Ngọt Ẩn

Chương 49 - Bánh Trung Thu Kem Lạnh Dq〔3〕

trước
tiếp

Những lời này trong nháy mắt lôi kéo Nhan Tiêu từ trong lửa giận trở về, cô vô cùng tỉnh táo để nhận biết tư thế hiện tại và tình cảnh của mình có bao nhiêu nguy hiểm, sống lưng hơi cứng đờ, nhanh chóng lui đến góc ghế sofa, trốn đến rất xa.

Ngày thường tuy là đùa giỡn, nhưng nếu tới thật sự, cô vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.

Giới tính áp chế loại này, quả nhiên là sinh ra đã có sẵn……

Hoắc Trạch Tích hơi hơi liếm môi, cánh tay chống ở chỗ tựa lưng trên ghế sofa, nhìn cô, giọng điệu không nóng không lạnh: “Em trốn cái gì?”

“Em……”

Nhớ tới mấy ngày hôm trước còn nói cái gì mà ngủ cùng anh, hiện tại nghĩ lại đúng là tự vả mặt, cô hơi nói lắp, nói: “Ai biết anh có thể không cho em thời gian để chuẩn bị tốt hay không……”

Cô nói dừng lại, Hoắc Trạch Tích hỏi: “Liền như thế nào?”

“Liền, liền thú tính quá độ!”

Nhan Tiêu nói có chút đỏ mặt, Hoắc Trạch Tích nghe xong lại dựa vào đệm lót ghế sofa, một cánh tay che đôi mắt, như là đang cười, lại như là thở dài.

Nhan Tiêu bị phản ứng của anh khiến cho sững sờ phản ứng không được linh hoạt, “Anh, anh còn tốt chứ?”

Anh không nhúc nhích.

Nhan Tiêu do dự trong chốc lát, vẫn rất cẩn thận dịch qua, kéo đôi tay đang che mắt của anh xuống, nhìn anh: “Bác sĩ Hoắc…… Hoắc Hoắc, anh làm sao vậy?”

Hoắc Trạch Tích chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh, nhìn cô, dừng trong chốc lát mới nói: “Em vẫn luôn như vậy, thật thương cho mặt mũi của đàn ông.”

Này……

Lời này……

Tại sao nghe ra có chút ủy khuất?

Nhan Tiêu có chút không biết làm sao, quỳ rồi đứng dậy, ôm đầu của anh: “Không tức giận, vừa rồi em không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là đùa một chút thôi.”

Hoắc Trạch Tích thoáng đẩy cô ra: “Thật sự muốn an ủi anh, đổi phương thức khác.”

Nhan Tiêu: “……”

Tại sao lại như vậy?

Cô lùi lại mấy bước, nói: “Vạn nhất mang thai làm sao bây giờ?”

“Anh không để em mang thai, em sợ cái gì?”

Nhan Tiêu cắn môi, gương mặt bắt đầu nóng lên, thật sự cảm thấy khó có thể mở miệng, rối rắm: “Anh, nếu anh không khống chế tốt……”

Anh lưu loát cắt ngang: “Có biện pháp an toàn.”

……

Mặt Nhan Tiêu đỏ như trái cà chua.

Cô tránh né tầm mắt, cảm thấy loại tình thế này như là tên đã đặt trên cung không thể không theo xu thế?

Nhưng mà trong lòng lại cảm thấy, một chút chuẩn bị cũng không có, có thể không quá hay……

Cô còn chưa có nghĩ tốt, bỗng nhiên cơ thể nhẹ bẫng, Hoắc Trạch Tích bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.

Trời ạ……

Cơ hồn cô theo bản năng sợ hãi đấu tranh, xin tha: “Em không được, hôm nay thật sự không được……”

Anh nhàn nhạt: “Không có gì không được.”

Cái gì gọi là sai lầm nhất thời hối hận mãi mãi?

Lĩnh hội được bao nhiêu đau khổ……

Bị ném ở trên giường, Nhan Tiêu nắm chặt quần áo, cảnh giác nhìn anh: “Em chưa tắm rửa, trước ánh đừng nhúc nhích!”

Trong mắt Hoắc Trạch Tích có chút do dự, lại hơi hơi híp mắt nhìn cô: “Đừng có giở trò với anh.”

Nhan Tiêu gấp đến độ mồm miệng không rõ: “Em đi tắm rửa một cái, có thể giở trò gì với anh?”

“Anh giúp em tắm.”

Nhan Tiêu cảm thấy hiện tại trong lòng cô thẹn đến nỗi muốn bùng phát, liều mạng lắc đầu: “Không! Em…… Em thích tự mình tắm.”

“Bao lâu thì xong?”

“Năm phút đồng hồ!” Nhan Tiêu sợ anh thật sự muốn tắm cho cô.

“…… Đi thôi.”

Nhan Tiêu khẩn trương nhanh như chớp chạy đến nhà tắm, khóa cửa lại, thở dốc.

Quá nguy hiểm……

Cô do dự một chút, vẫn mở vòi sen nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, nghĩ thầm chờ Hoắc Trạch Tích bình tĩnh một chút, cô sẽ nhìn lại tình huống.

