Trong lúc nói chuyện, tỷ thí đã bắt đầu, Hướng Nguyên ra tay trước, ném ra hai hỏa viêm thuật phổ thông phân tán lực chú ý của Chu Trung Hạ. Sau đó nhanh chóng lấy từ trong túi trữ vật ra một nắm trận kỳ, ném ra, cũng không chú ý thủ pháp bày trận, trên lôi đài lập tức che kín trận kỳ các màu.
Bên chân Chu Trung Hạ còn có hai trận kỳ, hắn nhấc chân giẫm lên, thò tay cầm trận kỳ định thu vào trong túi.
Vậy mà còn có người keo kiệt hơn cả Mộc Tiểu Thạch, người khác cho rằng hắn là muốn phá hủy trận pháp này, Kim Phi Dao lại có ý nghĩ người này muốn nhặt trận kỳ mang về.
“Đường đệ đáng thương của ta, hắn gầy như vậy đều là do tiết kiệm tiền cơm. Hắn đã đồng ý nếu lần này có thể lọt vào danh sách năm trăm người thì về sau sẽ không tuyệt thực tiết kiệm tiền nữa, sẽ ăn cơm đầy đủ. Nhà ta đã mua chuộc các tu sĩ trước đó rồi, mỗi người một vạn linh thạch và một viên Trúc Cơ đan, điều kiện là để hắn thoải mái thắng lợi, vị này cũng vậy.” Chu Trung Thượng nói ra một sự thật không ai tưởng nổi.
Nhìn ánh mắt không tin của Kim Phi Dao, Chu Trung Thượng tự tin cười, “Không tin thì ngươi chờ xem, thắng bại sẽ lập tức rõ ràng.”
Quả nhiên, trong ánh mắt hoài nghi của Kim Phi Dao, đám trận kỳ Hướng Nguyên ném dưới đất giống như có sinh mệnh, bắt đầu di động trên lôi đài để bày trận, mà thời gian bày trận lại rất dài, trong khi đó lại không có phòng bị, Chu Trung Hạ lấy một lá bùa ra ném về phía Hướng Nguyên.
Lá bùa bay lên không trung, hóa ra một con sơn ngưu, hóa ra là một tấm Hóa Hồn phù xa xỉ. Sơn ngưu hạ xuống đất, mũi phun nhiệt khí, rít gào tiến về phía Hướng Nguyên.
Hướng Nguyên di động ngón tay, tựa hồ muốn dùng trận pháp ngăn cản công kích của sơn ngưu, nhưng trận pháp còn chưa bày xong. Cứ như vậy, dưới ánh mắt mọi người, Hướng Nguyên bị sơn ngưu đánh bay ra ngoài, tao nhã xoay người trong không trung năm vòng rồi rơi xuống mặt cỏ, mất tư cách dự thi.
“Cái này gọi gì là tỷ thí, đùa bỡn chúng ta hả?”
“Đi chết đi, Sinh Tử tràng mà lại giả chiến như vậy.”
“Hỗn đản, các ngươi giả đấu, đền linh thạch cho ta.”
Màn giả chiến này đã chọc giận đám tu sĩ đang xem chiến trên đài, mọi người phẫn nộ, mắng to với hai người bên dưới, những tu sĩ đặt cược cho Hướng Nguyên còn rót linh lực vào lá bùa đặt cược khiến cho nó trở nên cứng rắn như phi đao, toàn bộ ném xuống dưới. Nhất thời, khắp lôi đài toàn một màu vàng của bùa phi đao.
Lá bùa chứa lực sát thương rào rào phi xuống như mưa, đánh cho Chu Trung Hạ ôm đầu, dưới sự bảo vệ của người trong tộc, hoảng hốt chạy vào cửa ra, còn Nguyên Hướng cũng vội vàng chạy tới đó, vừa nhìn là biết người đã có kinh nghiệm nhiều năm chạy trốn.
Người của Sinh Tử tràng xử lý rất nhanh chóng, liền phái ra một đội tu sĩ nhanh nhẹn bày một pháp trận, màn hào quang vừa mở ra liền chắn toàn bộ bùa phi đao ở bên ngoài, để cho trận tỷ thí tiếp theo được bắt đầu.
Kim Phi Dao trợn mắt há mồm nhìn trận giả chiến kết thúc, cảm thấy đúng là quá giả, trận khai trương Sinh Tử tràng lại bị người ta dùng ám chiêu, về sau còn có ai đặt cược nữa? Đợi nàng quay đầu sang thì đã thấy chỗ Chu Trung Thượng có bốn gã tu sĩ Trúc Cơ mặc đồ màu bạc khách khí đi tới, không nói hai lời liền cắp Chu Trung Thượng và nương tử hắn đi như hai con gà.
“Chu huynh, ngươi phải bảo trọng nha.” Kim Phi Dao nhìn Chu Trung Thượng rời đi, có cảm giác mấy ngày tới người này sẽ không được dễ chịu lắm.
