Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 97 - Ba Gã Tổ Thần

trước
tiếp

Dịch giả: cubihu

Trời chiều ngả bóng về tây.

Dưới ánh chiều tà vàng óng bao phủ trọn vẹn, đảo Ô Mông nổi bật một màu vàng óng ả trên mặt biển đen.

Ở trên đảo, bên trong giữa rừng núi thấp thoáng một vài thôn xóm phàm nhân, từng làn khói bếp bốc lên lượn lờ. Đội thuyền neo đậu trên bến cảng càng ngày càng nhiều.

Ở trên đảo, có vài tên tu sĩ Ô Mông Đảo đang dò xét bốn phía, nhìn về một căn nhà, trên mặt đều tràn đầy vẻ thỏa mãn.

Trận đại chiến hơn nửa năm trước thiếu chút nữa khiến Lạc gia bị diệt tộc, giờ có thể bình yên vượt qua đều dựa vào vị lão tổ tông trong nhà kia che chở.

Bọn họ hôm nay cũng không có hy vọng xa vời nào khác, chỉ hy vọng có thể ở chỗ này lặng lẽ tu luyện, giữ vững vị trí Tổ Tiên truyền xuống trên phần đất này.

“Ồ”

Thần sắc của gã tu sĩ cầm đầu khẽ động, nhìn về phía hải vực xa xa.

“Có chuyện gì vậy?” Những người khác thấy vậy, cũng vội vàng dừng lại.

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy mặt biển xa xa dâng cao lên, rồi một cơn sóng cao vài chục trượng cùng gió ù ù động trời cuồn cuộn lao về đảo Ô Mông.

Không chỉ một vùng hải vực phía trước mà toàn bộ mặt biển trong tầm mắt mấy người đều thấy dâng lên từng cơn sóng lớn, đang mãnh liệt kéo đến.

Theo đó, bốn phía mặt đất đều rung động, truyền đến từng trận ù ù trầm đục.

Mấy người thấy vậy, sắc mặt kịch biến.

Người cầm đầu nọ vội vàng lấy ra từ trên thân một vòng tròn có hình cái bọc, kéo một phát thì có một đạo hào quang sáng lạn phóng lên trời.

Nhưng bọn họ không biết là lúc này phạm vi trăm dặm bên trong hải vực xung quanh đảo Ô Mông giống như đang sôi trào, dâng lên liên tiếp từng đạo sóng lớn, rồi từ bốn phương tám hướng ập tới đảo.

Một đạo nhân ảnh bắn ra từ bên trong Chủ Điện của Lạc gia, rồi hiện ra thân ảnh Lạc Phong.

Thần thức của y sớm đã bao trùm hải vực xung quanh hòn đảo, sắc mặt trở nên khó coi.

Vài tiếng “vèo” “vèo”, lại có mấy đạo thân ảnh từ bốn phía ở trên đảo khác bay vụt tới, rồi xuất hiện ở xung quanh Lạc Phong là vài Trưởng lão Hợp Thể Kỳ.

Mấy người này hiển nhiên cũng phát hiện ra dị thường xuất hiện ở xung quanh hòn đảo, sắc mặt đều trở nên trắng bệch.

Vào thời khắc này, kịch biến lần nữa phát sinh!

Sóng lớn mãnh liệt ập đến bỗng nhiên hội tụ cùng nhau, ngưng tụ thành một màn nước vô cùng to lớn, từ xung quanh hòn đảo đồng thời từ từ dâng lên, rồi hội tụ ở phía trên trung tâm hòn đảo.

Trong nháy mắt, một màn nước trong suốt vô cùng lớn xuất hiện, bảo phủ trọn đảo Ô Mông vào bên trong.

Đám người Lạc Phong gặp tình hình này, hết sức kinh hoàng.

“Tộc trưởng, đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ…” Một gã Trưởng lão ấp úng hỏi.

“Là địch nhân đến, vả lại địch nhân lần này cường đại chưa từng có! Nhanh đi mời Liễu tiền bối!” Sắc mặt Lạc Phong xanh mét, lớn tiếng ra lệnh cho một gã Trưởng lão bên cạnh.

Người nọ không nói hai lời, lập tức độn quang bay về phía chỗ ở của Hàn Lập.

“Lệnh xuống dưới, lập tức mở tất cả cấm chế trên đảo!” Lạc Phong lại nhanh chóng hạ lệnh tiếp.