Không nghĩ tới cô vừa mới tắm xong, then cửa đã bị ấn xuống, nhưng cửa khóa, không có thể mở ra.

Lập tức cô lâm vào trạng thái không biết làm sao, không biết giải thích vì sao lại lâu không có đi ra.

Nhưng ngoài cửa không có tiếng vang, Nhan Tiêu vội vàng mặc nội ý, đang muốn mặc áo sơmi, bên ngoài lại truyền đến tiếng cắm chìa khóa, cửa theo đó mà mở ra.

Nhan Tiêu còn vẫn duy trì động tác cài nút áo sơmi, vẻ mặt Hoắc Trạch Tích cũng không tốt, hiển nhiên bị chọc giận, ánh mắt trầm xuống, sâu không lường được nhìn Nhan Tiêu, lại không nói lời nào, đi đến gần ôm cô.

Cư nhiên còn có chìa khóa nhà tắm……

Này cũng quá huyền diệu đi?

Nhan Tiêu còn không có duy trì trạng thái thất thần, đã bị anh khiêng lên, trời đất quay cuồng lại một lần nữa bị anh ném ở trên giường.

Lần này không giống nhau, áo sơmi của cô mới cài một nửa, lộ ra một vùng bụng trắng như tuyết, phía dưới chỉ có một cái quần lót, đôi chân trắng đều lộ ở ngoài không khí.

Tình cảnh này đủ để cho đàn ông mất đi lý trí, Nhan Tiêu cảm giác lộ da thịt bị ánh mắt của anh nhìn, xấu hổ đến không dám trợn mắt, kéo chăn mỏng muốn che lại, bỗng nhiên Hoắc Trạch Tích quỳ sát ở trên người cô, giam cầm đôi tay cô ở trên đỉnh đầu, cúi đầu hôn cô.

Đôi tay bị cầm, khiến Nhan Tiêu hoàn toàn lâm vào trạng thái không thể thoát, không có cảm giác an toàn trạng thái khủng hoảng, rồi lại tránh thoát không được.

Hơi thở ấm áp của anh phả xuống phía dưới, di chuyển ở vùng cổ và xương quai xanh của cô, một cái tay khác muốn cởi bỏ cúc áo của cô, không thể thành công, đơn giản kéo một loạt, cúc áo văng ra.

Nhan Tiêu hoảng loạn, muốn lấy gối để ngăn cản anh, ánh mắt anh chuyên chú, hơi cất tiếng, giọng nói cực thấp: “Tách chân ra.”

Nhưng anh càng cường thế, Nhan Tiêu càng cảm thấy sợ hãi, sợ hãi ánh mắt mãnh liệt bị dục vọng chiếm hữu của anh, sợ hãi hành động tiếp theo của anh.

Cô vẫn khép chặt đầu gối, nhìn anh, không biết nên nói cái gì cho tốt, cuối cùng dường như cất tiếng xin tha: “Em sợ, Hoắc Trạch Tích em rất sợ……”

Ánh mắt anh hơi chần chừ, buông đôi tay cô ra, vén tóc vương trên trán cô, ánh mắt trầm tĩnh ôn nhu, nhẹ giọng: “Về sau chúng ta sẽ kết hôn, sẽ có em bé, anh chính là chồng của em……”

Như là lời thề, dùng giọng điệu thấp nhất sủng nịnh chậm rãi nói ở bên tai, phòng bị của Nhan Tiêu giảm bớt một chút, tay anh thuận theo đó đi xuống, Nhan Tiêu như là điện giật, không kịp ngăn cản.

Cô theo bản năng kêu lên một tiếng, phản ứng lại cắn chặt miệng, một bên chân đẩy tay anh ra.

Không phải muốn nói là dừng, là phòng vệ và chống cự.

Hoắc Trạch Tích dừng lại động tác, sửng sốt một chút, rốt cuộc hoàn toàn rời khỏi người cô.

Trước người chợt lạnh, Nhan Tiêu mở to hai mắt nhìn anh, tựa hồ còn chưa có kịp phản ứng lại, anh cứ như vậy buông cô ra.

Hoắc Trạch Tích trầm mặc một lát lại nhìn cô, hơi thở còn chưa bình phục, giữa lông mày có vài phần bất đắc dĩ: “Phản ứng của em làm anh cảm thấy, anh thật cầm thú cầm thú……”

………

Cái này Nhan Tiêu thật sự không biết nên trả lời như thế nào.

Kỳ thật trong lòng cũng hiểu chuyện này rất bình thường, chỉ là chính cô không quá buông thả, khiến anh không biết tiếp tục làm như thế nào.

Chính là……

“Em là lần đầu tiên, không biết phải làm sao bây giờ……” Cuối cùng cô cũng nói ra như tiếng muỗi kêu, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy áy náy.

