“Sao phải gấp vậy?” Chu Quan Chính khó hiểu. Lúc này đã nửa đêm, đến bái phỏng vào lúc này là hành động thất lễ.
“Việc này quan hệ đến an nguy của muôn dân trăm họ và thiên hạ, không thể chậm trễ.” Mạc Vấn đáp. Tuy hắn và Hắc Bạch Vô Thường đã ước định sáng sớm ngày mai, nhưng nếu hắn cùng Hắc Bạch Vô Thường đến Thánh Tổ Miếu rất có thể sẽ khiến đối phương trở mặt.
Chu Quan Chính thấy Mạc Vấn vô cùng trịnh trọng, biết rõ hắn không nói ngoa, liền lăng không bay về phía tây đuổi theo xe ngựa chỉ dẫn xa phu mấy câu, sau đó trở lại cùng Mạc Vấn đi về hướng tây nam.
Nửa đêm không người, hai người vội vàng bay đến Thánh Tổ Miếu, triển khai thân pháp lao vun vút một mạch, canh ba giờ Hợi đã xuất hiện trước cửa Thánh Tổ Miếu.
Thánh Tổ Miếu là một trong những địa điểm tế tự của Hoàng tộc nước Tấn, nằm ở tây nam Kiến Khang, có diện tích gấp trăm lần những miếu nhỏ bình thường. Trước khu miếu có một mảnh sân bãi trống trải rộng lớn, được lát đá xanh bằng phẳng. Chính giữa sân là một đài cao, không hỏi cũng biết đó là chỗ tế trời. Bốn góc đài là bốn cái đỉnh lớn bằng đồng xanh.
Chu Quan Chính bước lên gõ cửa, lập tức có đạo nhân tiếp khách mở cửa xem xét. Chu Quan Chính là Hộ quốc chân nhân nước Tấn, đạo nhân tiếp khách tất nhiên nhận ra gã, liền không cần thông báo, trực tiếp mở cửa mời Chu Quan Chính và Mạc Vấn tiến vào.
Chu Quan Chính là khách quen ở đây, sau khi vào cửa trực tiếp đi xuống hậu viện. Hai bên đông tây hậu viện đều là phòng ở của đạo nhân. Trời đêm tối đen như mực, người đã ngủ cả rồi. Chính bắc hậu viện có một tiểu viện tách biệt hẳn với xung quanh, có hàng rào bảo vệ, bên trong có ba gian nhà tranh, trồng sát hàng rào là các loại thảo mộc quen thuộc. Quang cảnh bình thường thế này lại xuất hiện trong một đạo quán có quan hệ mật thiết với triều đình, chứng tỏ chủ nhân nơi này cố ý bày ra để tự nhắc nhở mình không quên gốc gác.
Từ trong gian nhà tranh có ánh sáng le lói hắt ra, cho thấy chủ nhà còn chưa đi ngủ.
Hai người Mạc Vấn vừa đến gần, thì cánh của một gian nhà tranh liền bị người từ trong đẩy ra. Ban đầu, Mạc Vấn còn tưởng đó là một tiểu đạo đồng, nhưng nhìn kỹ thì không phải. Người này tuy vóc dáng thấp bé nhưng lại có nhiều tóc bạc, hẳn là Linh Thông Tử không thể nghi ngờ.
“Chu chân nhân đêm khuya đến thăm, là vì chuyện gì?” Linh Thông Tử tuy thấp bé, nhưng thanh âm vang dội.
“Đinh chân nhân, bần đạo lần này chỉ là người dẫn đường. Đây chính là Thượng Thanh Tông Mạc chân nhân.” Chu Quan Chính giơ tay chỉ đạo nhân thấp bé đứng ở cửa gian nhà tranh. “Mạc chân nhân, vị này chính là Linh Thông chân nhân.”
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Mạc Vấn làm hiệu chắp tay chào Linh Thông Tử.
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn. Mạc chân nhân đến đây có chuyện gì muốn làm?” Linh Thông Tử đáp lễ.
“Muốn mời Đinh chân nhân hàng yêu tế thế.” Mạc Vấn mở miệng nói.
Trong lúc hai người kia đang đối đáp, Chu Quan Chính tự mình đẩy cửa gỗ đi vào trong phòng trước, Linh Thông Tử nghiêng người nhường đường, để bọn họ tiến vào.
Gian nhà tranh dẫu có ba gian lớn nhỏ khác nhau, nhưng lại không có tường ngăn. Toàn bộ là một căn phòng, bài trí tối giản, không nồi không bếp, chỉ có bàn ghế và giường đệm.
“Mạc chân nhân đạo hiệu là Thiên Khu?” Linh Thông Tử xoay người hỏi.
