Giờ Thìn rời khỏi Kiến Khang, giờ Thân buổi chiều đã tới Chân châu Bát Quái Tháp. Bọn hắn vừa đến nơi lập tức động thủ, động thủ xong liền ly khai. Nếu đã không định tìm kiếm giúp đỡ gì hết thì ra tay liền một mạch không hề lo ngại, hơn nữa lúc này hành tung của bọn họ đã bại lộ, cũng không cần làm việc trong bóng tối nữa. Trong hai ngày, bốn người đã đi qua sáu đạo quán tự viện, thu lấy sáu đạo hồn phách, lúc này chỉ còn lại hai địa điểm.
Mặt trời lặn về phía tây, màn đêm buông xuống, bốn người nghỉ chân tại một khách điếm nổi danh phía tây nam một huyện thành. Hắc Bạch Vô Thường biến thành bộ dáng thường nhân, mở tiệc chiêu đãi Mạc Vấn và lão Ngũ trong khách điếm.
Hắc Vô Thường rót rượu cho Mạc Vấn và lão Ngũ: “Được chân nhân và Ngô huynh tương trợ, chúng ta mới có thể hoàn thành công vụ. Lần này do huynh đệ chúng ta chi trả.”
“Phạm gia, hai người lấy tiền ở đâu?” Lão Ngũ cười hỏi.
“Ngô huynh không cần nghĩ nhiều, chúng ta tự có biện pháp.” Hắc Vô Thường cười thần bí, bưng chén rượu lên ngang miệng: “Hai người bọn ta chỉ là Âm sai, nhưng Chân nhân không hề ghét bỏ, lại còn đối đãi như bạn bè, đây là may mắn của huynh đệ chúng ta. Ly rượu nhạt này ta xin cạn trước.”
“Phạm huynh quá lời rồi, quân tử chi giao chỉ trọng phẩm hạnh đạo đức, không quan tâm xuất thân địa vị.” Mạc Vấn nâng chén rượu cùng Hắc Bạch Vô Thường uống cạn.
“Tạ mỗ kính Chân nhân một ly.” Bạch Vô Thường đứng dậy rót rượu. Lão Ngũ định đứng lên rót thay bị Bạch vô thường ấn xuống ngồi tại chỗ.
Mạc Vấn cạn ly, rồi đưa tay cầm ấm rót rượu cho Hắc Bạch Vô Thường và lão Ngũ. Hắc Bạch Vô Thường cả kinh đứng dậy, hai tay nâng chén. Lão Ngũ cũng cảm thấy sợ hãi đôi chút, lấy tay che chén rượu không để Mạc Vấn rót. Mạc Vấn cũng mặc kệ, sau khi rót cho Hắc Bạch Vô Thường xong liền nhét bầu rượu vào tay lão Ngũ, “Ngươi nên uống nhiều một ít, sẽ giúp thân thể ấm áp. Buổi tối còn phải lên đường.”
“Chân nhân, chuyện này nên dừng ở đây. Hai điểm cuối cùng không nên đi.” Hắc Vô Thường trịnh trọng nói.
“Đã nhận ủy thác của hai người, làm sao có thể đầu voi đuôi chuột.” Mạc Vấn nâng chén đáp.
“Thu phục được mấy người này là huynh đệ chúng ta đã có thể báo cáo rồi. Còn hai người kia không cần bắt cũng được.” Hắc Vô Thường lắc đầu. Hai người còn lại đều mang tu vi Thiên Tiên, nếu Mạc Vấn đến thu phục ắt sẽ nổ ra ác chiến.
“Đúng vậy a! Chân nhân còn chuyện quan trọng phải làm, sao có thể lãng phí linh khí Tiên gia.” Bạch vô thường gật đầu phụ họa. Xi Vưu vốn thống lĩnh mấy vạn yêu quái hung thú. Mạc Vấn muốn tìm sự giúp đỡ từ những người này, thế nhưng hiện tại ngay cả một người cũng không tìm được.
“Hoàng chân nhân có ân với bần đạo. Người này nên buông tha, những kẻ khác đều không thể lưu lại thế gian.” Thần sắc Mạc Vấn ngưng trọng. Lần này hắn chỉ buông tha cho Hoàng Vạn Thanh lão đạo ở Huyền Thiên Cung, những người khác hoặc sẽ bị đưa đến Tử Khí phúc địa, hoặc là lấy đi hồn phách. Không thể bỏ qua Hai gã Thiên Tiên cuối cùng này, nếu không thì hắn chẳng khác nào chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
“Tuyệt đối không thể, hai người kia chính là tiền bối của Thượng Thanh và Ngọc Thanh phái. Nếu cưỡng ép câu hồn, chân nhân sẽ biến thành cái bia để mọi người chỉ trích.” Hắc Vô Thường vẫn lắc đầu.
