Chúng đệ tử Thanh Khư Cung không biết được điều biến bên trong, bọn họ chỉ thấy thân thể mập mạp của Đạo Tịnh bay lên trời, trong mũi bắn ra hai dòng máu, nhìn mà giật mình lập tức kêu loạn.
Thiếu niên trong cái hố kia đã đứng lên, trong đôi mắt hắn có một ngọn lửa màu tím lưu chuyển, nhìn chằm chằm vào Đạo Tịnh.
“Đây… Đây không phải là Ngâm Phong hay sao?” Có một tiểu đạo sĩ kêu lên.
“Quả nhiên là hắn! Ngâm Phong đánh Đạo Tịnh sư thúc bị thương!”
“Nói bậy! Ngâm Phong mới nhập đạo mấy năm thì sao có thể đánh Đạo Tịnh sư thúc bị thương…”
Đại biến phát sinh, đám đệ tử của Thanh Khư Cung vốn không bình tĩnh nay loạn thành một đoàn. Thiêu niên kia bị tiếng ồn ào hấp dẫn, xoay người nhìn vào đám đệ tử. Hàn ý theo chân hắn tỏa rag, gió tự động thổi tới, sát khí tự nhiên khuếch tán ra xung quanh.
Đám đệ tử Thanh Khư Cung đang ầm ĩ bỗng nhiên ngậm miệng, trong khoảnh khắc nơi này hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại một tiếng động, đó chính là thân thể khổng lồ của Đạo Tịnh rơi ầm ầm xuống đất.
Thiếu niên kia chậm rãi quét mắt nhìn toàn trường, ánh mắt di chuyển tới chỗ nào thì đám đệ tử Thanh Khư Cung giống như bị chùy lớn đánh trúng, sắc mặt tái nhợt, hốt hoảng lui về phía sau. Có mấy người lá gan quá nhỏ, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Đệ tử Thanh Khư Cung thấy vậy thì như nước thủy triều lui về phía sau, tránh xa thiếu niên này. Có mấy tên đệ tử trẻ tuổi sợ hãi tột đỉnh, muốn di chuyển cũng không được, hai chân không còn sức mà đào tẩu, dưới tình thế cáp bách đột nhiên khóc lớn.
Thiếu niên nhìn xung quanh một vòng, nhẹ nhàng há mồm, phun ra một đám mây tía nhàn nhạt. sau đó nói như một tiếng than thở: “Hóa ra, nơi này là trần thế phàm gian…”
Hắn nhấc chân lên đi tới trước mặt mấy đệ tử không thể nhúc nhích, ôn nhu hỏi: “Vậy thì… ta là ai?”
Khoảng cách gần như vậy, mấy người này vốn là người nhát gan, lúc này bị sát cơ của hắn xâm nhập vào người, sự tới mức đầu cổ choáng váng, khóc thành một đám.
Duy chỉ có một người có lá gan hơi lớn, chỉ vào hắn nói:
“Ngươi, ngươi, ngươi là Ngâm…. Ngâm Phong! Đừng mà, đừng mà!”
Lúc này bên cạnh đột nhiên truyền đến hét lớn một Tiếng: “Yêu nghiệt to gan, dám tới Thanh Khư Cung dương oai, lại còn đả thương Đạo Tịnh sư huynh của ta! Với một chút đạo hạnh của ngươi, mà dám coi nơi này như chốn không người hay sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Thanh Khư chân pháp!”
Thiếu niên quay đầu nhìn lại thì thấy một trung niên đạo sĩ đứng bên cạnh Đạo Tịnh đang chỉ vào mình quát mắng. Đạo sĩ kia bình thường có giao tình rất tốt với Đạo Tịnh, nay thấy Đạo Tịnh mặt vàng như giấy, máu mùi chảy dài ngã xuống đất không dậy nổi, trong lúc nhất thời vừa sợ vừa giận, tay trái lập tức dựng thẳng làm kiếm, cấp tốc niệm chú.
Đạo pháp của hắn thâm hậu, mới vung tay lên thì trên ngón tay đã xuất hiện một đạo thất sắc quang hoa phiêu phù trên không trung, ngưng tụ thành từng quỹ tích hoa lệ. Trong khoảnh khắc, một tòa phép trận sắp hình thành.
Thiếu niên nhướng mày, hướng đạo sĩ kia liếc mắt, chắp tay không nói. Đạo nhãn chỉ mới chạm vào ánh mắt của thiếu niên, thì chú ngữ đột nhiên gián đoạn, sau đó phun ra một ngụm máu. Hắn “A” lên một tiếng, dồn tất cả sức lực phát động đạo pháp trong cơ thể.
Thiếu niên kia đợi cho hắn thi triển hoàn toàn rồi mới mở miệng quát một tiếng: “Phá!”
Trong tích tắc này, có một luồng gió thổi qua, cuốn mất thất sắc quang hoa của đạo sĩ kia. Đạo sĩ kia ngây người, nheo con mắt nhìn theo. Lúc này mới tin rằng thất sắc quang hoa do mình khổ công tập hợp thành đã bị thiếu niên này quát một tiếng cuốn đi sạch sẽ!
Hắn cố gắng tự trấn định tinh thần, lôi ra một tờ phù chú. Tay trái cầm phù, tay phải bắt quyết, chân hỏa tự sinh đốt lên tờ chú phù kia.
