Phượng Hoàng Lửa

Chương 103 - Nguy Hiểm Núi Thanh Sơn!

trước
tiếp

Suốt cả đoạn đường dài, Thẩm Lân liên tục nói chuyện, cứ luyên thuyên mãi những chuyện trên trời dưới đất. Nào là kể việc cô lúc nhỏ, rồi đến khi lớn lên, chuyện của Thẩm Tước, chuyện của cha mẹ cô, vân vân và mây mây.

Mạc Tĩnh nghe muốn điếc hết cả tai, choáng hết cả đầu. Cô nhìn miêng Thẩm Lân hoạt động không biết mệt mỏi là gì, liền thắc mắc xem có phải cái miệng của em ấy cấu tạo từ miệng mấy con chim hay không! Cứ chí cha chí chít mãi

“…”

Tiểu thư quá đáng nha! Miệng người ta xinh tươi đẹp đẽ thế kia mà kêu là miệng chim! Tìm đâu ra con chim xinh như Thẩm Lân chứ!

Đó! Thì nó đó, con chim Thẩm Lân cứ líu la líu rít cạnh ta nãy giờ nè! Giỏi làm nó im miệng đi!

“…”

Cứ có cảm giác là mình tự đào hố chôn mình thì phải!!!!

Đi đến lưng chừng núi, mọi người dừng một lúc, Bạch Hiểu tìm ra được một cái hang đông, đủ để trú cả năm người vào đó.

Mọi người chia nhau đi kiếm củi, lá rồi bắt đầu nhóm lửa.

Thẩm Lân nói đến miệng cứng đơ, cô hơ tay trên ngọn lửa rồi chà sát chúng vào nhau, sau đó áp vào mặt mình.

Những người khác cũng làm như vậy, ai cũng đang co rúm như con sâu lông bên ngọn lửa, chỉ riêng Mạc Tĩnh vẫn sắc mặt hồng hào, bình tĩnh ngồi đó.

Chợt, Mạc Tĩnh đứng dậy cởi áo bên ngoài ra, khoác lên người Thẩm Lân. Sau đó, cô cởi tiếp một cái áo choàng nữa, khoác lên cho Bạch Hiểu, trên người cô chỉ còn duy nhất một bộ y phục và một cái áo khoác mỏng.

Thẩm Lân hoảng hốt đứng dậy, cô vươn tay cởi áo khoác ra, nói:

– Mạc Tĩnh tỷ, tỷ mau mặc vào đi, nếu không sẽ lạnh đấy! Muội có nhiều lớp áo ấm lắm!

Bạch Hiểu cũng đứng dạy cởi áo của mình ra, nói thêm:

– Đúng đấy, tiểu thư, nô tỳ là người luyện võ, chút chuyện nhỏ này không có sao cả! Người mau mang vào đi!

Mạc Tĩnh thấy hai người nhường cô qua lại, lên tiếng:

– Không! Hai ngươi mau mặc vào đi, lên trên đỉnh sẽ lạnh hơn nữa, thân thể hai ngươi không chịu nổi đâu!

Bạch Hiểu lắc đầu, cố chấp đáp:

– Nhưng tiểu thư, người không thể vì vậy mà đưa hết áo của mình cho bọn em được. CHúng em lạnh người cũng sẽ lạnh. Người mau mặc vào đi.

Mạc Tĩnh hết cách, cô vươn tay xắn tay áo lên, chỉ vào phần nước trên tay, giải thích:

– Nhìn đi! Ta đang ra mồ hôi đấy, mang đống này vào là ta thành cái lò luôn đấy biết không! Các ngươi đừng nói nhiều nữa, mang vào đi!

Sau đó Mạc Tĩnh cúi người lục trong túi vải của mình, đưa thêm hai cái áo khoác dày mà cô đã chuẩn bị trước cho hai nô tỳ khác.

Bốn người ngây người nhìn nhau.

“…”

Quách tờ heo? Chuyện gì xảy ra vậy?

