Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 110 - Tĩnh Dưỡng

trước
tiếp

“Roạt roạt!” trong một khe núi vô danh, trên vách đá che kín dây leo chằng chịt, một bụi cây bị xé toạc ra, Kim Phi Dao ló đầu ra nhìn. Nếu có người trông thấy thì chắc chắn sẽ cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng sau lùm cây này không có sơn động mà nàng lại bỗng dưng chui ra.

Thật ra đằng sau lùm cây này có động phủ do Kim Phi Dao đào ra, nhưng nàng đã đặt thập nhị yêu linh trận nên nhìn từ bên ngoài chỉ có thể thấy một mảnh nham thạch và dây leo.

Nơi này đã rời xa sa mạc nhưng cũng không gần thành Lạc Tiên, là một khe núi linh khí mỏng manh, bốn phía không có tu sĩ và thành trấn. Từ chỗ này đi tới thành trấn gần nhất, dùng pháp bảo phi hành cũng phải mất nửa ngày. Kim Phi Dao mang Hùng Thiên Khôn tới đây trốn đã hơn một năm, không chỉ vì Hùng Thiên Khôn phải chữa thương mà còn vì thế cục Nam Sơn giới hiện tại không tốt lắm, thế nên phải trốn ở chỗ này.

Trong hơn một năm này, nàng cũng thỉnh thoảng ra ngoài thăm dò tình huống, Tiêu Thái giới tiến quân thần tốc, đánh cho Nam Sơn giới trở tay không kịp. Các môn phái của Nam Sơn giới bị liên quân của Tiêu Thái giới đánh cho chật vật không chịu nổi, bại lui liên tiếp, cúôi cùng toàn bộ phải co đầu rụt cổ ở vùng khỉ ho cò gáy Vạn Khô thành.

Năm môn phái thuộc Lạc Tiên điện, ngoài Hư Thanh các và Kính Hoa các, ba môn phái kia đã bị diệt môn. Nhưng trong các phái có rất nhiều tu sĩ Kết Đan và Nguyên Anh đầu phục Tiêu Thái giới, khi diệt môn đã dùng thân phận của mình giết không ít tu sĩ đồng môn. Các môn phái bị diệt môn nhanh như vậy không thể không kể công lao của bọn họ.

Những môn phái Nam Sơn giới bị diệt môn nhiều không đếm hết, nếu chưởng môn cùng toàn bộ môn phái đầu hàng thì có thể giữ lại tính mạng, nhưng tự do sẽ bị hạn chế, hơn nữa chức vị chưởng môn cũng do người Tiêu Thái giới tiếp nhận, vị trí các đệ tử cũng bị giảm xuống hai bậc.

Tu sĩ Tiêu Thái giới muốn thôn tính địa bàn của Nam Sơn giới, khiến Nam Sơn giới hoàn toàn biến mất thì phải diệt được thành Vạn Khô, cho nên ở xung quanh thành Vạn Khô có rất nhiều tu sĩ Tiêu Thái giới. Để phòng ngừa tu sĩ Nam Sơn giới đào tẩu, chỉ cần là chỗ có tu sĩ sẽ có người tới kiểm tra xem có phải là người Nam Sơn giới hay không.

Nhìn thì nghĩ rằng số lượng tu sĩ không nhiều, trong khi Nam Sơn giới lại to lớn, khả năng gặp người Tiêu Thái giới là không có, kỳ thực không phải vậy. Trừ phi ngươi lấy một thạch động, trực tiếp phong động, bế quan vài thập niên, nếu không sẽ phải có lúc đi mua linh thảo, phải tiến hành giao dịch. Mà những phường thị và thành trấn đã sớm bị tu sĩ Tiêu Thái giới canh gác, tu sĩ Nam Sơn giới không có lệnh bài, Tiêu Thái giới bị kiểm tra tới sẽ bại lộ thân phận.

Tu sĩ Nam Sơn giới hiện tại sống rất gian nan, chỉ có ba con đường có thể đi.

Một là thần phục Tiêu Thái giới, làm tu sĩ dưới trướng bọn hắn, đợi sau khi bọn hắn thu phục xong toàn bộ giới thì sẽ thay đổi điều kiện. Hai là tới thành Vạn Khô, thề sống thề chết phải đoạt lại địa bàn của mình.

Con đường cuối cùng chính là nghĩ cách rời khỏi Nam Sơn giới, đến một nơi khác để tu luyện. Nhưng để đi sang giới khác thì phải đi qua giới kết, mà những cửa ra này đều đã bị Tiêu Thái giới phá hỏng, giờ muốn đi cũng khó.