“Bần đạo sớm đã bị mọi người chỉ trích rồi.” Mạc Vấn kiên quyết. “Chẳng ai có thể vừa lòng hết tất cả mọi người được. Nếu bần đạo buông tha hai người kia, chẳng những sẽ bị ngàn vạn đồng đạo căm hận, mà còn bị bọn hắn cười nhạo. Nhị vị không cần nói thêm, mũi tên bắn đi há lại có thể quay đầu.”
“Lão gia, người có nắm chắc không.” Lão Ngũ không yên tâm. Trước đây, lão Ngũ từng thấy Mạc Vấn đầu pháp với Diệt Duyên, biết rõ Thiên Tiên đấu pháp với nhau hiểm ác dị thường, vượt xa so với truy nã Địa Tiên dễ như trở bàn tay.
Mạc Vấn quay sang nhìn lão Ngũ một cái, chậm rãi gật đầu. Trong cơ thể hắn có nội đan ngưng kết, lại tu luyện Tam Muội chân hỏa. Hai điểm này của hắn chắc chắn khiến hai gã Thiên Tiên kia không ngờ tới, nếu động thủ hiển nhiên có thể giành phần thắng, vấn đề là hao tổn ít hay nhiều linh khí mà thôi.
“Tình hình Ngọc Điển Tử và Thiên Sương Tử thế nào?” Mạc Vấn quay sang hỏi Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường đáp: “Ngọc Điển Tử đang ở Thái Hư Động, chính là nơi tàng trữ kinh văn điển tịch của Ngọc Thanh Tông. Người này vốn là đạo nhân trông coi kinh văn, bởi vì thường xuyên được đọc kinh thư điển tịch cho nên vô sự tự thông (ý nói tự mình đắc đạo). Người này thọ hơn hai giáp (120 tuổi), tinh thông rất nhiều pháp thuật Ngọc Thanh. Còn Thiên Sương Tử kia là đạo nhân của Tử Dương Quan tôn quý, dương thọ tám mươi tám, tính cách cao ngạo, pháp thuật thông huyền, nhìn rõ Âm Dương, thấu hiểu đại đạo.”
Mạc Vấn nhíu mày, không phải vì hắn thấy hai người này khó đối phó, mà là vì Hắc Vô Thường nói rất chung chung, không có giá trị tham khảo.
Bạch Vô Thường tính tình thành thật, chủ động lên tiếng: “Hai người này quá mức lợi hại. Hai huynh đệ chúng ta không dám tiếp cận nên không nắm rõ được.”
Mạc Vấn nghe xong khẽ gật đầu: “Đêm nay chúng ta khởi hành sớm một chút. Trước bình minh phải đến được Dự quận.”
Hắc Bạch Vô Thường biết Mạc Vấn đã quyết tâm, chỉ gật đầu đồng ý, lại ăn qua loa cho xong rồi nhanh chóng thanh toán phí tổn, xuất môn lên đường.
“Lão gia, Tử Dương Quan kia nghe có chút quen tai.” Lão Ngũ chợt mở miệng hỏi.
“Trước đây, chúng ta đã từng cứu một con Thanh Thạch Mãng. Nơi nó bái sư học nghệ chính là Tử Dương Quan đấy.” Mạc Vấn đáp. Nhiều năm trước, tại biên cảnh Man Hoang, hắn và lão Ngũ đã giải cứu một con Thanh Thạch Mãng khỏi sự vây công của đạo nhân hai phái Thái Thanh và Ngọc Thanh.
Lão Ngũ cũng không hỏi thêm, trí nhớ của y không tốt như Mạc Vấn, có một số việc sau một thời gian dài liền quên hết.
Canh bốn, đoàn người đi tới khu vực Dự quận. Dự quận này là một quận lớn, so với châu quận bình thường lớn gấp mấy lần. Tây Dương huyện nằm ở khu vực hướng chính nam, mà nơi đoàn người muốn đến là Tử Dương Quan lại nằm ở phía đông Dự quận. Vì vậy, vừa tiến vào địa phận Dự quận lão Ngũ liền bay chênh chếch theo hướng đông nam. Hắc Bạch Vô Thường dẫn đường. Đến canh năm, bọn họ đã tới chân núi Tử Dương Quan.
