– Đúng vậy.
Điểm này Nhiếp Vân đã sớm nghĩ tới cẩn thận, nghe đối phương nói như vậy hắn cũng chậm rãi gật đầu.
– Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói, ngươi biết được bí pháp đối phó với Yêu tộc… Sao ngươi lại hiểu thứ này?
Lạc Chiêm Hào lập tức nhớ tới vừa rồi thiếu niên này có nói mình sử dụng bí pháp đả thương Nhiếp Hạo Thiên bị Yêu linh phụ thể, vẻ mặt hắn tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Bí pháp so với võ kỹ còn trân quý hơn, chỉ có đạt tới cấp bậc Khí Tông mới có thể sử dụng thi triển, không ngờ tới Nhiếp Vân mới chỉ là Thành Cương cảnh đỉnh phong lại biết sử dụng, chuyện này khiến cho hắn cảm thấy có chút khó tin.
– Là sư phụ ta dạy ta.
Nhiếp Vân không có biện pháp, lần nữa lấy lý do sư phụ ra thoái thác, thuận tiện hắn cũng lấy việc này ra nó với Dương Ngạn.
Tuy rằng tiếp xúc muộn với vị thành chủ1Lạc Chiêm Hào này một chút, nhưng mà Nhiếp Vân biết rõ người này vô cùng chính trực, cũng một lòng vì Lạc Thủy Thành, cho nên rát nhiều chuyện hắn cũng không giấu diếm.
– Không ngờ ngươi lại có loại kỳ ngộ này, khó trách tuổi còn trẻ như vậy đã có loại thực lực này.
Lạc Chiêm Hào nghe thấy Nhiếp Vân có được kỳ ngộ bực này cũng không có hâm mộ, ngược lại còn dùng vẻ mặt vô cùng cao hứng, giống như là “Ta đem nữ nhi giao cho người như ngươi ta cũng cảm thấy yên lòng” vậy.
– Khục khục.
Nhiếp Vân im lặng một hồi, sao lại nhắc tới vấn đề này chứ.
Dựa theo đạo lý mà nói, Lạc Khuynh Thành không thẹn với hai chữ khuynh thành, là mỹ nữ hiếm thấy. Tự nhiên Nhiếp Vân sẽ không chán ghét, nhưng mà hắn là người của hai thế giới, tâm tính đã sớm là lão ngoan đồng, không có khả năng nhanh chóng thích một nữ tử như vậy, huống chi..
Nhớ4tới đạo thân ảnh kiếp trước kia, trong lòng Nhiếp Vân đau xót, khuôn mặt trầm thấp, không có chút cảm xúc nào. Hai mắt thâm thúy mà lạnh lùng, dường như đã trở về kiếp trước. Khi đó trong lòng hắn tràn ngập bất lực và tuyệt vọng.
– Phụ thân, người nói gì đó? Bây giờ con còn nhỏ, phải dùng tu luyện làm trọng.
Nghe thấy phụ thân nói vậy, Lạc Khuynh Thành sốt ruột lên tiếng, đôi mắt xinh đẹp thì lặng lẽ nhìn về phía thiếu niên. Khi thấy vẻ mặt của thiếu niên, chẳng biết tại sao nàng lại im lặng, trong lòng như hung hăng đụng vào một hòn đá.
Chẳng lẽ đối phương đã có người trong lòng rồi sao? Rốt cuộc là chuyện gì, sinh tử từ biệt thế nào mới khiến cho hắn tỉnh táo lại lạnh nhạt, cho dù núi có sụp xuống trước mắt cũng không sụp đổ như vậy?
– Nếu như chuyện Yêu tộc lần này có thể bình yên vượt qua, các con muốn làm thế2nào cũng được.
Không có chú ý tới vẻ mặt Nhiếp Vân biến hóa, nhìn nữ nhi nổi bão, Lạc Chiêm Hào vội vàng khoát tay, không nói thêm lời nào nữa.
– Lạc thành chủ, hiện tại ta sẽ đem phương pháp đột phá Khí Tông nói cho ngươi biết, ngươi thử đột phá đi. Ta thì trở về tìm phụ thân để hỏi vị trí cụ thể của Lạc Khúc mộ, tới lúc đó chúng ta cùng thương nghị xem nên đi tới đó thế nào.
Nghĩ tới đạo thân ảnh kiếp trước, chuyện kia khiến cho trong lòng Nhiếp Vân rốt cuộc không còn có chút hứng thú nào, hắn lạnh nhạt nói.
– Được.
Lạc Chiêm Hào gật đầu.
