Tử Dương

Q.1 - Chương 129 - Thời Hạn Đấu Pháp

trước
tiếp

Chu tướng quân giữ chức Phiêu Kỵ, là một trong ba tướng lĩnh có thực quyền lớn nhất nước Tấn, lần này chiến thắng trở về thanh thế rất to lớn. Khi đến bên ngoài thành thì tám vạn đại quân trở về doanh trại, Chu tướng quân tự mình suất lĩnh ba ngàn tinh binh đóng quân ngoài thành chờ đợi sáng hôm sau Hoàng thượng sẽ đích thân nghênh đón.

Quân đội nước Tấn là do ba phái khống chế, Thượng tướng quân là dòng chính hoàng gia, thống lĩnh cấm vệ quân và phòng thủ Hoàng thành, thứ hai là Phiêu kỵ tướng quân, do Chu tướng quân đảm nhiệm, còn lại Xa kỵ tướng quân là gã béo mà Mạc Vấn gặp ở Man hoang trước đây, y chính là người nhà họ Vương.

Chu tướng quân đóng quân ở ngoài thành, tướng lĩnh dưới trướng lập tức ra bái kiến ngay trong đêm, Trương Động Chi cũng ở trong số đó, đến khi trở về thì đã là canh hai, Trương Động Chi cũng không về phủ mà đến Vương phủ cầu kiến Chu quý nhân.

Tướng quân về triều thì việc đầu tiên là phải vào Hoàng cung nhận khen thưởng, không thể quay về nhà ngay, Trương Động Chi là thân tín của Chu tướng quân, lần này y đến Vương phủ là để truyền lời cho Chu quý nhân.

Chu quý nhân tiếp kiến Trương Động Chi ở chính sảnh (phòng khách), trước khi vào chính sảnh cũng mời Mạc Vấn cùng tới.

“Tướng quân lệnh cho ty chức đến đây báo với Quý nhân, giờ Mão ngày mai mang theo hai vị Vương gia đợi ở ngoài cửa đông.” Trương Động Chi nói với Chu quý nhân.

Chu quý nhân nghe vậy hơi sững sờ, sau đó trầm ngâm không nói gì, một lát sau mới gật đầu.

Mạc Vấn ở bên cạnh nghe thấy, cũng hiểu được cử chỉ của Chu tướng quân có hàm ý, dựa theo lẽ thường thì khi tướng quân về triều thân nhân không thể ra đón, hành động này của Chu tướng quân là thừa lúc đang có uy phong của người chiến thắng mà vấn trách Hoàng thượng.

“Mạc tiên sinh cũng được mời cùng đi.” Trương Động Chi quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn, lúc này Chu quý nhân ngồi ở vị trí chủ nhà còn hai người đều ngồi ở vị trí khách.

Mạc Vấn khẽ gật đầu, ngày mai là một dịp hiếm có, Chu tướng quân có thể sẽ trực tiếp định ra việc đấu pháp.

“Trương tướng quân, sức khỏe của phụ thân ta vẫn tốt chứ?” Chu quý nhân mở miệng hỏi.

“Trong lòng tướng quân nóng nảy nên bị ho một chút, nhưng cũng không có gì đáng lo.” Trương Động Chi trả lời.

“Làm phiền Trương tướng quân phải chạy ngược chạy xuôi.” Chu quý nhân bưng chén trà lên.

“Đây chính là bổn phận của ty chức, nếu không còn gì sai khiến thì ty chức xin được cáo lui trước.” Trương Động Chi đứng dậy cáo từ.

“Tiễn tướng quân.” Chu quý nhân quay đầu nhìn về phía thị nữ, thị nữ đáp ứng một tiếng rồi tiễn Trương Động Chi ra ngoài.

“Cuối cùng cũng chờ được phụ thân trở về rồi.” Chu quý nhân đặt chén trà xuống, thở dài.

“Quý nhân nên đi ngủ sớm, đường xá từ Vương phủ đến của đông khá xa, ngày mai cần phải dậy sớm.” Mạc Vấn nói. Trước đó Hoàng hậu đã nghĩ trăm phương ngàn kế để mưu hại, ba mẹ con nàng đã mấy lần lởn vởn trước quỷ môn quan, bây giờ cuối cùng Chu tướng quân đã quay về, ba mẹ con nàng đã có chỗ để dựa vào.