Sinh Tử tràng cũng không giải thích bất cứ điều gì với các tu sĩ quan chiến, chỉ mau chóng cho trận thứ hai bắt đầu, nhưng lại đồng thời để cho các phục vụ xinh đẹp thay linh trà mới miễn phí, ngay cả bánh Sinh Tử điềm xấu kia cũng được mang lên đĩa mới.
Hai tu sĩ trong trận thứ hai không phụ sự mong đợi của mọi người, đánh cho một trời huyết tinh, trên lôi đài đao quang kiếm ảnh làm người xem hoa cả mắt, kích động dị thường. Những tu sĩ vừa mới nổi nóng đã quên trò khôi hài trước đó, hai mắt đỏ ngầu nhanh chóng cầm bùa đặt cược, hét to lên.
Cuối cùng, một gã tu sĩ tử vong đã kết thúc trận tỷ thí này. Dùng máu xóa hết những bất mãn của các tu sĩ quan chiến, trong sân đấu trường Sinh Tử lại sôi nổi như nó vốn có, số linh thạch đặt cược bắt đầu tăng lên. Còn Chu Trung Thượng và Chu Trung Hạ đang bị giam trong một gian phòng chịu tra khảo.
Kim Phi Dao xem xong sáu, bảy trận thì cảm thấy có chút nhàm chán, cũng có thể là vì nghĩ không lâu nữa mình cũng phải đứng ở đây đánh cho người khác xem nên tâm tình không thể tốt lên được. Dù sao xem cũng xem rồi, nàng định rời đi, không muốn xem náo nhiệt nữa.
Sáng sớm hôm sau, Kim Phi Dao nhận được thông báo của Sinh Tử tràng, nàng và Triệu Yến Hồng sẽ tỷ thí vào giờ Tuất, báo nàng phải tới Sinh Tử tràng trước hai canh giờ, nếu đến muộn hoặc không đến đều bị hủy tư cách tỷ thí, vì vậy nàng sắp xếp loáng một cái rồi dứt khoát đi tới đó.
Kim Phi Dao tới Sinh Tử tràng nhưng không vào từ cửa chính như hôm qua mà được người dẫn tới một phía khác, đi vào từ một tiểu lâu vươn ra bên hông Sinh Tử tràng. Sinh Tử tràng cũng thật chu đáo, các tu sĩ trước khi lên sân khấu có thể ở trong này nghỉ ngơi hưởng thụ một chút.
Trên bàn bày đầy các loại mỹ thực mỹ tửu, còn có nữ tu sĩ xinh đẹp hầu hạ, khiến cho người ta quên mất rằng chỉ lát nữa thôi sẽ phải liều mạng.
Hiện tại trong lâu có năm, sáu người, đều là những tu sĩ tham gia tỷ thí sáng nay, tất cả đang làm những việc khiến cho bản thân được thả lỏng nhất, Kim Phi Dao co người lại trên một cái đệm mềm, từ từ nhắm mắt tựa hồ đang ngủ.
“Triệu thiếu gia, mời đi bên này.” Phục vụ dẫn một nam tử đi vào, chính là đối thủ của Kim Phi Dao, Triệu Yến Hồng.
Ở đây không cho mang theo hạ nhân, hắn tự tiến vào, vừa qua cửa đã liếc mắt nhìn thấy Kim Phi Dao đang nằm trên đệm, liền hùng hổ đi tới, mắng Kim Phi Dao: “Đồ phế vật nhà ngươi, hôm nay gặp phải ta, ngươi vẫn nên chuẩn bị quan tài trước đi.”
Kim Phi Dao bừng tỉnh, nhìn quanh quất, những người tỷ thí buổi sáng đã đánh xong, người thắng người thua đều đã đi cả rồi, giờ trong tiểu lâu chỉ có các tu sĩ tham gia thi đấu buổi chiều, nàng có chút mờ mịt hỏi: “Chuyện gì vậy? Ai muốn mua quan tài, ta không bán quan tài.”
Đợi nhìn rõ là Triệu Yến Hồng, nàng lười biếng vặn người, ngoáy lỗ tai, khó hiểu hỏi: “Ngươi đứng trước mặt ta làm gì? Tỷ thí còn chưa bắt đầu, gấp gì hả?”
“Hừ, ngươi cứ dễ chịu nốt đi, hôm nay ngươi đừng nghĩ sẽ còn sống đi ra ngoài.”
“Ngươi có bệnh à? Ta trêu chọc ngươi lúc nào? Là ngươi muốn cướp ếch BànVân của ta trước, lại còn nói như mình là bị hại vậy, thật không biết xấu hổ.” Thấy bộ dáng hung thần ác sát của Triệu Yến Hồng, Kim Phi Dao khó hiểu hỏi.
“Nam tử hán dám làm dám chịu, ngươi đã làm cần gì phải giả ngu tìm cớ.”
Bị người ta mạc danh kỳ diệu sỉ nhục, lại bị uy hiếp, cơn tức của Kim Phi Dao bùng lên, nàng vỗ lên cái bàn trước mặt, đứng lên chỉ vào Triệu Yến Hồng quát: “Ngươi điên à? Ta đã làm gì hả? Ngươi mau nói ra cho rõ.”