“Đúng là bần đạo.” Mạc Vấn xác nhận. Nếu như truy tìm nguồn gốc thì Linh Thông Tử này đúng là môn nhân Ngọc Thanh, mà hắn và Ngọc Thanh Tông có ân oán khá phức tạp.
“Bần đạo sớm đã không màng thế sự, nhiều năm rồi cũng không xuất môn hàng yêu, bản lĩnh đã mai một, sợ là không giúp được chân nhân.” Linh Thông Tử xác nhận thân phận của Mạc Vấn, lập tức ngậm miệng từ chối.
Phản ứng của Linh Thông Tử nằm trong dự liệu của Mạc Vấn: “Không dối gạt chân nhân, bần đạo được Hắc Bạch Vô Thường mời, trước sau đã đi qua Phù Vân Sơn, Thanh Vũ môn, Linh Chân Quan, Thanh Tịnh Thiện Viện, đã tiễn nhiều vị Thiên Tiên Địa Tiên dương thọ đã tận mà vẫn lưu luyến thế gian đến Tử Khí phúc địa hoặc thu hồn câu phách.”
Mạc Vấn nói tới đây thì ngừng lại một chút. Chỉ thấy khí tức Linh Thông Tử kia dao động kịch liệt, mắt trợn tròn xoe, nghiêng đầu nhìn Chu Quan Chính: “Chu chân nhân lần này đến thật tốt.”
“Đinh chân nhân chớ nên hiểu lầm.” Mạc Vấn lập tức chen vào, “Bần đạo đến Kiến Khang vốn để bắt giữ hồn phách của Huyền Thiên Cung Hoàng chân nhân, Bồ Đề Tự Hồng Viễn đại sư và chân nhân. Sau khi đến Kiến Khang thì vô tình gặp được Chu chân nhân, sau khi nói chuyện mới biết được Đinh chân nhân hàng yêu vô số, thiện danh vang xa, vì vậy tạm thời cải biến tâm ý…”
“Ý của ngươi là bần đạo phải cảm tạ ngươi hạ thủ lưu tình?” Linh Thông Tử ngắt lời.
“Bần đạo cũng không có ý này, bần đạo chỉ muốn…”
“Không tiễn!” Linh Thông Tử không chờ Mạc Vấn nói xong bèn hạ lệnh đuổi khách.
Chu Quan Chính vội vàng hòa giải: “Đinh chân nhân, ngài hiểu lầm rồi, việc này…”
“Đi đi!” Linh Thông Tử dứt khoát mở cửa phòng.
Mạc Vấn chợt bừng lửa giận, lập tức xoay người đi ra khỏi cửa: “Chu chân nhân, không phải bần đạo không nể mặt mũi ngươi. Ngươi cũng đã chứng kiến Đinh chân nhân làm việc thế nào rồi đấy. Giờ Thìn ngày mai, bần đạo sẽ cùng với Hắc Bạch Vô Thường đến đây đòi lại công đạo.”
Chu Quan Chính biết rõ Mạc Vấn muốn giữ thể diện cho mình, nhưng gã cũng không muốn nhìn thấy Mạc Vấn ra tay với Linh Thông Tử, nên mới lo lắng khuyên nhủ giải thích với Linh Thông Tử, nhưng Linh Thông Tử này lại không thèm nể mặt mũi gã: “Ngọc Thanh đạo nhân phải có lấy ba phần khí phách. Ngày mai cứ việc đến, lão tử ở chỗ này chờ ngươi.”
Chu Quan Chính nghe thấy khẩu khí Linh Thông Tử bất thiện, biết sự tình đã không thể cứu vãn, do dự một lát rồi nhanh chóng đuổi theo Mạc Vấn, cùng nhau rời khỏi Thánh Tổ Miếu.
“Làm phiền Chu chân nhân rồi. Đã không còn sớm, chân nhân mau mau hồi phủ nghỉ ngơi.” Mạc Vấn nói với Chu Quan Chính. Nếu không cân nhắc thể diện của Chu Quan Chính, hắn căn bản sẽ không đợi đến ngày mai, mà sẽ lập tức động thủ với Linh Thông Tử.
“Chân nhân chớ tức giận, để bần đạo trở về khuyên nhủ một phen.” Chu Quan Chính lúng túng nói.
Mạc Vấn lắc đầu, rồi cưỡi mây bay đi. Chu Quan Chính đứng trước cửa tiến thối lưỡng nan, do dự một chút rồi cũng đành bất mãn quay về.
Thời điểm này, Mạc Vấn đang tức giận. Hắn giận không phải vì thái độ của Linh Thông Tử, mà vì bản thân tính toán không chu toàn. Mấy vị Địa Tiên và Thiên Tiên này đa phần đều đã lớn tuổi. Mà người tuổi tác càng lớn lại càng để tâm đến mặt mũi, không có khả năng vì giữ mạng mà xuất sơn tương trợ, giống như Phù Vân Sơn Quý Thúc Tử cũng có khả năng là sợ chết. Nhưng Quý Thúc Tử không có bản lĩnh gì, dù có tới giúp cũng không có tác dụng.
