Dịch: Tiểu Băng
Trong hư không bao la, theo âm thanh gầm thét thì một bóng dáng xuất hiện.
Gọi bóng dáng là không chính xác.
Chuẩn xác thì nó giống như một thứ do rất nhiều đống thịt gắn vào nhau trông rất gớm, mạch máu lộ bọc cả ra ngoài thịt, chắc vì không được ổn định, những mạch máu đó thỉnh thoảng lại có cái bị vỡ toang, máu me lai láng nhưng sau đó sẽ nhanh chóng tạo ra mạch máu mới.
Trên cái hình thù này không hề có bất cứ cái gì liên quan tới con người hay sinh vật sống, mà chỉ là một đống thịt tạp nhạp đang không ngừng phình to ra, không ngừng vỡ, rồi không ngừng tự chữa trị.
Nhưng khí tức tỏa ra từ nó lại không khác chút nào khí tức của Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Cứ như y hòa với hư không thành một thể, từ trong những khối thịt lổn nhổn, thò ra những cái xúc tu, hòa hợp với hư không bao la tăm tối.
Tô Trường An chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như thế, hắn nhướng mày bước lên, ba ngàn linh kiếm sau lưng muốn phá hộp mà ra.
Nhưng Ngọc Hành đã cản hắn lại.
“Sư thúc tổ?”
“Ngươi vừa mở ra Tinh Hải, thương thế chưa lành. Hạ Hầu Hạo Ngọc này không phải tầm thường, giao cho chúng ta đi.” Ngọc Hành vừa cười vừa nói.
“Hả? Rốt cuộc y là cái thứ gì?”
Hạ Hầu Hạo Ngọc bây giờ giống như một con quái vật, chỉ còn lại bản năng truy cầu giết chóc.
Nhưng vì sao y lại trở thành như vậy, Tô Trường An không biết.
“Y gốc là Chân Thần Thiên Ngô chuyển thế, nhưng lại không muốn chấp nhận ý thức của mình bị Thiên Ngô thôn phệ, nên mới dùng bí pháp ta trao cho, dùng trăm vạn sinh hồn chi lực để áp chế Thiên Ngô Thần tính trong người. Y vô tình bị ngươi ép vào tuyệt cảnh, bất đắc dĩ phải dung hợp với Thiên Ngô thành một thể, nhưng trong cơ thể có trăm vạn oan hồn oán niệm quấy phá, cho nên y mới bị giết chóc che kín hai mắt.” Ngọc Hành chưa kịp đáp, Tần Bạch Y đã lên tiếng trả lời thay.
“Sau đó y được Tà Thần rót vào tà lực, cộng thêm Thần tính chúng thần hấp thu được, bây giờ y đã trở nên cực không ổn định. Thế giới này chưa bao giờ xuất hiện sinh mệnh nào mạnh như y, và cũng không chịu nổi. Nếu cứ như vậy, hoặc là y hủy diệt thế giới, hoặc là y sẽ bị quy tắc thế giới này gạt bỏ. Nhưng ban nãy khi đấu với các ngươi, y đã bị đánh vào hư không, hỗn độn nhận được sức mạnh của y phóng thích ra, nên mới biến thành như vậy.”
Tần Bạch Y chỉ chỉ vào ranh giới của hư không và thế giới, bên kia ranh giới hư không tối tăm bao la như con rắn độc đang từ từ ăn mòn vào thế giới, muốn biến nó trở thành một phần của hư không.
“Y đã hoàn toàn đồng hóa với hư không, ở đó không hề có quy tắc gì nên y mới hóa thành bộ dáng như vậy, và bây giờ y đang muốn kéo thế giới này cùng vào trong hư không.”
Tần Bạch Y nói tiếp.
Tô Trường An lạnh lùng nhìn ông ta: “Nếu không phải năm đó ngươi xúi giục y thôn phệ trăm vạn dân chúng Kiến Nghiệp, làm gì dẫn tới ác quả hôm nay?”
“Thôi được rồi. Bây giờ không phải là lúc để cãi nhau, chúng ta phải xử lý vấn đề trước mắt, sau đó sẽ thảo luận sau.” Ngọc Hành cắt ngang.
Ngọc Hành quay qua nhìn các anh linh, chắp tay nói: “Chư vị tiền bối, đồng đạo, xin hãy giúp ta thu thập tàn cuộc này.”
Các anh linh đều ôm quyền: “Xin quên mình phục vụ!”