“Hừ, ngươi đúng là không phải nam nhân mà, đã dụ dỗ Đỗ tiểu thư thì cứ thành thật thừa nhận, hiện tại ngươi lại co đầu rụt cổ, thực là trơ trẽn. Mọi người đều là nam nhân, cứ quang minh chính đại mà đấu, nếu ta thua thì ta sẽ từ bỏ Đỗ tiểu thư, nếu ngươi thua thì cũng cút ra xa cho ta, đừng có xuất hiện trước mặt Đỗ tiểu thư.” Triệu Yến Hồng nhìn Kim Phi Dao đầy coi thường.
Hừ, thua cũng đừng nghĩ đi, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi, Triệu Yến Hồng âm thầm độc ác nghĩ.
Nghe xong lời hắn nói, Kim Phi Dao càng thêm kinh ngạc, cố sức hồi tưởng lại xem Đỗ tiểu thư là ai. Suy nghĩ nửa ngày, nàng vẫn thấy hình như gần đây mình không có giả nam đi trêu chọc nữ nhân, chuyện này rốt cục là thế nào?
“Ngươi đừng tưởng rằng ngươi chỉ dùng một con ếch Bàn Vân to đến là có thể chiếm được tâm ý của Đỗ tiểu thư. Cũng không nhìn thân phận của ngươi xem, một tán tu lẫn trong Toàn Tiên môn sao có thể xứng với Đỗ tiểu thư, thật là không biết tự lượng sức, dám tranh nữ nhân với ta.” Thấy Kim Phi Dao vẫn tỏ ra mờ mịt giả ngu, Triệu Yến Hồng càng thêm khinh thường.
“Ếch Bàn Vân?” Kim Phi Dao nghe thấy hắn đề cập cái tên này mới nhớ ra, hình như Đỗ tiểu thư hắn nói là vị thú y tu sĩ kia. Nàng chỉ nói chuyện với nàng ta có mấy câu mà lại trở thành tranh đoạt nữ nhân với hắn, nàng tức giận suýt nói ra thân phận với Triệu Yến Hồng, nhưng rồi lại khẽ cắn môi nhịn xuống.
Nàng hừ lạnh một tiếng, chọc tức Triệu Yến Hồng, “Ta tán tu thì sao? Ta vẫn tranh nữ nhân với ngươi như thường. Hôm nay ta sẽ xử lý ngươi, ngày mai ta liền cưới Đỗ muội muội về nhà, để nàng sinh cho ta một đống tiểu tu sĩ. Sao? Ngươi không phục à? Ta còn muốn cho ngươi xem ta và Đỗ muội muội ân ân ái ái, cùng nhau tu luyện thành tiên nữa.”
Nhìn thấy hai người giương cung bạt kiếm, sắp động tay động chân ở đây, phục vụ của tiểu lâu vội vàng chạy tới tách hai người ra, lại khuyên nhủ họ hãy có chút phong độ của tu sĩ, đợi lúc lên tràng hãy động thủ, không thể làm bậy ở trong này.
Vì chỗ dựa lưng to lớn của Sinh Tử tràng, hai người tạm dừng tranh cãi, đứng cách nhau thật xa, không thèm liếc mắt nhìn đối phương, lẳng lặng chờ lên sân khấu để được chém giết thoải mái một phen.
Kim Phi Dao lại nằm lên đệm, lúc này mới cảm thấy thân thể này thật quá mức phiền lòng, tự dưng lại kéo tình địch tới. Cũng không biết những người này nghĩ gì trong đầu, đã tu luyện nhiều năm như vậy mà còn cả ngày nghĩ chuyện tình yêu. Nếu có thời gian rảnh thế còn không bằng bế quan vài năm, nâng cao tu vi.
Rốt cục cũng đến giờ Tuất, Kim Phi Dao và Triệu Yến Hồng đi ra lôi đài. Bởi trận tranh cãi của hai người mà Sinh Tử tràng đã lập tức hành động, chỉ tốn vài ngày đã xây thêm một tiểu lâu khác để cho các tu sĩ đối đầu nhau ở riêng, đỡ phải bị ầm ĩ.
Hai người đứng trên lôi đài, Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn không trung, trời đầy sao. Vận khí thật tốt, lại là buổi tối, trời tối gió mạnh đúng là thời điểm tốt để sử ám chiêu.
Tu sĩ đội mũ bạc xác định thân phận hai bên xong thì bay lên không trung, vung tay lên hô bắt đầu.
Thanh âm còn chưa hết tiếng vang, hai tay Kim Phi Dao đã lóe lam quang, vọt tới Triệu Yến Hồng, chuẩn bị tiên phát chế nhân. Triệu Yến Hồng cười lạnh một tiếng, kim quang trong tay chớp động, một chuỗi tiền vàng xuất hiện.
“Đã sớm đoán được ngươi là đồ ngốc chỉ biết dùng sức mạnh cận thân công kích, xem chiêu đi.”