Nhiếp Vân lập tức đem phương pháp đột phá Khí Tông nói ra một lần cho Lạc Chiêm Hào. Thứ này nhìn như phức tạp, kỳ thực lại rất đơn giản. Khí Tông là cảnh giới Khí hải tông sư của tu luyện giả. Muốn đạt tới cần phải có có tâm tình khiêm dung, rộng rãi, dung nạp bách1xuyên, độ lượng.
chỉ cần bách xuyên nhập biển, chân khí trong khí hải tạo thành thứ đặc biệt, ngưng tụ ra pháp độ của bản thân. Khi đó đột phá Khí Tông sẽ đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.
Rất nhanh Nhiếp Vân đã đem phương pháp đột phá Khí Tông nói ra một lần.
– Ta về trước.
Nói xong Nhiếp Vân cũng không quản tới ánh mắt có chút thương cảm của Lạc Khuynh Thành mà thả người nhảy lên lưng Tiểu hổ, một người một hổ lại lần nữa trở về Nhiếp gia.
Trên đường trở về Nhiếp Vân cũng không có đi nhanh, mà lại để cho Tiểu hổ chậm rãi đi. Lộ trình vốn chỉ cần mười phút đồng hồ lúc này đã qua hơn một giờ đồng hồ.
Tuy rằng chậm rãi đi, nhưng mà cảm giác khó chịu mà đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu kia cũng từ từ tiêu tán.
Nhớ tới đôi mắt ngây thơ, khờ khạo kiếp trước, dần dần biến mất trước mặt, hắn thất vọng, tuyệt2vọng, khàn giọng kêu gọi, tê tâm liệt phế.
Khi đó quả thực hắn rất bất lực, nhưng mà bây giờ trọng sinh, phần tiếc nuối kia có lẽ kiếp này sẽ một lần nữa viên mãn.
Nghĩ vậy Nhiếp Vân xiết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
– Phải nhanh chóng tăng thực lực lên, chỉ cần thực lực đạt tới, cho dù sau này có gặp lại… có lẽ cũng có thể nghĩ ra biện pháp.
Khát vọng đối với thực lực càng thêm bức thiết, Nhiếp Vân vội vã đi vào Nhiếp gia.
– Thấy chưa, đó chính là Nhiếp Vân thiếu gia, cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong.
– Ngươi nhìn xem, Nhiếp Vân thiếu gia quả thực là anh tuấn a. Thân thể cao ngất, hai mắt sáng ngời mà có thần, cũng chỉ có loại ánh mắt này mới có thể có thiên phú cao như vậy. Chưa tới mười bảy tuổi đã là Thành Cương cảnh đỉnh phong.
– Loại ánh mắt này? Ngươi cũng đừng có khoác lác. Ngươi có biết7không? Trước đây ít năm thiếu gia lại bị người ta gọi là phế vật rất nhiều năm a.
– Đó là thiếu gia giấu tài, không lên tiếng thì htooi, một khi lên tiếng bỗng nhiên nổi bật.
Vừa mới tiến vào tiểu viện thì đã nghe thấy tiếng nghị luận của hộ vệ, tuy rằng tiếng nghị luận của bọn hắn không lớn, nhưng mà lỗ tai của Nhiếp Vân quả thực quá tốt, tất cả mọi chuyện đều bị hắn nghe thấy rõ ràng.
Những hộ vệ này đại bộ phận đều là người từ chi nhánh của gia tộc, bình thường không có cuộc sống tốt, không ít người bị người hạch tâm trong gia tộc bắt nạt. Mà bây giờ, chi nhánh của Nhiếp Thiên đột nhiên xuất hiện một đệ tử bình thường, một lần hành động thay thế vị trí của hạch tâm gia tộc. không những không khiến cho những người này cảm thấy không thích ứng mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng tín nhiệm và kỳ vọng đối với chi nhánh mới cầm quyền trong gia tộc.
Nhất là Nhiếp Vân, trong miệng những người này quả thực là biến thành thánh nhân hàng lâm. Không tới mười bảy tuổi đã là Thành Cương cảnh đỉnh phong, một lần hành động đánh bại đám người Nhiếp Hạo Thiên, Nhiếp Cường. Rất nhiều chuyện càng nói càng mơ hồ, cũng làm cho nhân khí của Nhiếp Vân trong cả gia tộc đạt tới đỉnh phong.
– Ha ha.
Nghe những lời này, Nhiếp Vân không có tận lực áp chế, tâm tình vốn do dự lại trở nên tốt hơn rất nhiều, hắn lập tức cười to một tiếng.