Sau mấy hơi thở, các nơi phụ cận Chủ Điện lập loè hào quang, mở ra một đại trận cấm chế bao phủ các nơi trọng yếu.

Vào thời khắc này, ba đạo độn quang vô cùng sáng ngời từ đằng xa phía chân trời lóe lên rồi hiện ra, lấy tốc độ không thể tương tượng bay tới phía Chủ Điện Lạc gia.

Chỉ trong nháy mắt đã đến đại điện rồi hiện ra ba thân ảnh.

Người đi đầu là một gã đại hán khôi ngô mặc áo giáp trắng khắc hoa văn, mặt nạ bao trùm, che khuất hầu hết, chỉ hé phần mặt, miệng lòi ra hai cái răng nanh uốn lượn, toát lên vẻ hung ác.

Bên cạnh đại hán áo giáp trắng là một lão giả áo đen, da hơi ngăm đen, mắt lóe ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, óng ánh.

Người thứ ba là nữ tử áo lam, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, dung mạo thuỳ mị, nhưng cái mũi hơi nhọn, ngoài ra hình dáng gày gò và hơi còng.

Quỷ dị là vẻ mặt ba người đều có chút ngốc nghếch, rất ít linh hoạt, phảng phất giống như ba con rối hình người được chế tác cực kỳ tinh xảo.

“Ngươi… Các ngươi!”

Lạc Phong nhìn xuyên thấu qua màn nước thấy ba người này, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng tái nhợt, thân thể cũng không tự chủ được mà run rẩy, phảng phất giống như gặp phải quỷ.

Các trường lão khác, một ít tu sĩ lớn tuổi cũng giống như vậy, như gặp quỷ, thần tình vừa quái dị, lại vừa sợ sợ.

Phần lớn những tu sĩ Lạc gia trẻ tuổi không nhận biết được ba người trên không trung nhưng chứng kiến thần tình tộc trưởng và các trưởng lão thì biết rõ lai lịch ba người này nhất định rất lớn, sắc mặt cũng trở nên bất định, tinh thần bất an.

“Tổ thần Lạnh Khâu… Tổ thần Lục Khôn… Tổ thần Hộc Cốt!”

Lạc Phong thở dài, chậm rãi nói, phảng phất muốn vứt bỏ nỗi sợ hãi trong lòng.

Đám tu sĩ Lạc gia trẻ tuổi nghe được câu đó, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Hai người Lục Khôn cùng Hộc Cốt đều là Tổ Thần ở hai cái hải đảo có khoảng cách tương đối xa Ô Mông Đảo, song phương cũng không có xuất hiện quá nhiều tranh chấp. Nhưng mà Tổ thần Lạnh Khâu trước đây không lâu xâm chiếm Ô Mông Đảo cùng với Tổ Thần Hàn Tinh nhất tộc và Lạc gia Ô Mông Đảo có thể nói là đại địch vạn năm sinh tử.

Ba người Tổ thần Lạnh Khâu đều tách ra khoảng cách hơn trăm trượng, từ trên cao nhìn xuống thấy ánh mắt nơm nớp lo sợ của mọi người Ô Mông Đảo phía dưới khiến ánh mắt vốn là có chút ít ngốc nghếch lại lộ ra vẻ lạnh lẽo.

“Đạo hữu Lạnh Khâu, ngươi xác định tên Lạc Mông đã vẫn lạc? Thế nhưng ta nghe nói, vài ngày trước Lam Tinh Tộc các ngươi bị tổn binh hao tướng mà về là sao?” Mắt lão giả áo đen khẽ động sắc lạnh, rồi nói. Trong lời nói còn có ý chất vấn.

“Hừ, nếu là Lạc Mông còn sống, sao có thể trong gần vạn năm chưa bao giờ lộ diện trước mặt người khác? Về phần vài ngày trước tộc của ta bị nhục là vì gần đây Ô Mông Đảo có một vị Tiên Nhân nữa tới tọa trấn.” Đại hán áo giáp trắng hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói ra.

“Cái gì? Đạo hữu Lạnh Khâu! Về việc này trước giờ ngươi cũng không có đề cập qua với chúng ta! Chẳng lẽ cố ý khi dễ?” Nữ tử áo lam có chút kinh sợ, chất vấn.

Lông mi hoa râm trên mặt lão giả áo đen nhíu một cái, cũng có chút bất mãn nhìn đại hán áo giáp trắng.