Tuy nhiên, đó không phải là chuyện Kim Phi Dao lo lắng. Lúc nàng làm gian tế đã có lệnh bài, lúc gặp kiểm tra có thể lấy ra dùng. Hơn nữa nàng còn có đòn sát thủ, đó là nói mình là đệ tử ngoại môn của Nguyên Dương tiên giả, chỉ cần báo ra tên của lão yêu quái này, sau đó giơ lệnh bài ra là có thể an toàn thông qua kiểm tra.

Cứ cách một tháng Kim Phi Dao lại đến trấn nhỏ gần đây đi một vòng, không chỉ để hỏi thăm tin tức mới nhất của Nam Sơn giới mà còn muốn chọn mua vật phẩm.

Sau khi hôn mê ba tháng, Hùng Thiên Khôn đã tỉnh. Khi đó Kim Phi Dao đã đào xong tiểu động phủ ba phòng một thính này, lúc hắn tỉnh lại là đang trong thạch động. Nếu hắn tỉnh lại sớm hơn một chút thì đã nhìn thấy linh thạch xếp thành tầng trong Cảnh Thiên huyễn bồn, mở mang kiến thức.

Người đã tỉnh, tay nghề dở tệ của Kim Phi Dao cũng không gây ra vấn đề gì, không nối sai chỗ xương nào. Tỉnh thì tỉnh nhưng vì thương thế quá nặng nên mở mắt ra vẫn không nói nên lời, đảo mắt lại ngất đi, khiến cho Đại Nữu luống cuống tay chân.

Sau này, ăn hết đan dược của Kim Phi Dao xong, hắn rốt cục thanh tỉnh lên nhiều, trừ bỏ việc thường xuyên cảm thấy mỏi mệt thì đã không tự dưng hôn mê nữa. Để làm hắn khôi phục nhanh, chỉ ích cốc là không được, cần phả khôi phục lại cuộc sống cơ bản của nhân loại, ăn đồ ăn mới có thể khôi phục nhanh hơn.

Hơn nữa nơi này còn có ba linh thú cần ăn uống, Kim Phi Dao mới phải ra ngoài hàng tháng để mua đồ ăn, gia vị, linh thảo hoặc đồ dùng chế phù.

Tu sĩ Tiêu Thái giới hạn chế bán chữa thương dược, mấy lần đầu Kim Phi Dao còn dùng giá cao lén mua một ít linh thảo trong y tiệm về, dùng luyện đan thuật dở tệ của mình để luyện đan dược. Sau này linh thảo càng ngày càng quý, nàng liền tính lại, có tiền cũng không thể hoang phí, cho nên chỉ mua đồ ăn, không mua linh thảo.

Thật ra là trước kia ở Lạc Tiên điện, do nhàn rỗi nàng đã mua không ít linh thảo, nhưng số linh thảo đó nàng không dám tùy tiện lấy ra dùng. Dù sao cũng phải tính xa, ai biết được đến khi nào thì Tiêu Thái giới mới thôn tính được toàn bộ Nam Sơn giới, vẫn nên giữ lại chút vốn là hơn.

Mà đan dược Hùng Thiên Khôn ăn cũng đủ rồi, thêm nữa sẽ sinh tác dụng phụ. Di chứng đau nhức khắp toàn thân Kim Phi Dao sau ba tháng tĩnh dưỡng mới biến mất, dược bổ không bằng thực bổ mà.

Sáng sớm tinh mơ Kim Phi Dao đi ra ngoài, buổi chiều mới trở về. Xác định không có ai theo dõi nàng mới mở lùm cây, chui vào trong thập nhị yêu linh trận. Người vừa tiến vào, nàng lại vươn tay ra kéo lùm cây lại chỗ cũ, lúc này mới phóng tâm bước vào động phủ.

“Phi Dao, muội đã trở lại, tình huống bên ngoài thế nào? Có hỏi thăm được tin tức Vân Sơn phái không?” Hùng Thiên Khôn nằm trên một tấm da thú, thấy Kim Phi Dao trở về thì vội hỏi thăm.

Kim Phi Dao có đào cho hắn một thạch động nhỏ, lúc trước hắn vẫn nằm trong đó, nhưng sau khi khỏe lại thì cảm thấy nằm trong đó quá nhàm chán, Đại Nữu liền trải da thú ra ngoài tiểu thính cho hắn nằm.

Ở đó, hàng ngày hắn có thể nhìn thấy Đại Nữu nấu ăn từ sáng đến tối, cũng phải nhìn Mập Mạp lười biếng ngủ trên mặt đất, không ăn thì ngủ, không có chút tác dụng nào. Mà cái làm cho người ta không nói được lời nào lại là Niệm Khê, nó không thèm liếc mắt sang hắn một cái, trừ lúc ăn cơm thì cả ngày không ngừng gọi “Khê nhi”. Nếu không phải đối phương là một tiểu hài tử, lại là một nữ hài tử xinh xắn thì Hùng Thiên Khôn đã sớm bịt miệng nàng lại rồi.

