Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 98 - Bị Nhốt

trước
tiếp

“Yêu cầu chúng ta thối lui? Một tên tiểu tử hạ giới vừa mới phi thăng như ngươi, cũng quá kiêu ngạo rồi đấy!”.

Hàn Khâu vừa nghe lời đó, sắc mặt hơi trầm xuống, chỉ tay về phía Hàn Lập. Ánh sáng trắng lóe lên rồi trước người y bỗng nhiên hiện ra một màn sương mù trắn.

Sương mù cuồn cuộn, đan xen chồng chéo lẫn nhau.

Một âm thanh xé gió truyền ra, một cây băng chùy trắng cao vài trượng hiện ra. Toàn thân bạch quang chớp nháy liên tục, từ đó mơ hồ biến hóa, từ một hóa thành hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám…

Trong nháy mắt, hiện ra vô số băng chùy trắng chằng chịt, số lượng thật phô thiên địa cái, che kín nửa bầu trời, đồng loạt phóng về phía Hàn Lập.

Vô số băng chùy đang bay đầy trời phát ra một luồng khí cực kỳ âm hàn khiến nhiệt độ xung quanh đột nhiên trở nên cực lạnh. Trong hư không, ngưng tụ ra rất nhiều tảng băng óng ánh, như là muốn đóng băng hoàn toàn khu vực này.

Ngay khi Hàn Khâu ra tay, Lão tổ Lục Khôn cùng với phu nhân Hộc Cốt cũng đồng thời ra tay.

Lão tổ Lục Khôn đánh ra một chưởng được bao phủ ánh sáng xanh xuống mặt biển, lòng bàn tay hiện ra từng điểm sáng xanh óng ánh, phát ra âm thanh vù vù.

Ầm ầm!

Trên mặt biển, đột nhiên xuất hiện một xoáy nước khổng lồ, cuồn cuộn phóng lên, liên tục không ngừng mở rộng. Một âm thanh lớn bỗng vang lên như tiếng vó của hơn một vạn con ngựa. Bên trong xoáy nước mơ hồ có thể thấy lập lòe ánh sáng xanh.

Hai mắt phu nhân Hộc Cốt hơi khép lại, tay bấm niệm pháp quyết. Ánh sáng đen bên ngoài thân khẽ chớp, bay ra một đám khói đen chui vào đám mây trắng trên bầu trời.

Trong chốc lát, mây trắng trở nên đen sì như mực, cuồn cuộn không ngớt. Một cỗ chấn động không rõ truyền ra. Những chỗ hơi nước nồng đậm trong vòng ngàn dặm nhanh chóng lao về phía đám mây đen, ngưng tụ rồi bành trướng.

Lúc này, ở phía dưới, Hàn Lập thấy không ổn. Lập tức quanh người lưu chuyển ánh sáng xanh, rồi hắn phóng lên trực tiếp lao qua băng chùy đang bay đầy trời, bay về phía Hàn Khâu và hai người kia.

Trong nháy mắt, trên ngực và bụng hắn lóe lên Bắc Đẩu tinh quang. Cơ thể Hàn Lập rung rung, rồi đột nhiên, cơ thể hắn phình to gấp ba lần bình thường. Trên hư không, hắn đánh ra một quyền.

Một luồng man lực đáng sợ tuôn trào ra. Cả hư không đều kịch liệt rung chuyển, sau đó nổ tung.

Vô số gợn sóng màu trắng hiện ra tầng tầng lớp lớp mà mắt thường có thể nhìn thấy được từ trung tâm quyền ảnh khuếch tán ra xung quanh.

Băng chùy xanh từ khắp nơi lao vụt đến va vào gợn sóng trắng, lập tức phát ra tiếng nổ liên tiếp không dứt, rồi vỡ tung, hóa thành vô số mảnh băng vụn bắn ra khắp bốn phương tám hướng.

Hàn Khâu thấy vậy, sắc mặt không thay đổi, hai tay nhanh chóng bấm niệm, liên tiếp bắn ra mấy đạo pháp quyết.