Trước đây, Mạc Vấn chỉ mới nghe kể về Tử Dương Quan nhưng chưa từng đặt chân đến. Lúc này, hắn mới phát hiện Tử Dương Quan còn lớn hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều. Sườn núi hướng đông đã bị san phẳng, xây dựng thành một hệ thống sơn động rậm rạp chằng chịt. Trong sơn động kia đều là phòng ở. Trên sườn núi có một khoảng sân rộng lớn, trống trải. Hiện tại đang có rất đông đạo nhân ở trên sân tập luyện võ nghệ, nhân số lên đến mấy trăm người. Tử Dương Đại Điện nằm ở gần đỉnh núi, quy mô hùng vĩ, tính cả Thiên Điện hai bên thì diện tích lên đến hai mươi mấy mẫu.
“Lão gia, Thanh Thạch Mãng nọ ở chỗ này.” Lão Ngũ ngước nhìn dãy núi cao phía bắc. Bản thể y là Biên Bức nên có năng lực cảm giác dị loại, chỉ là không tinh chuẩn như đạo nhân.
“Thiên Sương Tử ở đâu?” Mạc Vấn hỏi Hắc Bạch Vô Thường, để tránh đánh rắn động cỏ, hắn không dám cảm ứng vị trí đối phương.
“Trong một sơn động nơi hậu sơn.” Hắc Vô Thường nói.
Mạc Vấn gật đầu, nhìn sang lão Ngũ: “Ngươi đợi ở đây, không nên tới gần.”
“Lão gia, ta qua bên kia đợi.” Lão Ngũ chỉ về phía một ngọn núi hướng đông bắc, đứng từ đó có thể quan sát tình huống bên trong Tử Dương Quan.
Mạc Vấn gật đầu, lập tức ẩn hình, cùng Hắc Bạch Vô Thường tiến vào hậu sơn Tử Dương Quan.
Đạo quán chìm trong bầu không khí nghiêm trang. Môn nhân đệ tử ai cũng chăm chỉ luyện công tu hành. Đứng bên ngoài đại điện có thể chứng kiến một đám đạo nhân đang ở bên trong nghe giảng đạo. Những đạo nhân này hoặc đã lớn tuổi, hoặc có bối phận tương đối cao, Hướng chính bắc là một lão đạo thần sắc nghiêm nghị đang ngồi xếp bằng, truyền thụ pháp môn tu chân.
Ba người băng qua chính điện, tiến về hậu sơn, rất nhanh tìm được một sơn động không lớn lắm. Trong sơn động là một vị đạo nhân áo xanh đang đả tọa, người này đầu tóc vẫn đen nhánh, thân hình có chút gầy gò, ngũ quan cụ thể ra sao lại không thể nào nhìn rõ, bởi vì đạo nhân này đang quay mặt vào tường.
Ba người mới vừa đến trước cửa động liền nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo vô tình: “Cút!”
Hắc Bạch Vô Thường quay sang nhìn nhau, Mạc Vấn khẽ xua tay ý bảo hai người họ rời đi trước. Hắc Bạch Vô Thường tỏ ý muốn ở lại hỗ trợ, Mạc Vấn lại giơ tay chỉ ngọn núi hướng đông bắc, ý bảo bọn họ qua bên đó cùng lão Ngũ xem chiến. Hắc Bạch Vô Thường thấy thế cũng đành nghe lời rời khỏi.
“Ngươi cũng cút!” Thiên Sương Tử lại lớn tiếng.
“Thiên Sương Tử! Nhà ngươi đã hết dương thọ, phải đi thôi!” Mạc Vấn nhíu mày nói. Người này ngông cuồng như vậy khiến hắn vô cùng chán ghét.
“Lúc nào nên đi ta tự khắc sẽ đi. Thời điểm chưa tới, không ai có thể đuổi ta đi.” Thiên Sương Tử không thèm quay đầu lại.
“Đi hay không e rằng không phải do ngươi định đoạt.” Mạc Vấn cười lạnh. Bởi vì Sinh Tử Bộ mà Hắc Bạch Vô Thường bình sinh vẫn mang theo không có ghi chép cá nhân. Vì vậy, hắn không biết Thiên Sương Tử này đã làm sai chuyện gì. Nhưng qua ngữ khí thì không khó để nhận ra Thiên Sương Tử này rất kiêu ngạo. Ngoài ra, sơn động này rõ ràng là nơi để tĩnh tâm, Thiên Sương Tử tự giam mình diện bích chứng tỏ lão đã từng làm sai chuyện gì đó.