Dưới ánh sao đầy trời, số lượng anh linh đông nghìn nghịt, Tô Trường An đếm thử không nhiều không ít vừa vặn ba ngàn, vừa vặn hợp với con số ba ngàn đại đạo.
Tô Trường An sững sờ nhìn mọi người, máu nóng trong ngực sôi trào.
Họ là những Tinh Vẫn quá vãng, là những anh linh đã có từ khi con người bắt đầu tu hành, bây giờ họ đều đứng đây sóng vai với hắn.
Cảm giác này, thật là hưng phấn.
Ngọc Hành cười nhẹ.
“Vậy thì làm phiền chư vị giúp chúng ta cùng thủ vững thế giới này, không để cho nó bị hư không thôn phệ.”
Các Tinh Vẫn của Thiên Lam nhất mạch là những người đầu tiên lao vào hư không.
Các anh linh còn lại cũng di chuyển, họ vây quanh hư không, tinh thần chi lực tuôn ra, công kích vào chỗ ranh giới của hư không và thế giới.
Mấy ngàn Tinh Vẫn, sức mạnh tập hợp của họ là mạnh tới cỡ nào!
Hư không đang không ngừng ăn mòn bị công kích, sự ăn mòn bắt đầu có dấu hiệu khựng lại và lùi ra.
Bên kia, các anh linh Thiên Lam viện đã tới chỗ Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Những luồng linh lực cường hãn bắn tới, mang theo Tinh Thần lực mà chỉ các anh linh mới có, đó là sức mạnh có được nhờ sự liên hệ chặt chẽ của bản thân họ khi ngủ say và mệnh tinh của họ.
Dưới sức mạnh khủng khiếp đó, Hạ Hầu Hạo Ngọc không đỡ nổi, tảng thịt khổng lồ bị đâm ra những lỗ máu to.
Cái khối thịt buồn nôn bị bong ra một đống máu thịt.
Những lỗ máu nhúc nhích, từ bên trong phun ra những vòi máu tươi.
Mọi người kinh hãi, vội vận linh lực ra chắn lại.
Máu bắn lên màn chắn linh lực, làm chúng run lên.
Ngọc Hành hô to: “Không tốt!”
Những vòi máu tươi kia lực phá hoại không mạnh, nhưng mà khi chạm vào màn chắn, chúng hóa thành huyết khí, thấm vào cơ thể mọi người. Những huyết khí ấy bám vào linh lực của mọi người, ăn mòn sức mạnh của họ.
Mọi người liền vận linh lực để tiêu diệt huyết khí, nhưng hiệu quả rất yếu.
“Thứ này cổ quái, diệt con ác súc này trước!” Một lão giả bình tĩnh nói, ông là Tinh Vẫn đời thứ ba của Dao Quang nhất mạch, cũng là một đời muôn dân trăm họ thủ vọng giả. Tu vi cao đến đặc biệt, nên tính cách cũng có phần mạnh mẽ.
Mọi người đều gật đầu.
Họ lập tức xuất sát chiêu, công kích vào bướu thịt.
Hư không rực lên những đường hào quang chói mắt.
Đao quang kiếm ảnh.
Giao long ác mãng.
Thôi thì, lửa nóng băng lạnh thi nhau tuôn ra.
Những tiếng nổ vang trời ở chỗ cái bướu thịt.
Sau khi ánh sáng tiêu tán.
Mọi người đều khiếp sợ.
Dưới công kích cường đại, cái bướu thịt chi chít vết thương.
Cả cái bướu bị cả ngàn vết rạch sâu hoắm.
Nhưng trong những lỗ máu đó, có cái gì đó đang nhúc nhích, như có thứ gì đang bò bên dưới đó.
Sau đó, từ những lỗ máu thò ra những cái đầu máu chảy đầm đìa.
Đúng vậy, là đầu.
Những cái đầu ấy đẫm máu, bốc mùi hôi thối, mặt mày vặn vẹo dữ tợn như ác quỷ mới từ địa ngục leo ra. Chúng nhô ra khỏi bướu thịt, nhe nhởn nhìn mọi người.
Nếu có người đã từng trả qua đại chiến thành Kiến Nghiệp ở đây, họ sẽ nhận ra những cái đầu này là trăm vạn dân chúng đã bị Hạ Hầu Hạo Ngọc tàn sát trong trận đại chiến năm đó.
“Các ngươi đều phải chết.”
Những cái đầu há miệng, cùng nói ra câu ấy.