Lúc này giải thích đã không hề có ý nghĩa, Nhan Tiêu khẽ cắn môi, rũ ánh mắt, đấu tranh qua đi do dự mà cởi bỏ nút thắt nội y sau lưng, cởi bỏ quần áo, cánh tay che trước ngực, ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt Nhan Tiêu sáng sủa dịu ngoan, luôn luôn bình tĩnh tự giữ nhìn anh, trong mắt bỏ qua sự sợ hãi, chợt lóe lên sự mong muốn.

Động tác của anh vẫn rất ôn nhu, cần một chút thời gian để cô thả lỏng, ngay từ đầu là cưỡng ép phối hợp biến thành bắt đầu có phản ứng, mới dừng lại, nhẹ giọng nói ở bên tai cô: “Giúp anh cởi quần áo.”

Đã không thể nào tỉnh táo, Nhan Tiêu ngồi dậy, giúp anh cởi áo ra, trong giây phút tay chạm vào eo anh, lại chần chừ thu lại: “Phía dưới chính anh……”

Bỗng nhiên Hoắc Trạch Tích cười nhẹ một tiếng, hôn một cái lên má cô, sau một lát áp người lên.

Tuy rằng biết nhất định sẽ đau, nhưng mà trong giây phút đi vào hoàn toàn, vẫn là cảm thấy muốn mạng.

Hoắc Trạch Tích giúp cô lau nước mắt, tạm dừng trong chốc lát, thoáng động vài cái, lập tức Nhan Tiêu không chịu được mà rơi nước mắt, anh nhìn rất đau lòng, tận dụng hết khả năng nhanh nhất để kết thúc, ôm cô đi tắm rửa.

Một giấc này, Nhan Tiêu mơ thấy giấc mộng kỳ lạ, trong chốc lát mơ thấy ở trên tầng chạy vội xuống, trong chốc lát ở trong biển sắp chết đuối, chuyện ký ức lúc nhỏ cũng xuất hiện, mơ mơ màng màng tỉnh lại lúc trời còn chưa sáng.

Đầu choáng váng, giống như có chì ở trong đầu, Hoắc Trạch Tích còn ôm cô, cô thoáng tránh ra, nhớ tới đi uống nước, lại sợ đánh thức anh, động tác thật cẩn thận.

Mới vừa xuống giường, phía sau truyền đến giọng nói có chút khàn khàn: “Làm cái gì?”

Vẫn là đánh thức anh?

Nhan Tiêu xoay người trả lời: “Uống nước.”

Không thấy trả lời, anh chỉ là trở mình, lại tiếp tục ngủ, Nhan Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm đại khái anh chỉ là nửa tỉnh nửa mê phản xạ có điều kiện.

Là rất để ý, mới có thể ở trong giấc mơ đều duy trì cảnh giác, chú ý động tác của cô?

Nhan Tiêu uống nước xong trở về, nhịn không được nhìn kỹ dáng vẻ của Hoắc Trạch Tích khi ngủ.

Trạng thái lúc đang ngủ là thời điểm mà con người không đề phòng nhất, dáng vẻ của anh khi ngủ có vẻ đáng yêu, không tì vết có khí chất của thiếu niên, thuần khiết như lúc đầu.

Một lần nữa ôm lấy cánh tay anh, Nhan Tiêu chậm rãi nhắm mắt lại, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy ngọt ngào, lại có chút thương cảm, thân thể chậm rãi thả lỏng lại, rơi vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã sáng.

Nhưng không tốt đẹp chính là, nàng lại là bị Hoắc Trạch Tích đánh thức……

Hôm nay là cuối tuần, Nhan Tiêu không rõ vì sao bác sĩ Hoắc không cho cô ngủ nhiều thêm một lát, cô dùng gối che lỗ tai, lấy hành động thực tế cho thấy không muốn rời giường.

“Đã 10 giờ, ít nhất cũng dậy ăn bữa sáng?” Thái độ của anh rất kiên nhẫn.

“Em không thoải mái.”

“Chỗ nào không thoải mái?”

“Chỗ nào cũng không thoải mái.”

“…… Mặc quần áo, mau rời giường!”

Nhan Tiêu bị giọng điệu nghiêm túc của anh khiến cho có chút khẩn trương, nghĩ thầm tại sao thái độ so với hôm qua lại khác biệt lớn như vậy, quay đầu: “Chính là bởi vì tối hôm qua, em mới không thoải mái.”

Cô nói được bằng phẳng, cứ việc biết cô tìm cớ, Hoắc Trạch Tích nhất thời không cãi lại, thoáng cau mày: “Làm trò!”

Nhan Tiêu thở dài, tuy rằng tối hôm qua xác thật có đau một chút nhưng đã vượt qua, nhưng mà —— cô thật sự muốn ngủ tiếp trong chốc lát……

Bất quá bị uy quyền của Hoắc Trạch Tích áp bức, Nhan Tiêu vẫn rời giường.

Nghĩ thầm đoán chừng về sau sinh hoạt của bản thân và anh giống nhau, màu xanh khỏe mạnh lại bảo vệ môi trường, không ăn thực phẩm rác rưởi không ăn cay…… Ngẫm lại thật là khủng khiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.