Chu quý nhân nghe vậy thì gật đầu, rời ghế đứng lên đi ra ngoài, thị nữ kia đã quay về cầm đèn soi đường.

“Chu tướng quân đã về triều, ti chức của bần đạo đã xong, sáng mai sẽ chuyển ra nội viện, xin Quý nhân cấp cho bần đạo một gian phòng, trước khi đấu pháp hai người chủ tới chúng ta cũng không có nơi để đi.” Trên đường đi Mạc Vấn nói với Chu quý nhân.

Chu quý nhân nghe vậy quay đầu nhìn Mạc Vấn một cái, sau đó thu hồi lại ánh mắt chầm chậm đi về phía trước, không gật đầu cũng không trả lời.

Trên đường trở về nội viện Chu quý nhân cũng không mở miệng, đến khi tiến vào nội viện mới dừng lại, thị nữ hiểu ý, cầm đèn đi trước, Chu quý nhân quay đầu nhìn Mạc Vấn, Mạc Vấn cũng nhìn về phía nàng, chỉ thấy trên mặt Chu quý nhân tỏ ra oán trách, lạnh lùng nhìn hắn một lát rồi phất tay áo rời đi, để lại một câu, “Ngươi muốn ở đâu thì ở chỗ đó.”

Chu quý nhân cùng thị nữ quay về phòng đóng cửa lại. Mạc Vấn vẫn đứng thẳng ngoài sân chưa rời đi, hắn đã sớm nhận ra Chu quý nhân có lòng với hắn. Lần này hắn làm như vậy cũng có ý muốn tránh hiềm nghi, nam nữ ở chung sớm muộn sẽ sinh ra tình cảm, loại tình cảm này giống như một thói quen, một ngày kia bỗng nhiên thay đổi thì khó tránh được hụt hẫng. Hắn cũng không có tư tình với Chu quý nhân nên cần phải giữ bổn phận của mình là thứ nhất, thêm nữa là Trương Động Chi cũng đã khuyên hắn, Chu quý nhân chính là mẹ của hai vị Vương gia, có nhà họ Chu thực lực cường đại hậu thuẫn, sau này có khả năng hai vị vương gia sẽ diện nam bối bắc(*), hắn không thể hủy đi trong sạch và tương lai của nàng được.

(*) Diện nam bối bắc: mặt hướng về phía nam lưng quay về hướng bắc: chỉ lúc đăng cơ của hoàng đế.

Đứng thẳng trong nội viện một lúc lâu, Mạc Vấn mới thở dài quay về phòng, như thường lệ uống rượu xong thì ngồi xếp bằng luyện khí, trải qua tu luyện ngày đêm nên hiện giờ hắn đã nhận thấy được linh khí trong cơ thể sắp tràn đầy, lâu nhất là chín ngày sau là có thể đột phá Thiên kiếp, tiến vào Tử khí.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn dậy rất sớm, rửa mặt chải đầu, đổi một bộ đạo bào sạch sẽ, tay cầm phất trần bằng lông đuôi ngựa mà Vô Lượng Sơn đã tặng, đứng thẳng ở ngoài cửa chờ Chu quý nhân và hai vị Vương gia thức dậy. Một lúc sau Chu quý nhân mang con đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy Mạc Vấn thì khẽ gật đầu, Mạc Vấn đi trước rồi cùng xuất phủ.

Trong ba cỗ kiệu thì hai cỗ trống không, hai vị vương gia còn nhỏ không thể ngồi kiệu một mình, đều cùng ngồi chung với Chu quý nhân, nhưng nghi trượng không thể giản lược được nên vẫn phải có ba kiệu.

Mạc Vấn đi bộ ở bên phải kiệu chính, trên đường đi thỉnh thoảng lại nhìn thấy có quan viên ngồi kiệu hoặc tướng lĩnh cưỡi ngựa đi đến cửa thành phía đông, không thể nghi ngờ cũng là muốn đến đó để nghênh đón Chu tướng quân. Người có tôn ti, nước có lễ nghi, phàm là gặp phải đội ngũ của Vương phủ thì những quan viên và tướng lĩnh kia đều tạm dừng lại tránh đường.