Từng mảnh băng vụn lại “bùm” một tiếng, một lần nữa vỡ tung thành màn sương băng màu trắng, tràn ngập xung quanh. Trong khoảnh khắc, màn sương bao phủ xung quanh Hàn Lập trong phạm mấy trăm trượng, rồi mãnh liệt tuôn ra một luồng chấn động pháp tắc.

Hàn Lập chỉ cảm thấy bốn phía là một màn sương băng. Hắn vung tay áo, một đạo cuồng phong xuất hiện, quét sạch màn sương xung quanh. Nhưng mà, cho dù hắn làm thế nào đi chăng nữa thì màn sương màu trắng này chỉ tiêu tán một chút liền xuất hiện trở lại, không có cách nào thổi bay hoàn toàn.

Hàn Lập không tiếp tục để ý đến màn sương băng này nữa, trực tiếp lao thẳng vào bên trong nó.

Màn sương băng xung quanh hắn giống như một vật sống, lập tức nhao đến quấn quanh cơ thể hắn. Nhưng đối với trình độ của hắn mà nói, độ lạnh của màn sương băng này không đáng lo ngại.

“Vèo” một tiếng, Hàn Lập trong nháy mắt liền bay khỏi phạm vi sương băng bao phủ. Ánh sáng xanh bao quanh thân thể hắn trở nên đậm hơi, cánh tay nâng lên định đánh một kích lôi đình về phía ba người Hàn Khâu.

Nhưng sau đó hắn biến sắc, trước mặt trống không. Ba người Hàn Khâu đột nhiên biến mất vô tung.

Hắn dừng lại, đảo mắt nhìn xung quanh. Con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.

Ba người Hàn Khâu bình thản đứng phía xa, cách hắn khoảng mấy trăm trượng.

Ánh mắt Hàn Lập đảo qua xung quanh, chợt giật mình.

Không phải ba người Hàn Khâu đột nhiên di chuyển vị trí, mà lúc hắn xuyên qua màn sương trắng, giác quan có chút đảo loạn thay đổi phương hướng mà là bay chếch về một phía của màn sương trắng.

Ngay sau đó, hắn nhăn mày, cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy hai chân, bụng dưới, các loại bộ vị bị từng sợi sương trắng nhỏ như sợi tóc quấn quanh. Từng đợt khí âm hàn quỉ dị xuyên qua những sợi sương mù thẩm thấu vào cơ thể khiến toàn thân hắn chết lặng, cảm giác giống như bị đông cứng.

Hàn Lập không chút nghĩ ngợi, khẽ quát một tiếng. Tinh tú đồ án trên ngực bụng hắn bỗng nhiên sáng ngời, bên ngoài thân thể liền được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mỏng manh, lập tức ngăn cản những sợi sương trắng quỷ dị lại, không cho tiếp cận cơ thể hắn.

Những chuyện này nói rất dài dòng nhưng sự tình thật sự chỉ diễn ra trong chốc lát mà thôi.

Nhưng mà, không chờ cho hắn có bất cứ hành động nào khác. “Rầm” một tiếng. Một quái vật khổng lồ từ xoáy nước dưới mặt biển bắn ra.

Đó là một Cự nhân màu lam cao vài chục trượng. Cơ thể giống như tạo thành từ nước biển, thoạt nhìn có chút xấu xí. Đầu lớn thân nhỏ, kích thước tay chân dài ngắn không đều, giống như được người ta tùy ý dùng mì nặn ra.

Thủy Cự nhân màu lam bay lên, thân hình to lớn chắn trước Hàn Lập. Bàn tay màu lam to như một căn phòng vỗ về phía Hàn Lập.

Bàn tay khổng lồ còn chưa đến, đã xuất hiện vòi ròng mãnh liệt gào thét lao đến. Những nơi vòi rồng đi qua, không khí trở nên vặn vẹo, thanh thế to lớn, khiến cho thân thể Hàn Lập cũng bị thổi lắc lư.

Hàn Lập trong chớp mắt ổn định lại thân hình, bàn tay nắm lại, không tránh né, hung hăng đánh ra một quyền.

Một cỗ man lực vô hình bắn ra, hư không phát ra từng tiếng nổ đùng đùng chói tai, vặn vẹo không ngừng.

