Tử Dương

Q.1 - Chương 117 - Dục Vọng Khó Tránh

trước
tiếp

Lúc trở về vương phủ đã là giờ lên đèn.

Hai cung nữ kia đang nói chuyện bên ngoài, thấy Mạc Vấn trở về thì vội vàng đứng dậy chào.

“Tiên sinh đã dùng bữa chưa?” Cung nữ lớn tuổi hơn tương đối tự nhiên, mặt tròn mắt to, còn cung nữ kia ít hơn nàng hai ba tuổi, chừng mười bảy tuổi, khuôn mặt trái xoan, hay ngượng ngùng, ít nói.

Mạc Vấn không trả lời, sau khi ngồi xuống bên cạnh bàn thì quay đầu nhìn về phía đông bắc gian phòng. Cung nữ mặt tròn hiểu ý, lập tức bước đến, lát sau ôm tới một vò rượu trắng cho hắn, hai nàng cầm chén nhỏ đứng hai bên.

Mạc Vấn uống rượu vốn không phải để hưởng thụ hay tiêu khiển, vì vậy cũng không giống như người khác chậm chạp rót từng chén nhỏ, mà hắn uống từng ngụm lớn, không bao lâu sau vò rượu đã trống không.

Sau đó, hai cung nữ cáo lui về phòng phía nam, Mạc Vấn đưa mắt nhìn theo hai người. Lúc này đang là mùa hè nóng bức, quần áo hai cung nữ mặc đều là tơ lụa, khi bước đi lộ ra thân thể thướt tha. Mạc Vấn liếc nhìn, trong lòng dần dần sinh ra cảm giác khác thường. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, nam tử chung tình, nữ tử hoài xuân chính là thiên đạo. Hắn cũng không phải ngoại lệ, hai cô gái lúc đi trông như dương liễu theo gió, rất là ôn nhu, bóng lưng hấp dẫn, ngầm sinh dụ hoặc.

Hai cung nữ đến được cửa phòng phía nam thì vén rèm tiến vào, cô gái ít tuổi đi trước, cô gái mặt tròn đang xoay người buông rèm bỗng quay lại nhìn Mạc Vấn. Mạc Vấn thấy thế vội vàng quay đầu ra chỗ khác, cô gái mặt tròn ngập ngừng phút chốc rồi buông rèm xuống.

Trong lòng vừa nảy sinh ý niệm, tâm thần tức thì trở nên xao động, giống như có cục tức nghẹn ở cổ họng, lại giống như lửa đốt trong lòng. Dục vọng là thuộc hỏa, dục niệm một khi đã dâng lên thì cơ thể như có lửa đốt, tâm trạng khó ổn định, đứng ngồi không yên.

Sau khi thở dài, Mạc Vấn trở về phòng khoanh chân đọc kinh, tảo khóa vãn khóa hắn đều chưa từng lười biếng, tất cả kinh văn Thượng Thanh đã sớm nhớ kỹ trong lòng. Mặc dù kinh văn có hiệu quả ổn định tinh thần, nhưng cũng chỉ như mưa phùn lất phất, khó mà dập tắt ngọn lửa tình hừng hực. Đọc kinh văn tuy có thể thanh tâm, nhưng tâm hỏa là trời sinh đã có, là bản tính của nam tử. Vì vậy đọc kinh văn cũng không thể tiêu giải hoàn toàn ý niệm.

Mạc Vấn rơi vào đường cùng đành phải đả tọa luyện khí, được hơi rượu trợ giúp, linh khí vận hành rất nhanh chóng, nhưng lúc này vẫn không thể tiêu giải ham muốn trong lòng. Linh khí là trung tính, cũng không có hiệu quả khắc chế tâm hỏa.

Lúc trước ở chỗ này hắn cũng từng uống rất nhiều rượu, nhưng chưa bao giờ xuất hiện loại ý niệm mãnh liệt như lúc này. Mặc dù trong lòng phiền muộn nhưng tinh thần chưa từng bị ảnh hưởng, Mạc Vấn lập tức nghĩ đến có phải có người dùng xuân độc hại hắn hay không. Nhưng đây là chuyện không thể nào, hắn đã bách độc bất xâm, mặc dù xuân dược độc tính ẩn nhưng vẫn là chất độc, nếu như lỡ uống vào thì hắn phải phát hiện ra.

Trong lòng nghi hoặc, lại suy nghĩ tìm nguyên do, rất nhanh Mạc Vấn đã tìm được căn nguyên, là do ban ngày đi Thanh Liên Các, gặp được những cô gái thanh lâu ăn mặc và cử chỉ phóng túng kia mà sinh ra. Trong lòng phàm nhân đều cùng tồn tại hai mặt ánh sáng và bóng tối, mặt sáng khiến hắn coi thường những cô gái kia, nhưng mặt tối trong lòng lại gợi lên sự tò mò của hắn.