Đến cửa đông thì hai bên đường sớm đã có quan viên văn võ đã đứng đầy, vị trí đứng cũng tuân theo Nho gia, văn trái võ phải, trái cát phải hung, quan văn đứng bên trái, võ tướng đứng bên phải, quan chức cao đứng phía trước, thấp ở phía sau, đứng giữa là nghi trượng của Hoàng đế.

Chu quý nhân cũng không tuân theo quy tắc mà đi ra ngoài cửa đông mới hạ kiệu, tay ôm một đứa con, tay kia dắt đứa còn lại đứng ở ngoài cửa chờ đợi.

Lúc này Chu tướng quân đã dẫn theo binh lính xếp thành đội ngũ cách ba dặm ngoài thành, cờ xí tung bay theo gió, giáp lóe sáng dưới ánh mặt trời, đứng hàng đầu của đội hình đang cưỡi một con ngựa cao lớn, là một trung niên mặc soái giáp, người này lưng hùm vai gấu, mặt đỏ râu dài, rất có phong thái của Quan đế (ý nói giống Quan Vũ), chỉ khác là trong tay cầm một cây trường mâu chứ không phải là yển nguyệt trường đao.

Sau một lúc, Hoàng đế và Quốc sư cưỡi ngựa đến, sau khi ra khỏi cửa thành mới đưa tay về phía hai hàng quan văn võ quỳ ở hai bên đường nói, “Bình thân.”

“Thiếp thân nóng lòng nhớ phụ thân nên mới mang theo con đến đây chờ đón, làm trái với lễ pháp, xin Hoàng thượng tha tội.” Chu quý nhân quỳ xuống hành lễ.

Đến giờ phút này Mạc Vấn mới nhìn thấy hình dáng của Hoàng thượng, người này khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo cũng xem như đoan chính, chỉ là cằm hơi hẹp, tướng mạo thì thanh tú có thừa nhưng nhân hậu thì không đủ, ánh mắt sắc bén lay động, hợp với khuôn mặt của người làm việc nhanh nhẹn.

“Tẩu tẩu (chị dâu) mau đứng lên, ta và khanh vốn là người nhà, không cần hành đại lễ như thế này.” Hoàng thượng trở mình xuống ngựa, tiến lên đỡ Chu quý nhân đứng dậy.

“Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Thiên Khu Tử, bái kiến Hoàng thượng.” Mạc Vấn chắp tay chào Hoàng thượng.

Hoàng thượng nghe vậy cũng không trả lời mà nhíu mày nhìn hắn từ trên xuống dưới.

“A Di Đà Phật, bái kiến hai vị Vương gia, bái kiến Quý nhân.” Lúc này Quốc sư mặc vô thượng cà sa kia cũng xuống ngựa, giao con ngựa giao cho người khác dắt đi còn mình thì tiến lên phía trước chắp tay trước ngực chào hai vị Vương gia và Chu quý nhân.

“Quốc sư không cần đa lễ.” Chu quý nhân đưa tay mở miệng.

Sau khi Hoàng thượng nâng Chu quý nhân dậy thì tiến lên hai trượng, đứng ở giữa đường, tướng sĩ bên ngoài thành tất nhiên là nhìn thấy y, Chu tướng quân ra lệnh một tiếng, đội ngũ xuất phát đến cửa phía đông.

Quốc sư quay đầu nhìn Mạc một cái, giả bộ không biết hắn mỉm cười gật đầu, sau đó tiến lên vài bước đứng ở sau lưng Hoàng thượng.

Trước đó Mạc Vấn đã từng gặp Quốc sư ở Man hoang, lúc đó vẻ mặt và lời nói của Quốc sư khác hẳn bây giờ, ngang ngược càn rỡ, không coi ai ra gì. Mà lúc này bề ngoài lại lộ ra một gương mặt khoan dung và hiền lành, thuật thay đổi vẻ mặt đúng là đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh.

Ba dặm cũng không xa, không lâu sau đội ngũ đã đến ngoài thành, Chu tướng quân trở mình xuống ngựa, giao binh khí cho Thiên tướng, một mình tiến lên, nửa quỳ gặp vua, “Chu Ninh phụng chỉ đông chinh, được sự phù hộ của Thương thiên, phúc trạch của Hoàng thượng, hiện tại đã quét sạch di khấu, bình định được phía đông.”