Nhưng hắn đâu có ngờ tới, thiếu niên kia cũng chỉ quát một tiếng “Phá!”, phù chú đâ vốn bị đốt thành một hòa cầu, nay tiêu tán không còn dấu vết.
Đạo nhân quả nhiên đạo pháp sâu xa, liên tiếp lôi ra đủ loại đạo thuật, toàn là những pháp quyết cao thâm mà đệ tử bình thường của Thanh Khư Cung khó nhìn thấy. Nhưng cho dù hắn thi triển ra sao thì thiếu niên kia vẫn bình thản đứng đó, quát một tiếng “Phá”, đạo pháp hoàn toàn biến mất.
“Ngâm Phong, ngươi xuất thân từ Thanh Khư Cung, sao lại bất kính với sư trưởng?” Tiếng nói này từ xa truyền tới, sát khí ở trong sân lập tức bị xua tan. Khi tiếng nói quanh quẩn đó biến mất, một vị chân nhân cũng đồng thời xuất hiện, người này chừng trên dưới 50 tuổi, tiên phong đạo cốt, khắp người toàn là linh khí.
Đạo sĩ kia hướng Ngâm Phong quát lớn: “Nghiệt đồ, còn không mau bái kiến Hư Huyền Chân Nhân? !”
Thiếu niên kia vẫn chắp tay đứng thẳng như cũ, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ bái hai thứ, một là thiên địa, hai là đại đạo. Nơi trần thế ô trọc này, ngươi chỉ là người phàm, há lại xứng đáng để ta bái hay sao?”
Đạo nhân kia tức giận đến run cả người, chỉ vào thiếu niên, nhất thời nói không ra lời. Đạo hạnh của thiếu niên này rõ ràng là thấp nhưng không hiểu tại sao đạo pháp của hắn lại tà môn, chẳng cần làm gì. Chỉ một chữ ‘”Phá” đã đánh tan không biết bao nhiêu đạo pháp của mình. Hắn muốn liều mạng, vậy có ích gì chăng?
Hư Huyền Chân Nhân nhìn thiếu niên kia chốc lát, bỗng nhiên mỉm cười, vuốt râu nói:
“Bần đạo đạo hiệu Hư Huyền, là chấp chưởng môn hộ của Thanh Khư Cung. Vốn là ngươi phải cúi đầu, nhưng mà ngươi nếu đã không muốn, cũng được. Ta dẫn ngươi tới Thượng Hoàng Bảo Điện, bái kiến lịch đại tổ sư các đời.”
Dứt lời, Hư Huyền Chân Nhân phất ống tay áo một cái, xuất hiện bên cạnh thiếu niên kia, cầm tay của hắn kéo về chỗ cung vàng điện ngọc.
Thiếu niên kia hoàn toàn không có sức phản kháng.
Lúc đi qua bên người đạo nhân, Hư Huyền Chân Nhân bỗng nhiên dừng chân, nói: “Đạo Minh, đạo hạnh của Ngâm Phong đâu có thâm hậu như ngươi, đạo pháp của ngươi bị phá, thực chất là do đạo tâm ngươi bất ổn. Sau khi xong chuyện nơi đây, ngươi hãy đem công việc giao lại cho người khác rồi đến Huyền Bích động ở hậu sơn diện bích ba tháng, ở nơi đó tu tâm chí đi!”
Đạo Minh mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, cuống quít quỳ xuống đáp ứng. Cho tới khi Hư Huyền Chân Nhân đi xa mới dám đứng dậy.
Lúc này trên Tây Huyền Sơn, trời mới rơi tuyết lớn.
Kỷ Nhược Trần chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tuyết lớn loạn bay thì cảm thấy huyết khí dâng lên, không khỏi tâm phiền ý loạn.
Tim của hắn lúc này khó mà bình tĩnh lại được. Hắn lo lắng đi lại trước bàn, lấy mai rùa và chùy ngọc, định bói toán chuyện của tương lai. Nhưng khi hắn đập một chùy vào mai rùa thì mai rùa lại nứt ra, vết rạn giăng như tơ nhện, thể hiện sự đại hung.
Kỷ Nhược Trần nhìn thấy vậy chỉ mỉm cười, vẫn lơ đễnh bởi vì hắn biết khi hắn gieo quẻ này quái tượng sẽ như vậy. Hắn lại phân vân một chút bỗng nhiên nụ cười trên môi cứng lại.
Từ những chỗ rạn nứt của mai rùa, máu tươi tuôn ra ồ ạt. Máu chảy càng lúc càng nhiều, làm cho mai rùa đỏ ngòm, thậm chí trên bàn còn đọng lại một vũng máu.
Một quẻ này, không những đại hung mà còn có đổ máu.
Kỷ Nhược Trần hai mắt nhắm lại, đứng yên bất động. Sau một lúc hắn mói phun ra một hơi trọc khí, từ từ mờ mắt. Giờ này khắc này, trong mắt của hắn đã hiện lên sự đau khổ.
Hắn đem những miếng mai rùa còn lại tiện tay đập một ngọc chùy, mai rùa vẫn nứt ra, máu chảy lênh láng. Chỉ trong chốc lát. hai tay hắn đã nhuộm đầy máu tươi.
Hắn giơ một ngón tay lên, một ngọn lửa theo đó mà sinh ra, đốt sạch chỗ mai rùa. Sau đó lại vỗ một chưởng vào ngọc chùy. Giải Ly quyết theo tâm mà sinh, hóa ngọc chùy thành hư vô.