Ai ngờ Bạc Sủng Nhi lại đột nhiên dùng đem hết toàn lực túm tay của anh, đkéo anh xuống giường, anh đứng không vững, liền ngã xuống lên, lông mày Tịch Giản Cận chau thành một đoàn, không nói hai lời muốn đứng dậy, ai ngờ Bạc Sủng Nhi lại tung mình, ngồi ở trên người của anh.
Nữ trên, nam dưới.
Tư thế này, vô cùng ái muội kích tình.
Tịch Giản Cận là đàn ông, thân thể bản năng có nổi lên phản ứng, anh ngẩng đầu, vừa vặn cùng ánh mắt trong suốt của Bạc Sủng Nhi chạm nhau.
Cô bởi vì uống rượu, tăng thêm một phần cảm giác mông lung, nhưng là lại là một mảnh thanh tỉnh, hiển nhiên lý trí còn tồn tại.
Cô không thể không biết lúng túng như vậy, thậm chí còn được voi đòi tiên gục ở trên bả vai của anh, cắn ngón tay, kiều mỵ nháy mắt con ngơi, nói: “Em nói rồi… Tối nay… Chúng ta… Gặp lại trên giường!”
khóe miệng Tịch Giản Cận, không nhịn được co quắp một chút, ánh mắt dời đi, nhìn chằm chằm chỗ khác một hồi, lúc này mới ngẩng đầu, chậm rãi mở miệng: “Bạc Cẩm.”
Anh gọi là tên thật của cô, giống như năm đó, khẩu khí nghiêm nghị và nghiêm túc.
Khẩu khí làm cho cô điên cuồng mê luyến.
“Hả? ” đang nhớ lại chuyện cũ, âm điệu của cô, mang theo vẻ đau thương và hoảng hốt.
“Cô để lộ hết sạch. ” Tịch Giản Cận hướng về phía trước ngực Bạc Sủng Nhi liếc một cái.
Đáy mắt như mang theo vài phần ghét bỏ.
“Mặc dù rất nhỏ, không có gì đẹp mắt, nhưng vẫn muốn gây chú ý.”
Bạc Sủng Nhi trừng mắt nhìn Tịch Giản Cận, theo bản năng đã muốn đem quả đấm hướng vè phía Tịch Giản Cận.
Nhiều tên đàn ông muốn nhìn, cô cũng không cho nhìn, hiện tại cô đưa tới cửa để cho anh nhìn, anh lạo dám ghét bỏ cô?
Chỉ có điều, guơng mặt cô, vẫn không để lộ vẻ buồn bực, mà thoạt nhìn rất trầm ổn, nhưng là há mồm liềm sẽ làm tức chết người!
Sủng Nhi vốn là giơ tay lên, lại đột nhiên như là nhớ ra cái gì đó, cong cong ánh mắt, tay nhẹ nhàng dời đến bụng dưới của anh, nhẹ nhàng dùng sức, xuyên qua dây lưng, duỗi sâu vào quần, mò tới quái vật lớn đã cứng rắn lên của anh, cô không chút do dự dùng sức nắm chặt, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Tịch Giản Cận, cợt nhả, không biết liêm sỉ bình tĩnh đánh trả: “Có nhỏ đi nữa, nhưng so với một lạng thịt này của anh còn quan trọng hơn!”