Đạo sĩ Vô Cực Diện kia chi hừ một tiếng, rồi rơi xuống đất, tiên kiếm biến thành sắt vụn. Đạo nhân này bị kiếm quang xuyên thân, hiển nhiên là không thể sống, thế nhưng kỳ quái là, trên thân thể hắn không có một chút vết thương nào. đạo bào cũng chẳng bị tổn hại.
Biến cố đột nhiên phát sinh, sáu gã đạo sĩ còn lại thất kinh, trong lúc nhất thời bọn họ đều bò chạy, loạn thành một đám.
Bọn họ đều xuất thân từ Vô Cực Điện của Thanh Khư Cung, tâm trí trải qua tu luyện đã cứng rắn như thép, việc gặp loạn không sợ chẳng qua chi là công phép nhập môn của họ mà thôi.
Hiện giờ có thể làm cho họ kinh hoảng như vậy, thì đạo kiếm quang kia đúng là ẩn chứa chân nguvên không thể nào đỡ nổi!
Kiếm quang dần dần biến mắt, một trung niên đạo nhân chậm rãi hạ xuống. Người này tiên phong đạo cốt, cổ kiếm trong tay có quang mang lưu động, trên thân kiếm đã loang lổ màu của thời gian, chính là cồ kiếm Liệt Khuvết.
Hai mắt Hư Võng vẫn chẳng có gì dao động, trầm giọng nói:
“Hóa ra là Ngọc Hư chân nhân của Đạo Đức tông tiên giá quang lâm. Chỉ là không biết Ngọc Hư chân nhân vì duyên cớ gì, mà lại hủy đi tính mạng đệ tử Thanh Khư Cung của chúng ta?”
Ngọc Hư lạnh nhạt nói:
“Giết vài tên đệ tử, là địch nhân với Thanh Khư Cung còn hơn là để Cố Thanh gặp chuyện không may. Chúng ta không nói lời thừa nữa, Hư Võng, nếu như ngươi bây giờ rời khỏi Lạc Dương, thì ta sẽ bỏ qua. Nhưng mà nếu ngươi không đi, vậy thì cũng tùy ngươi. Nhưng mà trận đấu hòa của 13 năm trước đây, cũng nên tính nốt, để xem ai thắng ai thua.”
Hai hàng lông mi dài của Hư Võng chậm rãi nhếch lên, thân hình bay lên phía trước, nhàn nhạt nói:
“Chinh nghĩa luôn được ủng hộ. Đạo Đức tông năm đó cậy mạnh cướp người, lúc này để cho đệ tử tạo sát nghiệt với cả Thần châu, chẳng nhè không sợ báo ứng hay sao? Nếu Ngọc Hư chân nhân có hứng thú như vậy, ta mà từ chói sẽ bị coi là bất kính, chẳng bằng chúng ta tiếp tục tiện đấu của 13 năm trước đây là được rồi.”
Hư Võng rút cổ kiếm ờ phía sau, chậm rãi giương cao, cùng Ngọc Hư chân nhân đứng đối diện, tay áo của lão tung bay theo gió, đạo bào màu xám làm cho lão giống như một đạo sĩ xuất thân từ một tiểu quan, đối lập hoàn toàn với Ngọc Hư chân nhân.
Ngọc Hư nhấc Liệt Khuyết Cổ Kiếm lên, chỉ thẳng ra phía trước, hai mắt chậm rãi mở ra, trong đôi mắt hắn bây giờ chỉ còn lại màu Tử Kim, mơ hồ có hỏa diễm lưu chuvển.
Ngọc Hư chân nhân nhàn nhạt nói:
“Mười ba năm trước đây ta với ngươi bình thủ, mười ba năm sau. ngoại trừ Tử Vi Chân Nhân ra, ta đã là đệ nhất tiên kiếm của bổn tông, ngươi có thể là đối thủ của ta sao?”
Hư Võng cười lạnh nói:
“Có phải là đối thủ hay không, chúng ta phải tỷ đấu mới biết được?”
Dứt lời, Hư Võng nhìn sáu gã đệ tử Vò Cục điện quát lớn:
“Còn không mau đi tiếp ứng cho Ngâm Phong! Ở đây đã có ta ngăn cản!”
“Ngăn cản? Ngươi ngăn cản được ư?”
Ngọc Hư hừ lạnh một tiếng, lại nói:
“Đừng có trách ta không nhắc nhở ngươi, Thanh Khư Cung có cường thịnh trờ lại, cũng chẳng bao giờ ngăn cản được thế liên thủ của Vân Trung cư và Đạo Đức tông. Nể tình chúng ta đều là chính đại phái. ngươi hãy dẫn Ngâm Phong rời đi, ta sè không ngăn trở.”
Hư Võng nói:
“Rời khỏi Lạc Dương, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.”
Ngọc Hư không nói nhiều nữa, cồ kiếm Liệt Khuyết được nhấc lên. nhân kiếm hợp nhất. chém xuống đầu của Hư Võng. Thân hình Hư Võng giống như là mất trọng lượng, giống như một tờ giấy theo gió bay đi, nhẹ nhàng lùi lại phía sau hơn trượng.
Hắn trở tay chém về phía Ngọc Hư một kiếm. sau đó nhanh chóng tiến lên, tiên kiếm lại vung lên, đập vào thân kiếm của Ngọc Hư. Liệt Khuyết Cổ Kiếm của Ngọc Hư thu về, không muốn va chạm với tiên kiếm của Hư Võng.
Tiên kiếm trên tay Hư Võng ảm đạm không sáng, nhưng mà khi vung lên có tiếng leng keng, nghe là biết đây là thần khí, kỳ danh phá binh, sắc bén cực kỳ, pháp khí tầm thường chỉ cần chạm vào nó là hỏng.