Vô số gợn sóng trắng xuất hiện lần nữa, quay tròn rồi ngưng tụ lại, hóa thành một quyền ảnh trắng cực lớn, mịt mờ hơi nước, phát sau mà đến trước, đánh đến thân Thủy Cự nhân màu lam.

Một cảnh tượng xuất hiện khiến Hàn Lập giật mình!

Chỗ thân trên của Cự nhân bị đánh trúng lập tức xuất hiện từng vòng gợn sóng, hình thành một vòng xoáy.

Quyền ảnh màu trắng lóe lên rồi xuyên qua vòng xoáy, một lúc sau, xuất hiện ở phía bên kia, tiếp tục bay về phía trước, đánh vào hư không. “Đùng Đùng”, hư không vang lên một hồi tiếng nổ trầm đục không dứt.

Vòng xoáy trên thân Cự nhân trong chớp mắt lấp đầy như ban đầu, bộ dạng không có chút nào hư hao.

Lúc này, cự chưởng màu lam đã xuất hiện trước người hắn.

“Phanh” một tiếng!

Hàn Lập muốn tránh né cũng không kịp, thân thể hắn như bị thiên thạch đâm vào, bắn ra ngoài, bay đi thật xa.

Tuy nhiên, hắn liền ổn định lại thân hình, sắc mặt tuy có chút tái nhợt nhưng cũng không có bị tổn thương gì.

Nhưng Thủy Cự nhân màu lam lại một lần nữa lao đến hắn.

“Đạo hữu Lục Khôn, không ngờ mới hơn hai vạn năm không gặp, người đã dùng Nhu Thủy Pháp tắc ngưng tụ được Vô Tướng Thủy Quỷ, đem ra sử dụng càng phát huy hiệu quả, đúng là khắc tinh của man lực Huyền Tiên.” Hàn Khâu đứng giữa không trung, cười ha ha nói.

“Đạo hữu Hàn Khâu quá khen, Hàn Băng pháp tắc của ngươi cũng không kém, xem ra đã chạm sát đến ngưỡng cửa Hư Vực rồi.” Lão tổ Lục Khôn khiêm tốn nói nhưng trên mặt không khỏi lộ ra một chút đắc ý.

“Hắc hắc, chỉ là một chút cỏn con mà thôi, còn rất xa mới đến trình độ Hư Vực. Kế tiếp, xem đạo hữu Hộc Cốt thi triển thần uy rồi.” Hàn Khâu ngẩng đầu nhìn lại lên không trung, nhếch miệng cười nói.

Trong lúc Hàn Lập bị hai gã vây đánh, đám mây đen ở giữa không trung đã phình to ra hơn mười dặm, từng đạo điện quang như những con rắn bạc lấp lóe tán loạn bên trong đám mây.

Đúng lúc này, sắc mặt của Phu nhân Hộc Cốt trở nên nghiêm nghị, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, lôi quang lóe lên, toàn bộ đám mây đen chấn động kịch liệt.

Rầm rầm!

Vô số hạt mưa dày đặc từ trên trời rơi xuống, to như trút nước.

Hạt mưa vô cùng dày đặc, hơn nữa lại rất quỷ dị, xâu chuỗi lẫn nhau vào một chỗ, hình thành từng đạo mưa bụi phô thiên cái địa rơi xuống.

Hàn Lập vừa mới lách mình tránh khỏi một quyền của Thủy Cự nhân màu lam, qua khe hở nhìn tới không trung, nhíu mày.

Từ trên trời, từng đạo mưa bụi rơi xuống, vừa chạm vào thân thể hắn liền lập tức trở thành một sợi dây nhỏ quấn quanh.

Trong nháy mắt, trên thân thể hắn đã bị mấy trăm đạo mưa bụi quấn quanh.

Hàn Lập ra sức vung hai tay lên. Bên ngoài cơ thể, ngân quang của Chân Cực Chi Mô lưu chuyển, bứt những đạo mưa bụi quấn quanh thân hắn ra thành từng mảnh, phát ra âm thanh phanh phanh trầm đục không thể nghe thấy.