“Phiêu Kỵ tướng quân mau đứng lên, lần này tướng quân bình định man di có nhiều vất vả, san sẻ nỗi lo với quả nhân, vì phúc của trăm họ, có công lớn với xã tắc, không trọng thưởng thì đúng là không thể bày tỏ được tấm lòng của quả nhân.” Hoàng thượng tiến lên đỡ Chu tướng quân.

Chu tướng quân cũng không đứng lên mà lấy ra Kim hổ từ trong ngực ra, hai tay dâng lên, “Hiện tại chiến sự đã kết thúc, xin Hoàng thượng thu lại Hổ phù.”

“Tướng quân chính là trụ cột của quốc gia, là trọng thần của triều đình, Hổ phù này cũng giống như trước kia, vẫn do tướng quân tự mình quản lý.” Hoàng thượng cũng không nhận Hổ phù kia.

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Chu tướng quân đứng lên, lại đặt Hổ phù vào trong ngực.

Một màn này bề ngoài nhìn giống như quân nhân thần hiền, thực ra cũng không phải như thế, mọi người đều biết Hổ phù chia làm hai phần, Hoàng thượng giữ phần bên phải, tướng quân dẫn binh tự giữ phần bên trái. Khi cần phải xuất chinh thì Hoàng thượng mới đưa phần bên phải hổ phù cho tướng quân dẫn binh. Tướng quân cầm Hổ phù nguyên vẹn mới có thể điều binh xuất chinh, đến khi thắng trận về triều phải trả lại phần bên phải cho Hoàng thượng, còn mình chỉ được giữ phần bên trái. Lúc trước Chu tướng quân lấy ra chính là Hổ phù hoàn chỉnh, điều này cho thấy ông ta cũng không có ý trả lại Hổ phù, nếu muốn trả thì ông ta chỉ cần trả phần bên phải là được.

Dựa vào lời nói của Hoàng thượng thì có thể thấy Chu tướng quân đã giữ Hổ phù hoàn chỉnh lâu rồi. Một người tướng soái cầm đầu một nhánh quân đội, sau một thời gian dài sẽ chính thức thành đội quân của riêng tướng soái đó. Tới lúc này thì Chu tướng quân chính là người thật sự điều khiển đội quân này, dù không có Hổ phù cũng vẫn có thể điều động được, tất nhiên Hoàng thượng cũng biết điều này nên y cũng không dám thu lại Hổ phù, bằng không cũng giống như ép Chu tướng quân mưu phản.

Trong khi Mạc Vấn đang đánh giá trong đầu thì Quốc sư mặc vô thượng cà sa kia đã tiến lên phía trước, đứng ở trước mặt Chu tướng quân niệm kinh.

Mạc Vấn thấy thế rất khó hiểu, quay đầu nhìn về phía Chu quý nhân, Chu quý nhân thấp giọng giải thích, “Tướng soái xuất chinh chém giết quá nặng, sau khi chiến thắng về triều cần dùng kinh văn để thanh tẩy.”

Mạc Vấn nghe vậy yên lặng gật đầu, đây chỉ là một loại nghi thức, không có tác dụng, bởi thứ nhất là những tướng soái này khí cao mạng cứng, bình thường hồn ma không dám xâm phạm, thứ hai là dù có nhập vào thân thì vài câu kinh văn này cũng không thể đuổi đi được.

Quốc sư kia hình như cũng chú ý đến việc Chu tướng quân cũng không có kiên nhẫn với nghi thức này nên chỉ nói vài câu liền nghiêng người nhường đường.

Chu tướng quân đợi Quốc sư tránh ra thì đi nhanh về phía Chu quý nhân, Chu quý nhân thấy phụ thân đến thì một bế một dắt hai đứa bé tiến lên đón, chưa nói được lời nào đã khóc lên, “Phụ thân, nếu như người trở về chậm chút nữa thôi thì con gái và hai đứa bé này đã không còn sống rồi.”

Lời này vừa nói ra, xung quanh trở nên yên tĩnh, người tới đây nghênh đón cũng ít ai lại bế tắc thông tin, ai cũng biết trong khoảng thời gian Chu tướng quân xuất chinh đã xảy ra chuyện gì, cũng biết đây là Chu quý nhân đang tố cáo với phụ thân nàng.