Trong khi buồn phiền không dứt, đột nhiên trong lòng hắn hiện ra giáo huấn của Huyền Dương Tử năm nào, người tu đạo không cầu xóa sạch ác niệm trong lòng, mà chỉ cầu biết rõ chí hướng của bản thân, dùng nhân tâm áp chế ác niệm, khiến nó mặc dù vẫn tồn tại nhưng không thể trỗi dậy. Nghĩ đến đây, lập tức tâm cảnh hắn bình ổn lại, trong lòng có mặt tối tăm cũng không phải là sai, không cần coi đấy là hổ thẹn, cũng không cần tận lực áp chế, có thể phóng thích suy nghĩ, sẽ không làm hạ thấp nhân phẩm bản thân.

Tâm cảnh bình ổn, nghĩ được xa, nghĩ được sâu, lúc này hắn rốt cuộc hiểu được vì sao Thượng Thanh Tông không cấm kết hôn. Cái này là do phương pháp luyện khí và cách thức tu hành của môn phái, Thượng Thanh Tông đối với phương pháp luyện tinh hóa khí chỉ giữ ở mức vừa đủ, cũng chính là muốn nam tử không làm quá mức độ, không hoàn toàn luyện hóa nguyên tinh. Nguyên tinh trong cơ thể luôn luôn ở vào trạng thái đầy đủ, như vậy đương nhiên không thể hoàn toàn xóa bỏ dục niệm, cần thỉnh thoảng cùng nữ tử hoan hảo (làm tình) mới có thể hoàn toàn đạt được tâm cảnh bình ổn.

Người nhận thức kém sẽ cho rằng đây là chỗ thiếu hụt của Thượng Thanh Tông, quả thực không phải như vậy, đây chính là chỗ khoan nhân minh duệ(**) của Thượng Thanh tổ sư. Như thế người tu đạo sẽ có thể có tâm cảnh bình ổn, đồng thời tu hành có thể lưu lại huyết mạch nối dõi tại nhân gian, đã đủ thiên địa nhân luân**, cương thường đạo lý, tu hành không có bị thiếu sót.

(**) Khoan nhân minh duệ: khoan dung với con người và có tầm nhìn sâu xa.

**Thiên địa nhân luân: Nghĩa đen là chỉ Thiên-Địa-Nhân một vòng tròn tự nhiên,

Nghĩ đến mấy thứ đen tối cũng chẳng có gì sai , Mạc Vấn buông thả suy nghĩ của bản thân tín mã do cương(*). Những thứ hắn nghĩ đến đều là thân thể nữ tử, cũng có hình ảnh hoan hảo. Hắn nghĩ khá nhiều điều bậy bạ, nhưng cũng không hề áp chế chúng. Làm vậy lửa dục trong lòng ngược lại tiêu giảm rất nhiều, thay vào đó là lý giải những thần tủy(**) của Đạo gia thêm một bậc. Cái gọi là ngộ đạo cũng không phải trong tâm chỉ có ánh sáng, tiên nhân cũng là người, không thể hoàn toàn thoát khỏi nhân tính. Ngộ đạo chân chính phải là trong tâm hồn cùng tồn tại ánh sáng và bóng tối, có thể coi tăm tối như là một đứa trẻ bướng bỉnh thì mới chính thức đại thành.

(*) Tín mã do cương: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là cưỡi ngựa không có mục đích, nghĩa bóng cũng tương tự như phóng túng buông thả. Ông tác giả thích văn vẻ @@

(**) Thần tủy: tinh thần và cốt tủy, ví von nghĩa là tinh túy.

Mặc dù đã nghĩ thông đạo lý, tâm hỏa lại không biến mất hoàn toàn. Mạc Vấn cũng không còn cách nào, không đả tọa nữa, nằm nghiêng trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Tâm hỏa thiêu đốt là quá trình thanh niên nào cũng phải trải qua, hắn cũng không có cách gì tránh được. Lấy vợ sinh con là chuyện sớm hay muộn. Ngày hắn ôm con đứng trước mộ cha mẹ mới là chính thức không thiếu hiếu đạo.

Đúng lúc này, phòng phía nam truyền đến âm thanh rất nhỏ, Mạc Vấn cũng không quá mức để ý. Trước đây hai cung nữ kia cũng thi thoảng có tình huống nửa đêm thức dậy. Sau đó rèm bị người nhẹ nhàng kéo lên, Mạc Vấn mở to mắt nhìn, không khỏi tim đập thình thịch. Cung nữ mặt tròn kia đang vén rèm đi ra, chỉ mặc có tiểu y (đồ lót) sát người, trên mặt có nhiều hồi hộp thấp thỏm, nhìn tình hình này chắc không phải ra ngoài đi tiểu.

