã đến lượt Nhan Tiêu.
Nằm ở trên ghế, trái tim của Nhan Tiêu đập thình thịch, Hoắc Trạch Tích bê dụng cụ từ bên cạnh đi tới, Nhan Tiêu nhịn không được nhìn anh, ánh mắt anh nhìn thoáng qua môi cô, thản nhiên mở miệng: “Lau son môi đi.”
Hôm nay Nhan Tiêu đánh son, muốn hạ gục được nam thần nên cố ý đánh một chút phấn, thế nhưng cô lại quên mất đánh son môi sẽ ảnh hưởng đến việc khám bệnh, hiện tại quả thực hối hận muốn chết……
Cô nhanh chóng lấy khăn ướt từ trong túi ra lau sạch son môi, lại yên lặng nằm xuống.
Hoắc Trạch Tích ngồi ở phía sau ghế của cô, cũng không có động tác gì, bỗng nhiên mở miệng nói chuyện: “Lần trước cô có đánh rơi một tấm ảnh ở chỗ này.”
Nhan Tiêu nghe vậy ngẩn người một chút, nhớ lại xem mình thiếu cái gì, chần chờ mở miệng: “Ảnh chụp gì vậy?”
Hoắc Trạch Tích hơi hơi cúi đầu đến gần cô, giọng nói trầm thấp: “Ảnh chụp của tôi.”
Chần chờ hai giây, bỗng nhiên đầu óc nổ tung như pháo hoa, tronh nháy mắt khuôn mặt Nhan Tiêu phiếm hồng, cô nghĩ tới, lần trước là lấy ảnh chụp lúc còn nhỏ của Hoắc Trạch Tích từ chỗ của mẹ.
Tự nhiên lại bị anh nhìn thấy?!
Nói đến bức ảnh kia có chút lúng túng……
“Kia, cái kia là mẹ tôi đưa cho tôi, không phải của tôi……” Nhan Tiêu nhanh chóng thanh minh cho mình.
Bỗng nhiên nhìn thấy cô bối rối, Hoắc Trạch Tích không hiểu, anh chưa có nói cái gì, sao có cảm giác giống như đang dọa người?
“Không có việc gì, tôi chỉ là có chút tò mò, trước kia có phải chúng ta biết nhau phải không?” Giọng nói của anh rất ôn hòa.
Trái tim đang nhảy loạn của Nhan Tiêu cũng từ từ bình tĩnh lại
—— quá giống! Giọng nói ôn nhu như vậy, hoàn toàn giống với giọng nói của Zain trên radio, vừa nghe liền cảm thấy rất an toàn.
“Tôi ở phố Thanh Hòe, hoa viên Úc An, anh nhớ rõ sao?” Nhan Tiêu hỏi thử.
Hoắc Trạch Tích suy nghĩ một chút, hơi nhướng mày nhìn Nhan Tiêu: “Sát vách?”
Lông mày Nhan Tiêu giãn ra, trong lòng có một chút vui mừng, hóa ra là anh vẫn còn nhớ rõ.
Cô cười nói: “Vâng, về sau các người dọn đi rồi.”
Hoắc Trạch Tích giống như nghĩ gì đó gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, lại quay trở lại vấn đề chính: “Há mồm.”
Nhan Tiêu chưa kịp phản ứng, sửng sốt: “Gì vậy?”
Anh khẽ cười một tiếng: “Cô không phải tới kiểm tra răng sao?”
–
Hoắc Trạch Tích kết thúc công việc đã là lúc 6 giờ chiều, thay cái áo màu nâu đất đi ra khỏi phòng khám bệnh, bỗng nhiên nhìn ra hành lang thấy có bóng dáng màu hồng phấn.
Là Nhan Tiêu.
Nhan Tiêu nhìn về phía bên này, anh dừng chân lại, nửa người ở trong bóng tối giống như bóng ma.
Tim đập lỡ một nhịp, Nhan Tiêu gãi cổ, khóe miệng nhếch lên: “Anh tan làm?”
Hoắc Trạch Tích kinh ngạc: “Cô đang đợi tôi?”
Nhan Tiêu gật đầu: “Vâng, về tấm ảnh……”
Cô nói được một nửa, Hoắc Trạch Tích cười như không cười nhìn cô, đến gần: “Muốn tôi đưa cho cô?”