Giữa mùa đông lạnh giá như này, tiểu thư lại có thể đổ mồ hôi ư?

Vi diệu vậy?

Tiểu thư? Người chắc người bình thường chứ?

“…”

Đấy, biết ngay kiểu gì cũng bị người ta nghĩ mình bất bình thường mà!!!!!

Không phải lỗi của cô đâu! Thề đấy!

Mọi người nhanh chóng mặc áo ấm vào, sau đó ăn một chút lương khô.

Mạc Tĩnh ngồi nhóp nhép miếng lương khô, đây là lần đầu tiên cô ăn lương khô mà ở hiện đại cô chỉ có thể thấy trong phim.

Cũng ngon phết đấy chứ!

Đang ăn, tai Mạc Tĩnh hơi cử động, cô chợt nghe có tiếng “xì xì” mờ ám vang lên.

Tay của cô bất giác ngừng lại, Mạc Tĩnh nuốt đi cục lương khô trong miệng mình, nhìn sang xung quanh.

Cái hang động rất tối, ánh sáng từ ngọn lửa đang được cô thắp lên gần như là thứ duy nhất phát sáng trong này.

Cả hang động tối om, nhưng không khó để nhìn ra được cái hang này rất sâu, gần như không thể nhìn thấy được cuối hang.

Nhưng mà, trực giác Mạc Tĩnh cho biết, cái hang này, có điều kì quái!

Tiếng “xì xì” phát ra ngày càng nhiều và gần hơn. Chứng tỏ thứ này đang chuyển động.

Bạch Hiểu thấy tiểu thư mình cứ ngắm nghía xung quanh vô cùng kì lạ thì lên tiếng hỏi:

– Tiểu thư, người sao vậy?

Vừa nói xong, một ngón tay đã đặt lên miệng Bạch Hiểu, Mạc Tĩnh ra hiệu cho Bạch Hiểu im lặng, Bạch Hiểu ngạc nhiên nhưng cũng không dám lên tiếng.

Những người khác nhìn nhau rồi cùng đặt hết lương khô xuống, im lặng nhìn Mạc Tĩnh.

Bọn họ có cảm giác Mạc Tĩnh nhìn ra được cái gì đó rồi!

Tiếng “xì xì” ngày càng gần hơn, nó rõ đến mức Thẩm Lân nghiêng đầu thắc mắc, lên tiếng hỏi:

– Tiếng gì thế nhỉ?

Bạch Hiểu liền ra hiệu cho Thẩm Lân im lặng, Thẩm Lân ngoan ngoãn làm theo.

Không phải chỉ riêng Thẩm Lân mà Bạch Hiểu và hai người khác cũng đã nghe ra, ba người nhìn nhau, cùng gật đầu, tay bắt đầu mò vào vũ khí trong người.

Mạc Tĩnh cố gắng nhìn trong đêm tối, không hiểu vì sao, chỉ cần cô tập trung một chút vào một chỗ, cô liền sẽ thấy được thứ đó, tuy không rõ ràng lắm nhưng cô có thể thấy nó di chuyển, nó đen và… dài, hơn nữa còn không có chân, và nó đang bò….

Dài…. bò…. không, không phải là bò… mà là nó đang trườn.

Cô nhận ra thứ này rồi, Mạc Tĩnh liền đứng dậy, cô hét lên:

– Tất cả chạy ra ngoài, mau lên!

Mọi người hoảng hồn đứng lên, làm theo lời Mạc Tĩnh lao người ra phía cửa.

Người ngồi gần phía cửa nhất là một nô tỳ đi theo cô, lúc cô ấy gần như đã chạy ra đến cửa thì đột nhiên hai chân bị một thứ quấn lại, kéo vào bên trong.

Sức của nó mạnh đến mức quăng cả những người đang đứng bị đập mạnh vào vách tường phía sau.

Nô tỳ đó hét lên, rồi sau đó “rắc”…… tiếng kêu kì dị vang lên…

Không cần hỏi ai cũng có thể nghe ra, là tiếng xương bị gãy, nô tỳ đó cũng im lặng, không còn hét nữa, hay nói đúng hơn… đã không thể hét nữa rồi!