“Thế sao?” Thiên Sương Tử chợt đứng thẳng dậy, xoay người lại.
Mạc Vấn lập tức chau mày. Nhục thể người này vẫn ngồi nguyên tại chỗ, thứ vừa ly thể chính là hồn phách và Nguyên Thần. Nguyên Thần có thể xuất khiếu cho thấy người này tu luyện Nguyên Thần đã có thành tựu đáng kể.
“Tuổi còn trẻ đã có tu vi Thiên Tiên. Không đơn giản.” Thiên Sương Tử nhìn Mạc Vấn một lượt từ trên xuống dưới rồi nói.
Mạc Vấn nghe xong âm thầm kinh hãi. Hắn vẫn giấu kín linh khí bản thân, vậy mà người này lại có nhìn thấu tu vi của hắn nông sâu thế nào.
Âm thầm kinh ngạc, Mạc Vấn không đáp lời mà chăm chú đánh giá Thiên Sương Tử. Tuy Thiên Sương Tử vận dụng Nguyên Thần ly thể, nhưng hình dạng không khác gì bản thể. Tuy đã hơn tám mươi tuổi, nhưng bộ dạng lão chẳng khác trung niên ba bốn mươi tuổi là mấy. Thân hình cao gầy, dung mạo tuấn lãng, kỳ lạ nhất là hai cánh tay, tay trái của lão thon dài, tay phải ngược lại rất cơ bắp. Điều này cho thấy lão am hiểu sử dụng tay trái bắt quyết, tay phải thi triển pháp thuật.
“Đi đi! Ta không muốn giết ngươi.” Thiên Sương Tử khoát tay đuổi Mạc Vấn.
“Ta cũng không muốn giết ngươi, nhưng ngươi dương thọ đã tận.” Mạc Vấn không ngại ngần mở miệng. Pháp thuật Thượng Thanh Tông bao hàm toàn diện. Pháp thuật tấn công đại khái có thể chia làm hai loại, một là phù chú, hai là chỉ quyết. Loại đầu lúc thi triển cần phải vẽ phù, loại sau lúc thi triển cần niết quyết. Lão già này, không nghi ngờ gì nữa, khẳng định là am hiểu loại thứ hai. Nếu động thủ, tốc độ đương nhiên sẽ vô cùng nhanh.
“Ngươi không phải đối thủ của ta, động thủ chỉ tự rước lấy nhục. Đi đi! Nói với hai tên tiểu quỷ kia, ba năm sau ta sẽ khí hoàn thiên địa, trở về hư vô. Ta không lên Thiên Đình, càng không xuống Địa Phủ.” Thiên Sương Tử lạnh lẽo nhìn Mạc Vấn.
“Vì sao phải chờ thêm ba năm?” Mạc Vấn lại hỏi. Hắn sở dĩ muốn động thủ với hai vị Thiên Tiên này, ngoại trừ nguyên nhân sẵn có ra, còn vì một nguyên nhân sâu xa khác. Chính là nếu không thu phục được hai vị Thiên Tiên này, một ngày nào đó nếu Vô Danh hỏi thăm Diệt Duyên, hắn sẽ không có cách trả lời cho Vô Danh.
(Biên: tức là MV lo Vô Danh sẽ nghĩ “tại sao MV tha cho 2 Thiên Tiên này mà lại thu hồn Diệt Duyên, hay là vì ân oán cá nhân mà giết cha nó”)
Thiên Sương Tử nhìn Mạc Vấn đầy khinh miệt, nguyên thần quay đi chỗ khác, trở về nhập vào thân thể.
Mạc Vấn thấy đối phương không muốn mở miệng, tâm niệm chớp động, linh khí tràn ra, tiến đến cảm ứng tu vi đối phương, không ngờ lại chẳng cảm giác được một chút khí tức nào.
“Còn không cút đi?” Thiên Sương Tử quát hỏi.
“Bần đạo đến đây có lý do. Chân nhân muốn đuổi ta đi cũng nên cho ta một lý do phải không?” Mạc Vấn đáp.
Thiên Sương Tử nghe xong lại thi triển Nguyên Thần xuất khiếu, đi đến cửa động nhìn trừng trừng Mạc Vấn: “Ngươi không phải đối thủ của ta, lý do này thì sao?”
“Nói miệng không có bằng chứng. Mời chỉ giáo!” Mạc Vấn ngưng thần đề khí.
Thiên Sương Tử giận dữ nhíu mày, bàn tay trái cấp tốc bắt quyết, tay phải phóng xuất linh khí công kích Mạc Vấn: “Ngự Khí trừ ma…”.