Ảnh chụp là của anh, nếu muốn lấy lại tấm ảnh, không có bất kỳ lý do gì. Kỳ thật cô chờ anh vì nguyên nhân rất đơn giản, chính là muốn được chào tạm biệt anh, nói mấy câu tốt đẹp.
Nhan Tiêu mãnh liệt lắc đầu: “Không phải, tôi muốn hỏi……” Cô cắn môi nói khẽ, “Anh thật sự còn nhớ rõ tôi?”
Chờ anh lâu như vậy chỉ vì hỏi chuyện này?
Hoắc Trạch Tích hơi gật đầu: “Có ấn tượng.”
Nhan Tiêu âm thầm cười, bỗng nhiên lúc này phát hiện ra một vấn đề, Hoắc Trạch Tích giống như không muốn tiếp tục nói chuyện với cô, cô không nghĩ sẽ làm chậm trễ thời gian anh về nhà, đành phải tạm biệt: “Kia…… Tôi phải về rồi?”
Hoắc Trạch Tích đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện gì, quay người gọi Nhan Tiêu lại: “Cô về nhà như thế nào?”
“Xuống lầu gọi xe.” Cô thành thật trả lời.
Hiện tại là lúc cao điểm, nếu ở trung tâm thành phố bắt xe taxi cũng không tốt, nếu là ngồi xe điện ngầm giao thông công cộng…… Anh nhớ tới chuyện lúc chiều mà y tá kể, thản nhiên nói: “Đi một mình không an toàn, tôi đưa cô về.”
Nhan Tiêu bất giác lễ phép từ chối: “Không cần, trước kia tôi đều ngồi xe một mình……”
Nói được một nửa, cô mới kịp phản ứng đây là mình cự tuyệt một cơ hội tốt được ở chung với anh, lại vội vàng sửa lại: “Anh tiện đường sao?”
Cùng nhau đi đến bãi đỗ xe, Nhan Tiêu phát hiện xe của Hoắc Trạch Tích là một chiếc xe Tesla màu đen*.
Trước kia cô thấy rất ít người có xe này, nhưng cũng biết đây là nhãn hiệu ô tô điện lực đứng đầu.
Tuy rằng ô tô điện lực không thả khí gây ô nhiễm môi trường, nhưng là ở quốc hội cũng không được đề cập đến, giá cả cũng được coi là ngang với ô tô khác, cũng có vẻ rất đắt tiền, nếu không phải vì bảo vệ môi trường, nói chung sẽ không có người mua loại này xe.
Cô ngồi trên ghế phụ, nghi ngờ mở miệng: “Xe của anh sạc điện như thế nào?”
Hoắc Trạch Tích cài dây an toàn, “Gần đây có trạm sạc điện cho ô tô.”
“Đây không phải phương tiện đường dài?”
“Ukm, bình thường chỉ đi trong thành phố.”
Gần như một người hỏi một người trả lời, lễ phép vừa đúng.
Bên trong xe lại yên tĩnh, Nhan Tiêu nhìn cảnh vật bên ngoài nhưng tất cả đều là hình bóng của anh, cô nhịn không được nhìn anh vài lần, anh bình tĩnh nắm tay lái nhìn phía trước, bộ dáng trầm tĩnh nhìn rất đẹp.
Đối với một người không quen xuất hiện trong cuộc đời, im lặng có ý nghĩa rất lớn để làm giảm cảm giác xa lạ. Một bên Hoắc Trạch Tích lái xe, bớt chút thời gian mở radio của thành phố ở trong xe, âm nhạc ngay lập tức phá vỡ không gian yên tĩnh ở trong xe.
Nghe thấy giọng nói của NJ radio, trái tim Nhan Tiêu đập nhanh, bỗng nhiên cảm xúc dâng trào mãnh liệt:
Cô rất muốn hỏi anh có phải là Zain hay không.
Nhưng nghĩ lại, nếu anh thật là Zain, nếu hỏi lúc này thì có chút không lễ phép. Thử nghĩ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, làm người có tiếng nói trở thành nhân vật của quần chúng, nhất định không thích trong hiện thực có người hỏi tới đời sống riêng tư của mình.
Hơn nữa cô biết, Zain là một người cực kỳ trầm tĩnh, ngày thường rất ít để lộ những sinh hoạt cá nhân của mình, cũng không thích fan hỏi quá nhiều về vấn đề sinh hoạt cá nhân của anh.