Mạc Tĩnh thấy tay mình bị thứ gì đó văng đến, dính một thứ nhớt nhớt, cô liền chùi nó vào trong áo khoác, khỏi nhìn, cô cũng biết đã là gì rồi!

Mọi người bắt đầu đứng dồn vào nhau, Mạc Tĩnh và Bạch Hiểu đứng trước che chắn. Sau khi nô tỳ đó chết, không ai dám lên tiếng nữa, tựa như âm thanh đã bị mắc nghẹn nơi cuống họng, không cách nào thoát ra ngoài được.

Mạc Tĩnh nuốt nước bọt, cô lên giọng bình tĩnh:

– Là Rắn!

Ai nấy cũng đều quay về phía cô, họ dường như có chút ngạc nhiên với đáp án này!

Rắn ư? Tại sao một con rắn lại có thể có sức mạnh lớn thế được?

Vừa nãy, Bạch Hiểu còn rõ rãng nhìn thấy chiếc đuôi vô cùng lớn, một con rắn lại có thể lớn đến vậy sao?

Mạc Tĩnh bình tĩnh mình lại, nói tiếp:

– Có lẽ là một con rắn thành tinh, ẩn nấp trong cái hang này qua mùa đông.

Nếu như nói lúc nãy cơ thể Mạc Tĩnh bất thường mà toát mồ hôi, thì bây giờ, chính Thẩm Lân và Bạch Hiểu nghe cũng đang đổ mồ hôi giữa trời đông!

Bọn họ đang sợ, một con rắn thành tinh, có thể không sợ được sao? Vừa nãy cô tỳ nữ kia có võ công cao, có kiếm trong tay nhưng chưa kịp dùng đã bị bóp gãy, tốc độ của con rắn này, đã đạt quá mức bình thường rồi.

Mạc Tĩnh cố gắng đảo mắt nhìn xung quanh, tại sao cơ thể của nó lại dài như vậy, cô nhìn hết cả hang động, cũng không thấy cái đầu của nó!

Nhưng không thể, Mạc Tĩnh vẫn nghe thấy tiếng “xì xì” cơ mà, nó rất chậm, dường như còn phát ra từ trái qua phải, tựa như, con rắn đang quan sát bọn họ, tìm tòi trên người bọn họ hoặc đang nhìn xem sẽ ăn tiếp con mồi nào!

Mạc Tĩnh nắm chặt đôi tay đang run rẩy của mình, cô chưa từng gặp rắn tinh, cô không phải thần thánh, sao có thể không sợ chứ? Mà cho dù tinh thần cô không sợ, thì cơ thể cô cũng tự động phản ứng lại mà thôi!

Mạc Tĩnh cố gắng thả lỏng cơ thể, cô bắt đầu xem xét lại mọi thứ, đây là địa bàn của con rắn, xét về tốc độ hay là sức mạnh, bọn cô chắc chắn thua, không thể đọ nổi dù chỉ 1%.

Bỗng tiếng kêu của con rứn im bặt. Tiếng “xì xì” im, không xong rồi, nó im nghĩa là nó bắt đầu tấn công, lúc nãy khi nó đến gần nô tỳ kia, nó cũng thu tiếng của mình lại.

Mạc Tĩnh đưa mắt nhìn quanh hang động, nhưng cô không thể thấy gì ngoài chiếc đuôi đen to đùng của nó!

Rồi chợt, Mạc Tĩnh như biết gì đó, cô ngẩng đầu lên trên, không có xung quanh, không có ở dưới, vậy thì…. chỉ có thể ở trên thôi.

Quả nhiên, khi Mạc Tĩnh ngước lên, mắt cô cùng lúc chạm vào đôi mắt phát sáng của con rắn.

Cái miệng của nó đang nhe ra, đôi răng nanh phập về phía cô. Mạc Tĩnh hét lớn:

– Tránh ra mau!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.