Đây cũng là nguyên nhân vì sao tứ đại gia tộc tuy hung hăng càn quấy, lại không dám công nhiên đối nghịch Phủ Thành chủ!
Phủ Thành chủ đại biểu cho quyền uy của hoàng thất Thần Phong đế quốc, một gia tộc thế lực lại lớn, không có hoàng thất bổ nhiệm, đồng dạng không tính là chính thống!
– Khống chế Phủ Thành chủ vệ đội? Cái này…
Nghe thế, ba người chính thức khiếp sợ.
Phủ Thành chủ vệ đội, giống như Nhiếp gia Ám Ảnh hộ vệ đội, lại giống như Hoàng thành cấm vệ quân, do thành chủ tự mình chưởng quản, nếu thật bị hắn khống chế, Lạc Thủy thành nhất định sẽ xuất hiện rung chuyển không thể tránh khỏi!
Không nghĩ tới tên này bất hiện sơn bất lộ thủy, vậy mà làm ra loại đại sự này, chẳng lẽ thành chủ không có phát giác sao?
– Hừ, vừa rồi ta đã phát ra mệnh lệnh, chỉ chốc lát nữa các ngươi sẽ nhận được tin tức, thành chủ đã mất đi Thần Phong Kim thuẫn, ta sẽ biến thành tân chủ nhân của Lạc Thủy thành.
Thấy lần này ba người khiếp sợ không còn là ngụy trang, Nhiếp Cường cảm thấy rốt cục hòa nhau một ván, con mắt đỏ thẫm.
– Tốt, chúng ta đợi a.
Chứng kiến Nhiếp Cường tự tin như thế, tuy mọi người không thể tin được, nhưng không có biện pháp, đành phải chờ tin tức, nếu như hắn thật sự khống chế thành chủ hộ vệ đội, đạt được Thần Phong Kim thuẫn cũng không phải là không có khả năng!
Thật muốn nói như vậy, mặc dù Lạc Thủy thành không đổi chủ nhân, cũng không xê xích gì nhiều! Loại tình huống đó, ba người mình tôn hắn làm minh chủ cũng không có gì!
– Thiếu gia…
Nhiếp Cường vừa dứt lời, một hộ vệ chạy như điên tới, vừa đi vào phòng liền không ngừng thở hổn hển.
– Như thế nào? Mệnh lệnh của ta có được chấp hành hay không? Thần Phong Kim thuẫn đâu?
Chứng kiến thuộc hạ nhanh như vậy liền vọt vào, vẻ mặt Nhiếp Cường tự ngạo.
– Thần Phong Kim thuẫn… Thiếu gia… người của chúng ta, người của chúng ta toàn bộ chết rồi! Trước khi ngươi phát tới tin tức, thành chủ đột nhiên phát động thế công, người của chúng ta giấu ở trong thành chủ vệ đội cùng một thời gian đã bị rửa sạch sẽ, chỉ có một mình ta chạy thoát.
Người đến vừa nói vừa nước mắt rơi như mưa!
– Đại thanh tẩy? Vì cái gì Phủ Thành chủ lại đột nhiên đại thanh tẩy?
Nhiếp Cường chỉ cảm thấy đầu choáng váng, phun ra một ngụm máu tươi.
Mình làm cực kỳ ẩn nấp, hơn nữa những người che dấu này lại không có bất cứ động tĩnh gì, vì cái gì thành chủ lại đột nhiên động thủ?
– Giống như nói là… Nhiếp gia chúng ta bắt con rể của bọn hắn! Không chỉ người của ta xếp vào thành chủ vệ đội bị giết sạch sẽ, người Phủ Thành chủ đã giết đến gia tộc rồi, tộc trưởng Ám Ảnh hộ vệ đội bị giết không còn một mảnh, ngay cả gia tộc Chấp pháp đội cũng bị giết sạch.
Người đến tiếp tục nói.
– Cái gì? Ám Ảnh hộ vệ đội, Chấp pháp đội toàn bộ bị giết? Điều này sao có thể!
Nhiếp Cường muốn điên rồi.
Ám Ảnh hộ vệ đội, Chấp pháp đội là thể diện của Nhiếp gia, rõ ràng bị người giết không còn một mảnh, thành chủ có phải điên rồi hay không? Công kích Nhiếp gia như vậy, công nhiên vi phạm công ước, không sợ tứ đại gia tộc liên hợp buộc hắn thoái vị sao?
– Con rể, thành chủ có con rể nào, chúng ta ai bắt con rể của hắn? Cái kia còn không mau thả hắn ra.
Suy nghĩ một chút, Nhiếp Cường đột nhiên ý thức được trong những lời này có một nhân vật rất trọng yếu, nói gấp.