Lời nói lên đến miệng, lại bị Nhan Tiêu nuốt trở về, cô yên lặng nhìn bên ngoài cửa kính ngắm cảnh sắc của thành phố.
Khi đi qua phố ẩm thực, hương vị của lẩu bay vào cửa sổ, lập tức Nhan Tiêu cảm thấy bụng trống rỗng có chút quặn đau.
Cô không ăn cơm trưa, hiện tại lại là lúc cơm tối, ngửi được hương vị của thức ăn quả là một loại tra tấn đối với cô.
Rất muốn ăn lẩu nướng BBQ, tôm hùm nhỏ nướng, canh cá cay Tứ Xuyên……
Nhịn xuống cơn đói bụng, cô thu hồi ánh mắt không nhìn ra cửa sổ, thử hỏi: “Bác sĩ Hoắc, anh có thích ăn cay không?”
Cô nhớ rõ Zain có nói qua là anh ấy không thích ăn cay.
Giọng nói Hoắc Trạch Tích lạnh nhạt: “Không ăn cay.”
Mới đầu chỉ là nghi ngờ, giờ phút này cô lại thêm chắc chắn, trên mặt Nhan Tiêu không kìm nén được nụ cười.
Hoắc Trạch Tích không biết, những lời nói mà anh nói ra rất bình thường, nhưng làm cô gái ngồi bên cạnh so với trúng số còn vui mừng hơn.
Im lặng trong chốc lát, Nhan Tiêu kìm nén được hỏi quanh co: “Bác sĩ Hoắc, cơm tối anh thường hay ăn cùng ai?”
Hoắc Trạch Tích quay đầu nhìn Nhan Tiêu, cô mong mỏi chờ đợi đáp án của anh.
Có thể nghe được, trọng điểm mà cô hỏi là “Ai”, Hoắc Trạch Tích dừng một chút, trả lời: “Một mình có được không?”
“Không ăn cùng bạn gái?” Nhan Tiêu cắn răng hỏi.
“Tôi độc thân.”
Nhan Tiêu kìm nén vui mừng ở trong lòng, lại có chút nghi ngờ: Anh là một người ưu tú như vậy, không chỉ có nhan sắc đẹp mà còn có giọng nói rất hay, mà hiện nay các chị em gái rất thích nghề nghiệp bác sĩ, không có bạn gái, điều đó là không thể nào.
Có thể là vừa chia tay không lâu, chắc tầm khoảng một tháng……
Suy nghĩ linh tinh một lúc, nhưng cô cố gắng kiềm chế không hỏi tiếp, duy trì sự lễ phép, binh đến tướng chặn.
Không nghĩ tới bỗng nhiên anh mở miệng hỏi: “Cô thường ăn cơm tối cùng ai?”
Lúc trước là Nhan Tiêu hỏi anh vấn đề này, trải qua đoạn đối thoại vừa rồi, Nhan Tiêu mới giật mình phát hiện câu hỏi của mình có phải rất rõ ràng, thế có phải là anh cũng đoán được ý cô muốn hỏi là anh có bạn gái hay không?
Bây giờ anh lại quay lại hỏi cô, ý là……
“Tôi không có bạn trai!” Cô không có nghĩ nhiều, buột miệng nói ra.
Anh sửng sốt hai giây, bởi vì câu trả lời vội vàng của cô mà có chút không hiểu, ngay sau đó cười: “Ý của tôi là, nếu cô không có hẹn với ai, tôi mời cô ăn cơm?”
Nhan Tiêu lập tức sững sờ, sau một lúc mới kịp phản ứng: “Thật không?”
Hoắc Trạch Tích thay đổi dừng xe ở ven đường, nghiêng về một bên của xe nói: “Tôi nhìn thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào tiệm lẩu kia.”
Rõ ràng như vậy sao? Nhan Tiêu lặng lẽ nhìn vào gương chiếu hậu qua cửa sổ, không kìm nén được cong khóe miệng.
Xuống xe, Nhan Tiêu đi theo phía sau của anh.
Vóc dáng anh rất cao, Nhan Tiêu đứng còn chưa đến bả vai của anh.
Dáng người thật sự hoàn hảo!
Nhìn bóng lưng người đi phía trước, Nhan Tiêu yên lặng nghĩ thầm.