“Cớ gì nói ra lời ấy?” Chu tướng quân ôm lấy cháu ngoại, đứa bé kia hình như cũng nhận ra ông ngoại của nó nên không hề giẫy dụa, chỉ là bị mẹ nó ảnh hưởng nên cũng bắt đầu khóc nỉ non.

“Sau khi phụ thân xuất chinh chưa lâu thì có thích khách đến Vương phủ, là Trương tướng quân đã liều mình hộ vệ đánh lùi kẻ địch, sau đó thích khách kia lại tới một lần nữa, làm bị thương cánh tay của con gái. Con gái thấy ở lại Vương phủ cực kỳ nguy hiểm nên đã rời khỏi thành trốn tránh, thích khách kia lại hành thích hai mẹ con ở trên đường, may mắn có Mạc đạo trưởng ở bên cạnh bảo vệ nên mới giết lui được thích khách. Đến khi quay về kinh đô thì lại nhiều lần bị người khác hạ độc vào cơm canh, vẫn là nhờ có Mạc đạo trưởng phát hiện ra nên hai mẹ con mới không bị hạ độc. Sau khi con gái vào cung đón con trai trưởng về thì lại tìm ra một giọt thủy ngân dưới háng của nó, con gái vốn là người có điềm xấu, chết không có gì tiếc, chỉ khổ cho hai giọt huyết mạch của tiên hoàng này…”

“Ngươi thật to gan!” Chu quý nhân chưa nói xong thì Chu tướng quân đã tát nàng một cái. “Lại còn loạn ngôn, hậu cung là do Hoàng hậu quản lý, làm sao có thích khách ẩn nấp?”

Phát tát này của Chu tướng quân là dùng sức đánh nên âm thanh rất giòn vang, Hoàng thượng nghe thấy không khỏi run lên, cái tát này của Chu tướng quân nhìn như đánh Chu quý nhân, kì thực chính là đánh vào mặt mũi y.

Chu quý nhân bị đánh, nhưng vẫn khóc lóc kể lể, “Xin phụ thân làm chủ cho cô nhi quả mẫu chúng con.”

Chu tướng quân nghe vậy lại tát cho Chu quý nhân một phát nữa, “Quả nhiên là không biết lựa lời, đương kim thánh thượng ở đây, nào đến lượt vi phụ ngươi làm chủ?”

“Lão tướng quân bớt giận, việc này là do quả nhân lo việc không chu toàn, lúc trước không nghe được, bây giờ biết được rồi, quả nhân sẽ cho điều tra rồi nghiêm trị, để cho người thiên hạ một cái công đạo.” Hoàng thượng mắt thấy sự việc không thể kết thúc, chỉ có thể tiến lên nói chuyện, thật ra y cũng không biết chuyện của Chu quý nhân và hai vị tiểu Vương gia, nhưng chắc chắn Chu quý nhân sẽ không ăn nói bậy bạ.

“Tuy ngươi là mẹ của Vương gia nhưng cũng là con gái nhà họ Chu, không lựa lời mà nói còn ra thể thống gì?” Chu tướng quân cũng không đáp lời với Hoàng thượng mà gào thét với con gái, tuy ông ta đã sớm biết tình hình thực tế, lần này cũng là đang diễn trò. Nhưng việc tức giận cũng không phải giả dối, xuất chinh bên ngoài cần bày mưu nghĩ kế, trong lúc đó lại còn phải quan tâm lo lắng đến người ở nhà nữa, hơn nửa năm qua quả thực đúng là một ngày dài như một năm.

Hoàng thượng nghe vậy tỏ ra xấu hổ, ý của Chu tướng quân hết sức rõ ràng, con gái đã gả đi thì vẫn là con gái, nhà họ Chu vĩnh viễn sẽ không bỏ mặc nàng, sẽ luôn làm chủ cho nàng.

“Lão tướng quân bớt giận, quả nhân sẽ điều tra ổn thỏa, trong vòng ba ngày sẽ tìm ra nguyên nhân, được chứ?” Hoàng thượng lại tiến lên mở miệng.

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Chu tướng quân không diễn kịch nữa, mà ôm cháu ngoại quay người quỳ xuống, “Chu gia của thần luôn trung thành và tận tâm với Hoàng thượng và triều đình, chưa từng có lòng khác, Hoàng thượng hậu đãi Chu gia như thế, Chu Ninh sao dám không tận lực quên mình phục vụ cơ chứ?”