Cổ kiếm Liệt Khuyết trong tau của Ngọc Hư mặc dù cũng có danh tiếng, nhưng không muốn va chạm vào kiếm của hắn.
Hai người hiện nay đều là nhân vật đứng đầu chính đạo, trận đấu này cực kỳ hung hiểm.
Hai người này động tác xuất chiêu cực kỳ chậm chạp, ngươi đâm một kiếm, ta trả một kích, hoàn toàn chẳng có tiên khì gì linh động.
Nếu như bỏ qua chuyện Ngọc Hư, Hư Võng đều di chuyển trên không mà đấu, thì sẽ giống như hai lão thôn dân đang đánh nhau loạn bậy.
Liệt Khuyết Kiếm của Ngọc Hư chân nhân lúc sáng lúc tối, mỗi một lần xoẹt qua, trên không trung lại lưu lại những quang tích loang lổ, từ xa nhìn lại, giống như những vết thương của bầu trời.
Hai người đấu không bao lâu, những vết kiếm của Ngọc Hư chân nhân như hợp lại, những vết kiếm ngang dọc đan vào nhau, không tiêu tán.
Trên bầu trời đen sẫm dường như có một cái lưới thật to đang được giăng lên. Thần sắc của Hư Võng ngày một ngưng trọng, cần thận vô cùng tránh qua tất cả những đường kiếm, thối lui ngày càng xa phương hướng của Lạc Hà.
Ngọc Hư Hư Võng ra tay không được bao lâu, trong bầu trời đêm lại xuất hiện một khối Hỏa Vân, Hỏa Vân không lớn, lúc sáng, lúc tối, nhưng mà dù vậy, người khác cũng không dám nhìn vào nó.
Nếu mà nhìn vào, hai mắt sẽ lập tức đau đớn, giống như là bị kim châm.
Đột nhiên, có một tiếng sấm vang lên, trong mây bỗng nhiên có một đạo sấm sét đánh sáng chói, bổ tới hai vị chân nhân đang đấu với nhau không ngớt!
Hai vị chân nhân đều ngưng thần ứng chiến, dường như không thấy tia sét này, tia sét này khi xuống tới gần hai người ba trượng, thì giống như là một lá chắn vô hình ngăn lại, tràn ra tứ phía, hình thành một cái vòng tròn thật lớn.
Sáu gã đạo sĩ Vô Cực Điện ngơ ngác đứng trên mặt đất, ngửa đầu nhìn hai vị chân nhân đang ở trên không trung quyết chiến, một gã đạo sĩ trẻ tuổi đạo sĩ đang nhìn, thì có cảm giác có cái gì đó không đúng.
Hắn định thần lại, mới hoảng sợ phát hiện, thân hình của hắn không biết từ lúc nào đã di chuyển ra giữa không trung, tiến gần tới vị trí quyết chiến của hai vị chân nhân.
Trong khi đó trong phương viên 30 trượng của đợt quyết chiến này, cát bay đá chạy mù mịt, tất cả đều hóa thành bột phấn.
Đạo sĩ này tâm trạng hoảng hốt, vội vã vận khởi chân nguyên, cố gắng gom hết toàn lực, mới có thể khiến thân hình di động một chút, chậm rãi rơi xuống đất.
Hắn chua kịp lau mồ hôi lạnh trên trán, đã nghe đạo nhân đứng đầu Vô Cực Điện kêu lên:
“Vương sư đệ, vận Ngũ Uẩn Tàng Chân Quyết! Chúng ta đi tiếp ứng cho Ngâm Phong!”
Đạo nhân trẻ tuổi vâng lời, phát động chân quyết, khí tức toàn thân được thu liễm, theo 5 vị đồng môn phóng đi.
Bên bờ sông Lạc Hà, hắc vụ đen kịt, trong sương mù dày đặc đã có máu tươi hiện ra.
Cố Thanh chợt hiện ra, hai tay cầm kiếm, chỉ xéo trời cao, sắc mặt của nàng đã tái nhợt, nhưng đôi môi của nàng lại đỏ như máu, hai môi cắn chặt vào nhau, hiện lên vẻ đẹp thê lương và quyết liệt.
Ngay lập tức, Ngâm Phong hiện ra ở sau lưng của nàng, những vết thương trên mặt của hắn vẫn chảy máu, nước mắt vẫn tuôn rơi. Hắn xoay người lại, nhìn vào lưng của Cổ Thanh, bỗng nhiên nói:
“Vì sao chúng ta phải đánh nhau không chết không thôi?”
Cố Thanh nhàn nhạt nói:
“Vì sao ngươi muốn giết hắn?”
Ngâm Phong lặng lẽ trong chốc lát, nói:
“Chuyến này ta hạ sơn, vừa muốn gặp một người, vừa muốn giết một người. Người ta muốn gặp là ngươi, người ta muốn giết là hắn, thiên đạo là vậy.”
Cố Thanh nhẹ nhàng cười, nói:
“Thiên đạo ư? Kết cục hôm nay chỉ là, ngươi gặp cả hai, hoặc giết cả hai, hoặc là ta giết ngươi. Trong những kết cục này, thiên đạo của ngươi được tính ở chỗ nào?”
Ngâm Phong mày kiếm hơi nhíu, lấy tay che ngực, chỉ có như vậy, mới có thể làm cho trái tim hắn đỡ đau đớn.
Hắn lắc đầu, nói:
“Ta không giết ngươi, nếu chúng ta đã gặp mặt, vậy ngươi đi đi!”
Dứt lời, hắn xoay người phóng về phía Lạc Hà, khi đi được tới bờ, sóng lớn đã dâng cao lên 10 trượng, con sóng này đang phiêu phù bất định, hình như trong nó có chút do dự.