Lúc trở lại Trương phủ đã là giờ Tý nửa đêm, Trương Động Chi và mấy người lão Ngũ đang cầm đuốc soi đợi hắn. Trương Động Chi thấy Mạc Vấn đã về liền ra lệnh cho hạ nhân mang đồ ăn khuya lên. Y từ lúc trở thành quý nhân thì có thói quen ăn khuya.
Mạc Vấn hiện giờ nào có tâm trạng ăn uống, khoát tay từ chối, nói sơ qua cho Trương Động Chi biết Chu Quan Chính đã đồng ý hỗ trợ, rồi cùng lão Ngũ về phòng khách nghỉ ngơi. Trương phủ rất rộng lớn, có đến mười mấy gian phòng khách xa hoa. Trương Động Chi vì Mạc Vấn và lão Ngũ nên đã an bài gian phòng, nhưng Trương Động Chi vừa đi lão Ngũ liền ôm chăn đệm chạy sang phòng Mạc Vấn: “Lão gia, mọi chuyện thuận lợi chứ?”
“Có vài người chỉ có thể giết, không thể thả.” Mạc Vấn lắc đầu nói, sau đó lại mở miệng hỏi: “Ngươi có tìm được vị tướng quân nước Tần kia?”
“Tìm được. Ta đã tìm được nàng.” Lão Ngũ đem chăn đệm phủ kín chân giường Mạc Vấn.
“A.” Mạc Vấn khẽ hô lên. “Nàng” trong miệng lão Ngũ tất nhiên là Vương Nguyên Dung.
“Nàng rất thảm, thật không nghĩ tới nàng lại đi đến bước đường này.” Lão Ngũ rót một chén trà nóng cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn thở dài: “Vị Tần quốc tướng quân kia vì sao xuất hiện ở đây?”
Lão Ngũ cười khổ lắc đầu, đưa tay lên chà xát mặt.
Mạc Vấn bưng chén trà nhạt uống mà không tiếp tục hỏi, sau khi uống xong hắn đến bên cạnh chiếc giường rồi nằm xuống.
Lão Ngũ thổi tắt nến rồi nằm ra đất, sau một lúc lâu mới thở ra một hơi dài thườn thượt: “Lão gia, may mắn là ta đi rồi, nếu không nàng đã bị Lâm Viễn Phương giết chết.”
“Vì sao?” Mạc Vấn kinh ngạc. Hắn đoán được Lâm Viễn Phương đến Kiến Khang để tìm kiếm Vương Nguyên Dung, nhưng không nghĩ rằng Lâm Viễn Phương sẽ ám sát Vương Nguyên Dung.
“Cát Nhi ngay từ đầu muốn đem nàng về Tần quốc. Về sau nghe nói nàng từng lưu lại ngõ hẻm hoa liễu liền đổi chủ ý muốn giết nàng.” Lão Ngũ lại thở dài lần nữa.
Mạc Vấn lặng thinh. Ngõ hẻm hoa liễu là nơi nào hắn biết rất rõ. Trước kia, hắn thống hận nhà họ Vương gia hại chết lão Ngũ, trong cơn tức giận đã diệt môn cả nhà họ Vương. Một nữ nhân mất đi sự bảo hộ của người nhà và thân nhân, muốn sống cũng chỉ có thể đi vào con đường kia.
“Lão gia, ngươi nói ta tại sao lại sinh ra một đứa con gái nhẫn tâm như vậy. Vương Nguyên Dung dù xấu cũng là mẹ nàng, sao có thể phái người giết mẹ mình chứ?” Lão Ngũ cũng là người mạnh miệng mềm lòng. Tuy hắn thống hận Vương Nguyên Dung nhưng cũng chỉ mắng mấy câu, tuyệt đối sẽ không hạ độc thủ với Vương Nguyên Dung.
“Cát Nhi vốn có lòng mang nàng trở về nước Tần. Điều này chứng tỏ Cát Nhi vẫn còn hiếu thảo.” Mạc Vấn an ủi. Trước đây, Ngô Cát Nhi vì muốn ép buộc hắn xuất sơn mà không tiếc đẩy lão Ngũ vào hiểm cảnh. Khi đó, hắn tuy rất bất mãn với Ngô Cát Nhi nhưng lại cảm thấy chuyện gì cũng có nguyên do. Bởi vì nữ nhân vốn hướng ngoại, một khi lập gia đình ắt sẽ đặt chồng mình lên hàng đầu. Lúc trước, Ngô Cát Nhi làm những chuyện kia có thể lý giải là vì Bồ Kiên. Nhưng sự việc hôm nay có tính chất hoàn toàn khác. Sở dĩ Ngô Cát Nhi muốn hạ thủ với Vương Nguyên Dung, có khả năng rất lớn là vì bản thân. Nàng là chính thê của Bồ Kiên, nếu Bồ Kiên xưng đế thì nàng chính là hoàng hậu. Nếu như để người khác biết mình có mẫu thân lưu lạc nơi trăng hoa như ngõ hẻm hoa liễu, rất có thể Ngô Cát Nhi sẽ mất đi ngôi vị hoàng hậu.