Hoắc Trạch Tích đi chậm một chút để chờ Nhan Tiêu đuổi kịp, phù hợp với vóc dáng của cô, anh hơi cúi đầu nói: “Cô nói với người trong nhà một tiếng, để tránh cho bọn họ lo lắng.”
Nhan Tiêu ngoan ngoãn “vâng” một tiếng, lấy di động ra, cúi đầu nhắn tin cho mẹ, bỗng nhiên phía trước có một anh trai cầm chảo đang đi tới, Hoắc Trạch Tích nắm chặt cánh tay của cô kéo về phía của anh nói, “Cẩn thận.”
Trong lòng Nhan Tiêu bởi vì hành động của anh mà rối loạn, bỗng nhiên tay run lên, tin nhắn còn chưa viết xong đã không cẩn thận mà gửi đi.
Vừa ngồi xuống ở bên cửa sổ, mẹ Nhan nhận được một nửa tin nhắn của Nhan Tiêu lập tức gọi điện thoại cho cô, Nhan Tiêu lấy điện thoại di động ra, cười nói xin lỗi với Hoắc Trạch Tích.
Nơi này có chút ầm ĩ, Nhan Tiêu che lỗ tai bên kia vào, nói to lên một chút: “Con ở bên ngoài ăn cơm…… Ăn lẩu…… Cùng bác sĩ Hoắc…… Mẹ nói bác sĩ Hoắc nào? Chính là anh Hoắc đó……”
Nghe được hai chữ “Anh Hoắc”, Hoắc Trạch Tích đang xem thực đơn ánh mắt dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Nhan Tiêu, cô vừa mới tắt điện thoại, cười nói với Hoắc Trạch Tích: “Mẹ tôi luôn coi tôi như đứa trẻ, luôn không yên tâm.”
Hoắc Trạch Tích cười lạnh nhạt: “Là rất giống đứa trẻ.”
Nghe được lời nói của anh, Nhan Tiêu trừng mắt: “Tôi đã hai mươi tuổi rồi!”
“Cái này cùng tuổi không có liên quan.”
“Thế có liên quan với cái gì?” Nhan Tiêu chớp chớp mắt.
Hoắc Trạch Tích híp mắt, suy nghĩ nói: “Dựa vào cảm giác.”
Nhan Tiêu bị gợi lên lòng hiếu kỳ: “Cảm thấy tôi như thế nào?”
“Cảm thấy giống em gái.” Anh không một chút do dự.
Nhan Tiêu gượng cười, cho thịt bò vào trong nồi lẩu để che dấu, cố gắng bỏ qua sự thất vọng ở trong lòng.
Lúc ăn lẩu, Nhan Tiêu phát hiện anh ăn không nhiều lắm, nói chung anh cũng không ăn lẩu, chỉ là đi cùng cô thôi.
Anh ôn nhu dễ gần, hoàn mỹ đến không có một thói xấu, nhưng Nhan Tiêu biết, anh đối với mọi người đều như vậy, lễ phép lại xa cách.
Tạm thời không nói chuyện, Nhan Tiêu nhớ tới chuyện khi còn nhỏ, bắt đầu tìm đề tài: “Khi còn nhỏ tôi thường xuyên xuống lầu tìm anh chơi, mỗi lần đều là mẹ của anh mở cửa, anh không phải làm bài tập chính thì chính là làm lại các bài khác.”
Hoắc Trạch Tích hơi nhướng mày: “Nghe cô nói như vậy, cảm thấy…… Trước kia tôi rất nhàm chán?”
Nhan Tiêu gắp đồ ăn ở trong nồi, một bên lắc đầu: “Không có, khi đó tôi cảm thấy anh Hoắc rất lợi hại!”
Anh nhịn không được cau mày, lại còn xưng hô thêm chữ “Anh”, sao anh có cảm giác không rõ rất khó chịu. Anh chần chờ mở miệng: “Cô biết tên của tôi sao?”
Nhan Tiêu cắn một miếng bánh mật, ngây ngốc: Thật sự là cô cũng không có biết tên của anh.
Nhìn thấy phản ứng mờ mịt của cô, Hoắc Trạch Tích thả chậm tốc độ: “Hoắc Trạch Tích, trạch trong từ đầm nước, tích trong phân tích.”
“Hoắc…… Trạch Tích?” Cô thử đọc một lần.