– Thành chủ Lạc Chiến Hào tựa hồ chỉ có một con gái, gọi là Lạc Khuynh Thành, nghe nói từ nhỏ đã được đưa đến tông môn tu luyện, có con rể, sao ta chưa nghe nói qua?
Phùng Tiêu xen vào nói.
Phủ Thành chủ đột nhiên phát động công kích với Nhiếp gia, để cho Dương Ngạn, Trần Tinh, Phùng Tiêu cực kỳ khiếp sợ, mặc dù ba người đối với Nhiếp Cường biểu hiện cực kỳ trơ trẽn, nhưng tứ đại gia tộc vinh nhục tương liên, lúc này một nhà bị buộc thành như vậy, bọn hắn cũng khó có thể ngồi yên không lý đến.
– Lạc Khuynh Thành này ta cũng nghe nói, giống như tiến nhập một chỗ tên là Bách Hoa Tông tu luyện, chẳng lẽ trở về rồi?
Trần Tinh cũng như có điều suy nghĩ.
– Con rể Thành chủ bị bắt, Nhiếp gia các ngươi đến cùng đã làm ra trò gì?
Dương Ngạn cũng sửng sờ.
Hắn đối với con gái cùng con rể của thành chủ đều chưa quen thuộc, lúc này hắn quan tâm chính là Nhiếp gia dám bắt con rể của Phủ Thành chủ, không lọt vào Phủ Thành chủ trả thù mới lạ!
– Đúng, con rể thành chủ là ai? Bọn hắn có nói là ai hay không? Nhiếp gia chúng ta đến cùng là tên hỗn đản nào bắt hắn?
Nhiếp Cường cũng đột nhiên nghĩ thông suốt, sốt ruột hô.
– Hỗn đãn?
Người đến nghe được thiếu gia mắng, vẻ mặt cổ quái, bề ngoài giống như tên hỗn đản kia là ngươi a. Bất quá, lời này đánh chết hắn cũng không dám nói, đành phải nói:
– Con rể thành chủ ta cũng không biết là ai. Chỉ có điều ta nghe được bên thành chủ thả ra tin tức, hình như tên là…
– Tên gọi là gì? Chẳng lẽ cũng ở Lạc Thủy thành của chúng ta hay sao?
Nhiếp Cường thấy hắn do dự, lần nữa ép hỏi.
– Nghe nói là một tiểu chi nhánh của gia tộc chúng ta, giống như tên là…
Người đến suy nghĩ một chút, đem danh tự nói ra.
– Nhiếp Vân!
– Nhiếp Vân?
Nghe được cái tên này, liên tiếp có ba tiếng kinh hô vang lên, chén rượu trên bàn rơi đầy đất.
Con rể của Phủ Thành chủ đến cùng là người nào, bốn người không biết, nhưng cái tên Nhiếp Vân này mấy người thật sự quá quen thuộc!
Dương Ngạn, Phùng Tiêu, Nhiếp Cường, lúc này tất cả đều miệng mở thật lớn, giống như choáng váng.
– Nhiếp Vân dĩ nhiên là con rể của Phủ Thành chủ? Cái này làm sao có thể!
Nhiếp Cường cảm thấy trời đất quay cuồng, sắp điên rồi.
Sự tình hôm nay quá nhiều, để cho mình sắp sụp đổ.
– Tiểu tử này thật làm cho người chấn kinh a.
Một lát sau Dương Ngạn lắc đầu, cười khổ một tiếng.
Tuy trong nội tâm như trước khó mà tin được, nhưng mình đối với Nhiếp Vân là tuyệt đối bội phục, tựa hồ trên người hắn phát sinh chuyện gì, đều rất bình thường!
– Nguyên lai là hắn, tại sao các ngươi muốn bắt hắn? Ai, cho dù không có Phủ Thành chủ, các ngươi sợ rằng cũng phải xui xẻo!
Phùng Tiêu lắc đầu.
Nhớ tới lúc trước thiếu niên ghi chép lại động tác của Nhiếp Liễu cùng quản gia, trong nội tâm Phùng Tiêu liền run rẩy, Nhiếp Vân kia ngay cả loại thủ đoạn này cũng có, há là loại người như ngươi có thể đối phó sao? Tìm hắn phiền toái, ngươi cái này không phải tự mình muốn chết sao?
– Hắn là con rể của Phủ Thành chủ? Vậy phụ thân trực tiếp giao hắn ra không được sao, vì cái gì Ám Ảnh hộ vệ đội, Chấp pháp đội còn có thể toàn quân bị diệt.
Nhiếp Cường không hổ gọi là “cường”, quả nhiên là nhân vật cấp bậc Tiểu Cường, chỉ chốc lát liền từ trong luân phiên đả kích tỉnh táo lại, hỏi ra mấu chốt của sự tình.