“Lão tướng quân quá lời rồi, mau đứng lên đi.” Hoàng thượng vội vàng đỡ Chu tướng quân dậy.

Sau khi Chu tướng quân đứng lên cũng không đi vào trong thành mà nhìn về phía Mạc Vấn, lúc này Mạc Vấn mới có cơ hội chào ông ta, “Vô Lượng Thiên Tôn, bái kiến Chu tướng quân.”

“Theo như lời của con gái ta thì lúc trước ngươi đã mấy lần bảo vệ cho mẹ con bọn chúng được an toàn, con gái của ta không quan trọng nhưng hai đứa bé lại là huyết mạch Tư Mã.” Chu tướng quân nói đến chỗ này thì quay đầu nhìn về phía Hoàng thượng.

Hoàng thượng thấy Chu tướng quân đề cập đến họ Tư Mã, làm sao lại không biết là ông ta đang muốn xin phần thưởng cho Mạc Vấn, vì vậy y vội vàng nói, “Đã có công lao thì tất nhiên phải ban thưởng.” Hoàng thượng nói đến đây thì dừng lại, không cần hỏi cũng biết là trong đang cân nhắc xem nên thưởng cho Mạc Vấn như thế nào.

“Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo là người nước Tấn, họ Tư Mã là chủ của nước Tấn, việc mà bần đạo làm là thuận theo ý trời, không cầu được ban thưởng kim lụa (vàng bạc và lụa là, gấm vóc).” Mạc Vấn tiếp lời nói ra.

Hoàng thượng thấy Mạc Vấn nói chuyện khéo léo nên ác cảm đối với hắn cũng giảm xuống, liếc mắt hỏi, “Không cầu vàng bạc, vậy thì cầu cái gì?”

“Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo là đạo nhân Thượng Thanh, luyện tập được diệu pháp Thượng Thanh bên người, chỉ cầu có cơ hội cùng với Quốc sư hiển lộ tất cả khả năng trước mặt vạn dân, ngoài điều đó ra thì không cầu gì khác.” Mạc Vấn cao giọng nói ra.

Lời này vừa nói ra, đám người đến đây nghênh đón phát ra âm thanh kinh ngạc. Lời này của Mạc Vấn mặc dù là lời khách khí nhưng quả thực là muốn khiêu chiến với Quốc sư.

Mạc Vấn nói ra lời này trong lòng cũng vô cùng thấp thỏm, e sợ sẽ chọc giận vị Hoàng thượng trẻ tuổi này, không ngờ Hoàng thượng chẳng những không tức giận, ngược lại còn tỏ ra vui mừng và tò mò, “Quả nhân rất thích xem những thần thông kia, Quốc sư, khanh có thể tìm một ngày giờ để so tài với đạo nhân này chứ?”

Quốc sư kia cũng không coi trọng Mạc Vấn, chẳng qua ông ta cũng không để lộ ra mà hiền lành chắp tay trước ngực, “A Di Đà Phật, ngày mười bảy tháng mười một chính là ngày Phật đản, lúc đó sẽ có một pháp hội lớn được tổ chức ở Hộ Quốc Tự…”

“Quá muộn, quả nhân không đợi được, sớm hơn đi.” Hoàng thượng cắt ngang lời của Quốc sư.

“Ngày ba mươi tháng này là Dược sư phật đản, ở Hộ Quốc Tự cũng có pháp hội vạn người.” Quốc sư nói.

“Tốt, sau bảy ngày nữa quả nhân sẽ đến Hộ Quốc Tự để xem hai người các khanh hiển lộ tất cả thần thông.” Hoàng thượng nói xong đưa tay về phía Chu tướng quân, sau đó Chu tướng quân khiêm nhượng buông cháu ngoại xuống rồi cùng Hoàng thượng vào thành.

“Đã như ngươi mong muốn, vì sao mặt mũi còn u sầu?” Chu quý nhân đợi mọi người đi xa rồi mới đi đến cạnh Mạc Vấn thấp giọng hỏi.

“Ta còn cần chín ngày mới tiến vào Tử khí, bảy ngày thì không đủ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.