“Ngại rèm pha thì không để ý đến nàng là được, giết nàng làm gì chứ?” Lão Ngũ nghe Mạc Vấn an ủi, trong lòng cũng bớt tối tăm phiền muộn.
“Tuổi còn nhỏ ắt không suy nghĩ chu toàn. Lâm Viễn Phương kia ngươi xử trí thế nào rồi?” Mạc Vấn hỏi.
“Đã giết, còn có hai tên thiên tướng cũng giết luôn một thể.” Lão Ngũ nói.
“Vương Nguyên Dung thì sao?” Mạc Vấn hỏi.
“Ta vốn hận nàng muốn chết, nhưng giờ cũng không hận nổi. Ta mua cho nàng một tiểu viện ở phía nam huyện thành, số vàng để lại chắc là đủ cho nàng dùng nửa đời rồi.” Lão Ngũ nói.
“Nàng phản ứng ra sao?” Mạc Vấn âm thầm rùng mình. Thái độ của lão Ngũ đối với Vương Nguyên Dung chẳng khác gì hắn với Lâm Nhược Trần.
“Nàng có thể phản ứng gì chứ, khóc chứ sao.” Lão Ngũ thuận miệng nói.
“Mau qua xem một chút, đề phòng nàng xấu hổ tìm đến cái chết.” Mạc Vấn trở mình ngồi dậy nghiêm mặt nói. Đối với người đã từng là người yêu, nếu đối phương sống tốt, vậy thì vĩnh viễn không cần liên lạc lại, nhưng nếu như đối phương sống không tốt, vậy nên âm thầm tương trợ. Nhưng nếu để đối phương biết mình giúp thì họ ắt sẽ xấu hổ, hối hận, thậm chí nghĩ quẩn.
“Lão gia, người yên tâm đi, nàng sẽ không tự tử đâu.” Lão Ngũ cũng không khẩn trương.
“Mau đi xem đi.” Mạc Vấn cao giọng.
“Không có chuyện gì đâu. Nhà Trương tướng quân có con chó con, ta và Trương tướng quân đã đem cho nàng một con. Khi nàng nhàn rỗi có thể chơi với nó.” Lão Ngũ nói.
Mạc Vấn nghe xong không thúc giục lão Ngũ nữa. Kỳ thực, biện pháp này của lão Ngũ tuy là đánh bậy đánh bạ nhưng phi thường hữu hiệu. Chỉ cần tình cảm có nơi gửi gắm, chuyển giao, Vương Nguyên Dung sẽ không muốn tự sát nữa.
Ngô Cát Nhi tốt xấu gì cũng là nữ nhi của lão Ngũ. Trong tiềm thức y đã tìm trăm phương ngàn kế tha thứ cho nàng, lại có Mạc Vấn ở bên khuyên bảo, lão Ngũ rất nhanh rũ bỏ tâm tình chán nản, đứng dậy vơ lấy điểm tâm trên bàn ăn liên tục.
Sáng hôm sau, Mạc Vấn dậy thật sớm ngồi đàm luận với Trương Động Chi. Trong lúc nói chuyện, có hạ nhân từ tiền viện mang đến một chiếc hộp đựng thức ăn: “Lão gia, đây là người của Vương Phủ đưa đến cho Mạc chân nhân.”
Mạc Vấn đứng dậy tiếp nhận cái hộp đựng thức ăn kia, trong lòng cảm thấy vui mừng. Thức ăn trong hộp cơm do Chu quý nhân tự tay chuẩn bị. Trước đây, Chu quý nhân đã từng vì hắn mà làm đồ ăn, tuy vừa khó ăn vừa khó coi, nhưng bên trong lại ẩn chứa đầy tình ý.
Đúng giờ Thìn, Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện. Mạc Vấn lập tức cáo từ, cùng Hắc Bạch Vô Thường đi Thánh Tổ Miếu.
Lúc này, hắn đã buông tha ý tưởng tìm kiếm người giúp đỡ. Nếu đã không có hy vọng nhận được sự giúp đỡ nào, tốc độ thu hồn liền sẽ rất nhanh. Ban đầu là Thánh Tổ Miếu, sau đó đến Bồ Đề Tự, còn chưa qua giờ Thìn cả bốn người đã rời khỏi Kiến Khang, tiếp tục đi lên phía Bắc.