“Hai vị an tâm. Chớ vội. Ta đã tra ra chi tiết người nọ. Chỉ là một tu sĩ hạ giới vừa mới phi thăng mà thôi, không biết như thế nào lại đến nơi này, căn bản không đáng để lo. Mà cũng phải nói lại, nếu như giờ phút này Ô Mông Đảo không có người tọa trấn, Lạnh mỗ cần gì phải mời nhị vị.” Lạnh Khâu bình thản nói.

“Tu sĩ hạ giới vừa mới phi thăng…” Nữ tử áo lam nghe chuyện đó, sắc mặt hơi dịu đi vài phần nhưng trong lời nói có vài phần lưỡng lự.

Đuôi lông mày lão giả áo đen chau lên, làm ra vẻ trầm ngâm nhưng cũng không lập tức tỏ thái độ.

“Như vậy đi, sau khi chuyện này thành công, ngoại trừ thù lao lúc trước đã thương lượng xong, Lạnh mỗ nguyện ý đưa cho hai vị mỗi người thêm một viên Tử Ngọ Minh Thần đan, coi như là đền bù tổn thất do trước đó Lạnh mỗ không có nói rõ. Nhị vị hài lòng chưa?” Lạnh Khâu thấy vậy, còn cười cười nói.

“Hắc hắc, nếu như Lạnh đạo hữu có thành ý như thế, ta cùng đạo hữu Hộc Cốt tự nhiên sẽ không ngờ vực vô căn cứ thêm nữa.” Lão giả áo đen cười hắc hắc, nói.

Nữ tử áo lam cũng chậm rãi gật đầu.

“Nhị vị nghĩ như vậy là đúng rồi. Chỉ là một tên tiểu tu sĩ vừa mới phi thăng mà thôi, sao có thể đỡ nổi ba người chúng ta liên thủ.” Lạnh Khâu cười to nói.

“Nếu như thế liền động thủ ngay, tránh đêm dài lắm mộng.” Lão giả áo đen nói một câu, xuất thủ trước tiên.

Gã vung tay lên, hải vực phía dưới lập tức ầm vang một tiếng, dâng lên hơn mười cột nước vô cùng lớn, mỗi một cột đều có kích thước vài chục trượng, như liền trời tiếp đất.

Những cột nước chợt đan chéo, rồi ngưng tụ, hòa làm một thể, hóa thành một bàn tay chống trời khổng lồ cao chừng mấy trăm trượng, vỗ một cái phô thiên cái địa xuống chỗ đám người Lạc Phong.

Bàn tay khổng lồ chưa tới, một cổ cuồng phong đã ầm ầm lao đến, các nơi trên vòng bảo hộ cấm chế kịch liệt run rẩy, cơ hồ bị cuồng phong thổi nứt ra. Một số chỗ hơi ít cấm chế liền “rắc” một tiếng, trực tiếp hóa thành từng điểm ánh sáng nhọn bị phá vỡ ra.

Sắc mặt đám người Lạc Phong đại biến, đều muốn tránh né nhưng căn bản không kịp, mắt thấy bị bàn tay khổng lồ sắp nghiền nát.

Vào thời khắc này, một tiếng thét dài từ đằng xa truyền đến nhưng chỉ trong giây lát có một đạo độn quang màu xanh nhanh như điện bay vụt đến, nhoáng một cái xuất hiện ở trước đám người Lạc Phong.

Bóng người màu xanh trong hư không đánh ra một quyền.

Một cỗ man lực vô hình xé rách hư không, phát ra tiếng rít gào kinh thiên, những nơi hư không đi qua nổi lên từng vòng gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được, đập vào bàn tay nước biển khổng lồ.

“Ầm” một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Bàn tay nước biển khổng lồ bị quyền lớn đánh nát, nổ tung, hoá thành bọt nước đầy trời, bắn ra tung toé khắp bốn phương tám hướng.

Một cỗ sóng khí phảng phất giống như sóng cả tràn qua mọi nơi. Những nơi sóng khí đi qua đều nổi lên vòi rồng, bất kể là núi đá hay cây cối khi bị cuồng phong cuốn qua thì hoặc là vỡ vụn từng khúc, hoặc là biến thành bột phấn.

May mắn phụ cận không có phàm nhân nên cũng không tạo ra thương vong.

Ánh sáng màu xanh quanh bóng người trên không trung tiêu tán, hiện ra thân ảnh Hàn Lập.