Trong phòng tối đen, cung nữ kia cũng không biết Mạc Vấn đang nhìn nàng, nhẹ nhàng buông rèm xuống, đứng ở bên cạnh cửa do dự.

Phàm là nữ tử có thể vào cung thì đều phải trải qua tuyển chọn, cung nữ này cho dù tướng mạo hay thân thể đều là loại tuyệt mỹ. Nhìn quần áo và vẻ mặt của nàng lúc này, chắc chắn là đang phân vân có nên chủ động hay không. (Biên: dâm vãi đạn)

Đến lúc này, dục niệm trong lòng Mạc Vấn trái lại đã hoàn toàn tiêu tán. Sở dĩ cô gái này dám to gan như thế, chắc hẳn lúc trước đã nhìn thấy hắn quan sát sau lưng các nàng. Cô gái này tuổi khoảng hai mươi, đã sớm đến tuổi xuất giá, đang tuổi yêu đương, do dự chính là có hay không muốn làm chuyện yêu đương.

Bất kỳ người đàn ông nào cũng thích nữ tử chủ động, không ai là ngoại lệ. Sự xuất hiện lặng lẽ của cô gái này cũng làm cho trong lòng Mạc Vấn có chút thích thú. Nữ tử kia vẻ mặt chần chừ do dự rất là đáng yêu, Mạc Vấn ghé mắt nhìn, cảm thấy thú vị.

Một lúc sau, cung nữ mặt tròn dường như đã hạ quyết tâm, tăng thêm can đảm đi về phía giường Mạc Vấn. Địch chỗ sáng ta chỗ tối, tâm tư đùa giỡn của Mạc Vấn nổi lên, quan sát trên dưới, nhìn thật kỹ càng, đợi đến lúc cung nữ tới gần giường mới khẽ cười mở miệng, “Mau mau về phòng, không cho phép làm liều.”

Lời vừa nói ra, cung nữ kia sợ hết hồn, xấu hổ che mặt chạy đi, vì chạy gấp nên đụng vào khung cửa, ai nha kêu đau một tiếng quay lại phòng ngủ.

Mặc dù Mạc Vấn không làm gì nhưng đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân, dục vọng thường nảy sinh từ sự hiếu kỳ, nếu như đã nhìn thấy hết rồi dục vọng sẽ giảm đi nhiều. Lúc này hắn có trọng trách trên vai, bản thân không thể lấy vợ sinh con, huống hồ cung nữ này cũng không làm hắn cảm giác động tâm.

Trêu đùa cung nữ kia xong, Mạc Vấn rất nhanh đã ngủ, sáng sớm hôm sau tinh thần sảng khoái, tâm hỏa tối qua đã nhẹ nhàng tiêu biến.

Tối qua Mạc Vấn để giữ thể diện cho cung nữ kia cho nên lời nói cũng không nghiêm khắc. Cung nữ kia cũng đã biết Mạc Vấn không khó sống chung, vì vậy thái độ đối với hắn thân cận hơn rất nhiều. Đối với cái này Mạc Vấn chỉ có thể cười khổ. Nếu như đã nhìn người ta rồi thì nên bảo toàn thể diện cho người ta, bảo toàn thể diện đối phương rồi đương nhiên sẽ bị làm phiền. Cũng may cung nữ kia cũng không khó ứng phó, sau khi nhìn thấy Mạc Vấn cau mày thì tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, cũng không dám được đằng chân lân đằng đầu.

Mạc Vấn cau mày cũng không phải để từ chối cung nữ kia mà là đang lo lắng sau này. Đan dược còn sót lại trong cơ thể rất nhanh sẽ tiêu hết, phải tiến hành bổ sung, nhưng trước đây luyện chế viên đan dược bổ khí này là nhờ nỗ lực của cả tộc người Miêu ở Man hoang tìm kiếm dược liệu thần kỳ mới luyện chế thành. Đương nhiên nơi này sẽ không có những dược liệu đó, cho dù là có, giờ mới bắt đầu luyện cũng không chắc chắn thành công. Hồi đó luyện đan bốn lần mới thành công một, ở đây ngay cả một phần dược liệu cũng không gom được thì biết luyện kiểu gì?

Những đan dược trị thương và bổ nguyên lại không có hiệu quả bổ khí, ngoài chỗ đó ra thì trên người hắn chỉ còn một viên đan dược luyện từ cỏ linh chi ngũ sắc mà thành. Vật này cũng không có tác dụng bổ khí, nhưng nó có khả năng cứu mạng, nếu dùng để bổ khí thì thực là phí của, vả lại cho dù dùng vật này thì cũng không chắc chắn có thể tiến vào tu vi Tử khí.

