Vô Tận Đan Điền​

Chương 3559 - Xú Bà Nương (2)

trước
tiếp

– Đế Huyền đại nhân, danh mục quà tặng của ta mở ra, nếu như ngươi để cho ta cưới Đạm Đài Lăng Nguyệt, chuyện thứ hai, thứ ba ta sẽ ở trước mặt nhiều Đại Đế trực tiếp đưa cho Thần Nữ phong, vĩnh viễn không bao giờ đổi ý!

Nhiếp Vân nhìn về phía Đế Huyền nói.

Nghe được hắn nói, con mắt của Đế Huyền lạnh lùng nhìn qua, qua nửa ngày, lúc này mới khẽ mở môi:

– Ta nói qua, lễ vật trên danh mục quà tặng, ta nhìn trúng chỉ là tâm ý, mà không phải quý giá! Danh mục quà tặng của Nhiếp Vân công tử, mặc dù quý giá, thậm chí vượt qua rất nhiều công tử cộng lại, nhưng… thái độ của ngươi có vấn đề, đây là đang chế giễu Thần Nữ phong ta không có Thần binh Đế Cảnh? Hay không có Thần thạch cực phẩm?

– Đừng tưởng rằng được chút kỳ ngộ, liền có thể coi trời bằng vung, vênh váo hung hăng!

– Nói thật cho ngươi biết, Thần Nữ phong ta không phải địa phương ngươi khoe của! Cũng không thích loại ba hoa chích choè, mắt không quy củ này!

– Trong mắt ta, mặc dù ngươi có tài phú, nhưng vì người ngả ngớn, hơn nữa cuồng vọng vô lễ, bốn phía kết thù, không nói trước cái khác, khoản tài phú này vừa lộ ra, chỉ bằng thực lực ngươi bây giờ, có thể giữ được sao?

– Không giữ được tài phú, liền chẳng là cái gì! Cả ngày lo lắng có thể bị cướp đoạt hay không, chỉ bằng vào điểm này… Ta liền không có khả năng gả Đạm Đài Lăng Nguyệt cho ngươi!

Đế Huyền liên tục nói ra những lời này, vung tay lên:

– Tốt, hiện tại ta tuyên bố, lễ vật của Hiên Thần công tử ta thích nhất, hắn là Thần Nữ phong ta vì Đạm Đài Lăng Nguyệt lựa chọn vị hôn phu thích hợp nhất!

– A… Là ta?

Hiên Thần công tử hiển nhiên cũng không nghĩ đến Nhiếp Vân lấy ra nhiều bảo vật như vậy, còn lựa chọn hắn, hưng phấn đến nhảy lên, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân, càn rỡ cùng hưng phấn không nói ra được:

– Ha ha, ta nói qua, ngươi dựa vào cái gì tranh với ta, bây giờ thấy sao? Lấy ra lại nhiều đồ vật có làm được gì? Cuối cùng không phải là ta chiến thắng sao?

– Chiến thắng là hắn? Ngươi chắc chắn chứ?

Không nghĩ tới cuối cùng Đế Huyền vẫn lựa chọn Hiên Thần, không chỉ có thế, còn cài lên cho hắn rất nhiều chụp mũ, Nhiếp Vân không chịu được giận quá mà cười, lạnh lùng nhìn lấy nữ nhân kia, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

– Không sai! Hiên Thần là người ta lựa chọn cho Đạm Đài Lăng Nguyệt, ngươi… căn bản không xứng!

Đế Huyền lạnh lùng nói.

– Rất tốt, rất tốt!

Thân thể của Nhiếp Vân chậm rãi lơ lửng, ánh mắt lạnh như băng trở nên bình thản:

– Ba trận tỷ thí, ta liên tục chiến thắng hai trận, ngươi không chọn ta! Lấy ra lễ vật quý trọng như vậy, ngươi đồng dạng không chọn ta!

– Ta biết bởi vì cái gì!

– Ban đầu ở Hồng Hà vực, thời điểm ngươi tiếp đi Đạm Đài Lăng Nguyệt, từng nói với ta, chỉ cần ta đến Thần Nữ phong, sẽ giết ta, bởi vì ta không xứng với nàng!

– Đáng tiếc, để ngươi thất vọng rồi, ta tới Thần Nữ phong, còn lấy thân phận Hoàng đế của Phổ Thiên Hoàng triều tới! Ngươi không dám giết ta!

– Cũng bởi vì không dám giết, ngươi cảm thấy mất đi tôn nghiêm, không có uy tín, lúc này mới cản trở đủ kiểu!

– Vì Đạm Đài Lăng Nguyệt, ta một mực nhẫn, một mực thuận theo ý tứ của ngươi… Xem ra ta sai rồi!

