Ba người Hướng Hàm, Triết Như, và Tử Hân đã biết bị bại lộ, họ không thể giấu được nữa, chỉ đành im lặng không lên tiếng.
Chu Cẩm thở một hơi, mắt cô đã sắp không chống chịu được, cứ dần nặng trĩu rồi. Nhưng cô cố gồng mình, hỏi:
– Tại sao lại phải làm đến mức này? Các em không tin ta ư?
Hướng Hàm lắc đầu, cô đứng lặng người, nhỏ giọng đáp:
– Tiểu thư, không phải chúng em không tin chị, chỉ là, chúng em muốn bảo vệ chị thật tốt mà thôi! Hãy hiểu cho chúng em.
Chu Cẩm nhếch môi, có chút chế giễu nói:
– Bảo vệ? Các em nghĩ là chút ảo cảnh này sẽ bảo vệ được ta sao? Khỏi Medusa? Khỏi Giang Bách Thần?
Triết Như mím môi, cắn răng trả lời:
– Nhưng thà là như vậy em cũng không muốn chị tự đi nộp mạng. Em biết, chị sẽ dùng mọi cách để giết Giang Bách Thần thôi, nhưng giờ chị không có sức mạnh, chị không thể giết nổi hắn ta đâu. Chị ở lại đây đi, dù ba người chúng em có kiệt sức đến chết, cũng sẽ bảo vệ chị, không cho phép ai có cơ hội làm hại đến chị.
– Ngu ngốc! – Ngay lập tức, Chu Cẩm gầm lên. Cô dùng sức để gầm thật lớn, rồi nói:
– Việc các em cần làm bây giờ là thả ta ra, chúng ta cùng nhau hợp sức may mắn mới có thể giết được Giang Bách Thần, các em không biết được sức mạnh thật sự của hắn ta đâu!
Tử Hân mím môi, nhìn Chu Cẩm bất đắc dĩ đáp:
– Tiểu thư, ưu tiên hàng đầu của mọi người chính là an toàn của chị. Việc Medusa và Giang Bách Thần, hãy để cho thiếu gia và những người khác giải quyết đi.
Nghe tới đây, Chu Cẩm liền mở to mắt, đôi con người hiện lên sự thảng thốt, cô nhớ đến người đàn ông của mình, liền lên tiếng:
– A Mặc…. không… A Mặc, các em không thể, không được làm như vậy…. kh…ô…ng…
Thế nhưng, lời nói của Chu Cẩm càng lúc càng nhỏ, vì quá kích động mà cô đã phá vỡ sự cân bằng trong đầu của mình, khiến sự xâm nhập của thuật ảo cảnh nhanh hơn,
Mắt cô càng thêm nặng trĩu, cuối cùng, vì không thể chống đỡ, cô nằm gục xuống bàn. Trước khi hoàn toàn ngất đi, hình ảnh cuối cùng mà cô còn nhìn thấy, nghe thấy, chính là khuôn mặt mờ dần của 3 cô gái, cùng câu nói:
– Xin lỗi, chúng em không thể làm khác được. Đây là lệnh của thiếu gia, và cũng là…. tâm ý chung của tất cả mọi người! Không điều gì quan trọng hơn, sự an toàn của chị!