Suy đi tính lại, chỉ có hai cách, một là mặc cho số phận, dùng tu vi linh khí Lam sắc đấu pháp với Quốc sư. Thiên Lang Hào có thể vẽ Tử phù, nhưng như vậy thì chẳng hề có lấy một chút phần thắng. Bởi vì phải vượt qua Thiên kiếp hắn mới có thể phóng thích linh khí và lăng không được. Phần lớn phù chú uy lực bá đạo đều cần người thi thuật phóng linh khí ra ngoài, nếu như không thể làm được thì phạm vi tấn công của phù chú sẽ rất hạn chế. Ngoài ra vị Quốc sư kia còn có khả năng đứng trên không trung, sau này nếu đấu pháp rơi vào thế hạ phong thì có thể nhảy lên không trung né tránh, như vậy hắn không đánh tới được, còn chưa đấu pháp đối phương đã ở thế bất bại rồi.

Còn có một cách, đó là bổ sung đan dược bổ khí. Nếu tự mình luyện chế thì khả năng không cao, mà thời gian cũng không đủ, chỉ còn cách nhờ A Cửu giúp đỡ. A Cửu trở về Vô Danh Sơn đã hai năm. Nàng cầu tiên nhân truyền đạo chính là thuật luyện đan, lại có được thần khí luyện đan mà Ngọc Linh Lung tặng, chắc hẳn sẽ có đan dược bổ khí. Mà trước đó Dạ Tiêu Diêu đã từng đến quấy rầy, được tặng mấy viên đan dược, còn chia cho cả Thiên Tuế. Từ chỗ đan dược đó có thể đoán ra được khả năng của A Cửu hoàn toàn có thể luyện được đan dược bổ khí, hơn nữa A Cửu đã từng nói Vô Danh Sơn có rất nhiều linh vật, cho nên chỗ A Cửu có khả năng lớn có đan dược bổ khí.

Có hay không có không phải vấn đề lúc này, vấn đề là có nên đi xin hay không. Đan dược bổ khí đối với người tu đạo có thể nói chính là chí bảo, thật sự là vạn kim khó cầu. Bản thân A Cửu cũng là người tu đạo, lại là dị loại, nên nàng lại càng cần bổ khí cho nội đan. Nếu tới đó đòi hỏi đan dược bổ khí vừa đường đột lại mạo muội, chẳng khác nào đoạt miếng ăn của người ta để nhét vào bụng mình.

Cân nhắc hồi lâu, Mạc Vấn vẫn tập trung vào chuyện có nên hay không chủ động xin A Cửu giúp đỡ.

Tới gần trưa, Trương Động Chi tới, mặt mày rạng rỡ, mời Mạc Vấn ăn uống. Mạc Vấn thấy y không mang theo tạ lễ cũng yên lòng. Có điều lúc này, hắn đang lo lắng vì chuyện đan dược, nào có tâm trạng ăn uống, sau khi ngồi tiếp một lúc rồi tiễn khách, quay lại phòng mình ngồi sầu muộn.

Nếu là mấy vị chuẩn đồ Thượng Thanh khác, hắn sẽ tới cầu xin giúp đỡ, nếu đối phương cho thì nhận, không cho cũng chẳng sao. Nhưng A Cửu thì khác, A Cửu có tình ý với hắn. Nếu tới xin thì trừ khi không có, còn cho dù chỉ có một viên nàng cũng cho hắn. Hắn không sợ nợ nhân tình, mà chỉ sợ không trả được, nhưng nếu không cầu thì khi đấu phép chắc chắn sẽ thua.

Tới giờ Thân, có thánh chỉ tới vương phủ, chuẩn tấu mong muốn của hai vị Hoàng tử, gia phong tước vị Thân vương, cùng với bổng lộc và cho phép con cháu được kế tục. Thân vương được nhà Tấn lập ra đầu tiên, chuyên phong cho hoàng tử có mối quan hệ huyết thống, so với tước vương bình thường còn cao hơn.

Mặc dù đã nhận được thánh chỉ nhưng Chu quý nhân vẫn chưa yên tâm. Nàng hiểu rõ tuy hai vị tiểu vương gia không có uy hiếp đối với ngôi vị hoàng đế, nhưng thù hận hai bên sẽ chẳng bao giờ chấm dứt, đối phương vẫn sẽ nghĩ cách mưu hại.

Nghe nàng nói như vậy, Mạc Vấn lại càng không thể bứt ra được, rơi vào đường cùng đành phải tìm đến lão Ngũ, “Ngươi hãy thay ta đi xa nhà một chuyến…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.