– Chó thủy chung là chó, coi như cho xương, đồng dạng sẽ cắn người, đồng dạng sẽ ăn phân!

– Xú bà nương, ngươi đã không muốn mặt, lão tử sẽ không phụng bồi!

Nhiếp Vân cười lạnh, như Thần Linh chinh chiến thiên địa, lơ lửng giữa không trung, mang theo uy nghiêm để cho người ta không dám nhìn thẳng:

– Hôm nay ta liền tiếp Đạm Đài Lăng Nguyệt đi, ta xem ngươi có thể làm gì ta?

– Thiệt hay giả?

– Đế Huyền, trước kia các ngươi nhận biết?

– Nghe ngữ khí của hắn, hắn cùng Đạm Thai Lăng Nguyệt là một đôi, ngươi cố ý chia rẽ?

– Bởi vì cái này, ngươi không chọn hắn?

Lời của Nhiếp Vân rơi vào trong tai rất nhiều Đại Đế, mọi người cả đám hai mặt nhìn nhau, đồng loạt tập trung ánh mắt lên người Đế Huyền. 

Thà phá mười ngôi miếu, cũng không hủy một việc hôn nhân. 

Nếu như Nhiếp Vân là bùn loãng không thể trát tường thì thôi, mấu chốt là thực lực cường đại, nhân phẩm ưu tú, lễ vật quý trọng muốn chết, loại tình huống này còn không cho phép, chẳng lẽ là hẹp hòi tác quái? 

Nếu thực như vậy, Đế Huyền này thật sự là nhân phẩm có vấn đề. 

– Láo xược!

Chứng kiến ánh mắt chất vấn của mọi người, trên mặt của Đế Huyền như bị đánh một tát, lộ ra vẻ dữ tợn:

– Ta cho Phổ Thiên Đại Đế mặt mũi, cút ngay ra Thần Nữ phong, ta có thể không so đo, bằng không, đừng trách ta ra tay đối phó vãn bối!

– Nói thật dễ nghe, cố ý biểu hiện ngươi rộng lượng sao?

Nhiếp Vân cười lạnh:

– Kỳ thật ngươi đã sớm xuất thủ a! Ải khảo hạch thứ hai, để cho ta đi U Ma cảnh tìm kiếm Huyền Vũ Tiên Đằng! Đừng nói với ta, Tiên Đằng của Hiên Thần Công Tử là chính hắn tìm được! Thời điểm ngươi bí mật cho hắn Tiên Đằng, tại sao không nói đã phá hư quy củ?

– Cái gì? Lặng lẽ cho Hiên Thần Công Tử?

– Tiên Đằng của Hiên Thần Công Tử là nàng lặng lẽ cho?

– An bài tỷ thí, lại lặng lẽ cho một phương khác đáp án, ta có cảm giác lần trước không quá công bình, quả nhiên là thật!

– Như vậy quá hèn hạ… 

– Lần trước Nhiếp Vân nói ta còn chưa tin, hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, cử động của Hiên Thần Công Tử, thực có chút kỳ quái! 

Nghe nói như thế, lúc trước trong lòng mọi người có nghi ngờ, tất cả đều bừng tỉnh đại ngộ, cả đám nhìn về phía Đế Huyền, lộ ra vẻ bất thiện. 

Ngươi mời chúng ta tới cạnh tranh chọn rể, kết quả lặng lẽ cho Hiên Thần Công Tử thuận tiện, đã như vậy, ngươi mời chúng ta tới làm gì? Vui đùa chơi sao? 

Tuy chúng ta chẳng qua là Thiên Đạo Cảnh, cũng không thể đùa nghịch như vậy! 

– Ngươi đã tìm chết, vậy cũng chớ trách ta!

Thấy Nhiếp Vân chọc ra chuyện này, để cho nàng biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ánh mắt của Đế Huyền lập tức âm hàn lên, duỗi tay muốn ra tay. 

– Sư phụ!

Còn chưa kịp thả ra lực lượng, liền nghe một tiếng la lên sốt ruột. Ngay sau đó không gian trong đại điện chấn động, hai nhân ảnh xuất hiện. 

Nhiếp Đồng cùng Đạm Thai Lăng Nguyệt. 

Nhiếp Đồng có thực lực xếp hạng trước mấy ở Thần giới, lực chiến đấu chính thức thậm chí vượt qua Đế Huyền, cứu Đạm Thai Lăng Nguyệt ra, dễ dàng. 

Vừa đến nơi đây liền thấy một màn như vậy, trái tim của Đạm Thai Lăng Nguyệt trầm xuống. 

Nàng sợ nhất chính là cái này! Không muốn thấy nhất cũng là như thế này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.