Thần sắc ba người Lạnh Khâu biến đổi.

“Tổ Thần đại nhân!” mọi người Ô Mông Đảo vô cùng vui mừng, kêu lên giống như hoan hô vì sống sót sau tai nạn.

Lạc Phong cũng thở nhẹ nhưng trên mặt lại chợt hiện ra vài phần lo lắng.

Tuy rằng thực lực Hàn Lập cường đại thế nhưng là đối phương có ba vị Tổ Thần!

“Ba vị đạo hữu là cao nhân phương nào, đến Ô Mông Đảo của ta muốn làm gì?” Hàn Lập thu hồi cánh tay, ánh mắt đảo qua ba người trên không trung, trầm giọng quát hỏi.

“Liễu tiền bối, ba người này là Tổ Thần ở các hòn đảo phụ cận khác. Đại hán áo giáp trắng đứng chính giữa là Tổ Thần Hàn Tinh Tộc – Lạnh Khâu, lão giả áo đen bên cạnh là lão tổ Lục Khôn, nữ tử trung niên được xưng là Phu nhân Hộc Cốt.” Lạc Phong bay đến bên cạnh Hàn Lập, truyền âm nói.

Hàn Lập nghe nói những điều này, trong lòng khẽ động, thần sắc trên mặt không thay đổi chút nào.

“Lạnh Khâu đạo hữu, sự tình cùng lời ngươi nói xem ra không giống nhau. Người này đúng là Huyền Tiên, không phải như người nói là loại yếu kém đâu.” Ánh mắt Lục Khôn lộ ra một tia hàn ý, nhìn về phía Lạnh Khâu truyền âm.

Sắc mặt Phu nhân Hộc Cốt cũng có chút không dễ coi.

“Theo ta được biết, người này phi thăng đến nay còn chưa đủ một năm, coi như là Huyền Tiên. Trong cơ thể Pháp lực tất nhiên còn chưa hoàn toàn chuyển hóa thành Tiên Linh Lực. Căn bản không đủ gây nguy hiểm!” Nhưng Lạnh Khâu ngược lại rất trấn định, mỉm cười truyền âm lại.

Lão tổ Lục Khôn cùng phu nhân Hộc Cốt nghe lời này, liếc nhìn nhau, đều không nói gì.

“Các hạ chính là Liễu đạo hữu, ba người chúng ta là ai, không cần phải nói chắc hẳn các hạ cũng có thể đoán được. Ô Mông Đảo cùng ba nhà chúng ta chính là kẻ thù truyền kiếp. Hôm nay ba người chúng ta tới đây, thề diệt Lạc gia. Việc này cùng các hạ không có quan hệ, đạo hữu tốt nhất đừng tham gia vào vũng nước đục, lập tức rời đi. Trước đây vài ngày, sự tình các hạ tiêu diệt mấy tên tộc nhân bổn tộc, ta có thể bỏ qua chuyện cũ.” Ánh mắt Lạnh Khâu loé hàn quang, trầm giọng nói.

Lạc Phong nghe những lời này, liền chột dạ, tâm thần có chút bất định, vội liếc về phía Hàn Lập.

Thần sắc đám người Lạc gia xung quanh đều đại biến. Tộc nhân lớn tuổi thì kinh sợ với tình huống trước mắt, còn những tộc nhân trẻ tuổi hơn thì kinh sợ khi nghe lời Lạnh Khâu nói ra.

Lạnh Khâu xưng hô vị Tổ Thần là Liễu đạo hữu, tộc nhân trẻ tuổi Lạc gia không khỏi nhớ tới trong tộc vẫn âm thầm lưu truyền một lời đồn đại là bây giờ Tổ Thần cũng không phải là Lạc Mông, mà là người khác.

Trưởng lão trong tộc một mực nghiêm khắc phủ nhận lời đồn đại này, cũng nghiêm cấm tộc nhân nói chuyện. Bất quá bây giờ xem ra, việc này rất có khả năng là sự thật.

“Ha ha, chỉ sợ làm các hạ thất vọng rồi, nếu như ta đã đáp ứng bảo hộ Ô Mông Đảo thì sẽ không nuốt lời. Ba vị đạo hữu cứ như vậy mà thối lui đi, tránh để tổn thương hòa khí.” Hàn Lập bình thản nói, không chút nào để ý tới ý uy hiếp trong lời nói đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.