Tuy nhiên, những sợi mưa bụi này cực kì mềm dẻo. Nếu chỉ có mười sợi, trăm sợi đối với hắn mà nói thì không có gì, nhưng mà đằng này là bị mấy nghìn, mấy vạn sợi mưa bụi vây khốn, hậu quả không thể tưởng tượng được.

Sắc mặt Hàn Lập trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi. Ánh sáng màu xanh xung quanh cơ thể rực sáng, rồi hắn bay ra phía ngoài phạm vi bao phủ của đám mây đen.

Lam ảnh lóe lên. Thủy Cự nhân màu lam ngăn cản trước Hàn Lập. Hai bàn tay to lớn mãnh liệt chụp đến.

Hàn Lập đánh ra hai quyền vào hư không

Ầm ầm hai tiếng!

Hai cỗ man lực vô hình trên hư không kéo theo hai đạo trắng bạc đánh vào hai chưởng của Cự nhân.

Song chưởng của Cự Nhân lóe lên ánh lam, liền xuyên thấu qua hai luồng man lực mà không bị một chút tổn thương nào.

Vù vù!

Hai cự chưởng không ngừng lại, lao về phía Hàn lập mà chụp tới.

“Đáng chết!”

Hàn Lập tức giận khẽ quát một tiếng, thân hình nhoáng một cái lướt ngang sang bên cạnh.

Chỉ trong vài khắc ngắn ngủi, trên người hắn lần nữa bị hàng trăm sợi mưa bụi quấn quanh, khiến cho động tác bị trì hoãn rất nhiều, nhưng vẫn miễn cưỡng tránh thoát được cự chưởng đánh ra.

Thủy Cự nhân màu lam há to miệng, bắn ra hơn mười thủy cầu màu lam to như cối xay, bên trong lóe lên ánh sáng màu xanh chói mắt, tản mát ra lực lượng chấn động kịch liệt, phóng thẳng đến Hàn Lập.

Đồng thời thân thể gã lắc một cái, lần nữa nhào tới như điện xẹt.

Hàn Lập bị Thủy Cự nhân không cách nào đánh tan gắt gao bám lấy nên không có thời gian để bứt đứt những sợi mưa bụi trên thân khiến cơ thể bị trói càng lúc càng nhiều, hành động càng lúc càng khó khăn.

Lúc này, nếu quan sát cẩn thận, hào quang trên thân ba người Hàn Khâu ảm đạm hơn lúc đầu không ít, nhất là hai người Lục Khôn cùng Hộc Cốt.

Mấy hơi thở sau, một kén tằm màu lam óng ánh xuất hiện giữa không trung, mơ hồ có thể thấy được thân ảnh Hàn Lập ở bên trong. Cơ thể hắn không cách nào nhúc nhích được.

Thủy Cự nhân màu lam giờ phút này cũng ngừng công kích, đứng không nhúc nhích, chỉ trôi nổi bên cạnh kém tằm màu lam.

“Nhị vị đạo hữu khổ cực rồi, tiếp theo xem Hàn mỗ!”

Trong mắt Hàn Khâu lóe lên tia vui mừng, miệng khẽ quát một tiếng, vô số phù văn màu trắng từ trong bạch quang bên ngoài cơ thể gã hiện ra, tản mát ra một cỗ pháp tắc chấn động vô cùng mãnh liệt, sáp nhập vào trong sương mù màu trắng.

Cùng lúc đó, bạch quang bên ngoài thân thể gã dùng mặt thường có thể thấy được cũng nhanh chóng trở nên ảm đạm.

Sương mù màu trắng lập tức rung chuyển, cuồn cuộn đánh tới Hàn Lập ở phía xa, bao phủ kén tằm cùng Hàn Lập ở bên trong, hình thành một quả cầu khói lửa màu trắng rất lớn.

Một cỗ pháp tắc chấn động mãnh liệt tràn ngập lạnh lẽo từ bên trong quả cầu hiện ra.

Két két!

Sương mù màu trắng tan biến, hiện ra một quả băng cầu lớn màu trắng, có đường kính tầm hơn mười trượng. Thân thể Hàn Lập hoàn toàn bị đông cứng ở trong đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.