“Không có, có lẽ đã sớm diệt môn rồi, đã lâu như vậy.” Kim Phi Dao vỗ vỗ bụi trên người, thuận miệng đáp.

Kim Phi Dao không ngờ rằng sau khi Hùng Thiên Khôn tỉnh lại, đầu tiên là không dám tin Kim Phi Dao lại cứu hắn, đợi Kim Phi Dao giải thích xong thì bắt đầu cả ngày chất chứa tâm sự. Suốt ngày quan tâm tình hình của Vân Sơn phái, muốn nàng nhất định phải điều tra rõ ràng.

Nàng không hiểu nổi, người này chính là kẻ từng giết đồng môn, sao hiện tại lại quan tâm tới môn phái như vậy. Việc Hùng phu nhân chết không cần Kim Phi Dao phải nói cho hắn, Hùng Thiên Khôn có mẫu tử chú nên đã sớm biết. Tuy nhiên, hắn cũng không nhắc tới với Kim Phi Dao, chỉ thường xuyên lẳng lặng suy nghĩ, giống như trước kia ngồi rối rắm trong xe ngựa vậy.

Nghe Kim Phi Dao nói xong, Hùng Thiên Khôn lắc đầu, “Hẳn là không bị diệt môn đâu, vị trí của môn phái ta tương đối hiểm trở, hơn nữa lần này các sư tổ Nguyên Anh cũng không tới Dung Thiên thạch cùng chúng ta, thực lực môn phái không bị yếu bớt, hẳn là sẽ cùng các phái khác chạy tới thành Vạn Khô, chắc chắn sẽ bắt đầu ở Đông Sơn, đánh đuổi người Tiêu Thái giới về Tiêu Thái giới.”

Kim Phi Dao đang không ngừng lấy đồ ăn mới mua ra, khuyên bảo hắn: “Huynh vẫn nên thành thật chút đi, cho dù trong thành Vạn Khô có người của Vân Sơn phái, huynh tìm được họ thì sao? Ta còn tưởng rằng huynh đã trở nên lãnh huyết vô tình, đã sớm coi sư môn gì đó là bột phấn chứ, hiện tại lại lời ra lời vào muốn đi, thay đổi cũng nhanh quá đi.”

“Nương ta đã chết…” Hùng Thiên Khôn thấp giọng nói.

Kim Phi Dao có chút chột dạ liếc mắt nhìn hắn, “Không phải lần trước ngươi còn vì nàng không cho ngươi tới bí cảnh Lạc Tiên mà đâm nàng mấy đao sao, sao hiện tại lại biến trở về đại hiếu tử thế?”

“Ta muốn chôn vùi lũ người Tiêu Thái giới ở Nam Sơn giới này. Kể cả ta có hận nàng thì nàng cũng là nương ta, ta không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ đã giết nàng. Ta nhất định phải báo thù, giết hết người Tiêu Thái giới.” Hùng Thiên Khôn hung tợn nói.

“À, là vậy sao?” Kim Phi Dao nhẫn nhịn, không nói lại những lời Hùng phu nhân đã nói ngày đó ra. Nếu biết người yêu thương mình vài thập niên cuối cùng lại bỏ rơi mình mà chạy, trước khi chết còn nói ra những lời vô tình thì chỉ sợ hắn sẽ không chịu được.

“Được rồi, dù sao người Nam Sơn giới vẫn còn tử thủ Vạn Khô thành, vẫn luôn giằng co, hẳn là còn đánh một, hai năm nữa. Chờ thương thế của huynh khỏi, thân thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất thì chúng ta sẽ đi ra ngoài.” Kim Phi Dao ngồi bên cạnh Đại Nữu, nhìn vào cái nồi, không hề để ý nói.

Hùng Thiên Khôn ngẩng phắt đầu, trong mắt tràn ngập cảm động, “Phi Dao, muội muốn đi thành Vạn Khô cùng ta sao? Nơi đó chiến hỏa tán loạn, thật sự là quá nguy hiểm. Tuy nhiên, muội yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ muội, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau giết địch, đuổi hết tu sĩ Tiêu Thái giới đi.”

“Ai nói ta muốn tới thành Vạn Khô với huynh? Ta không hề thích cảnh đánh đánh giết giết, hơn nữa việc gì ta phải bán mạng cho Nam Sơn giới? Ta ở bên dưới đánh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không ảnh hưởng gì đến mấy lão quái vật Nguyên Anh bên trên, ta đâu phải kẻ nhàn rỗi không có chuyện gì.” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hẳn.

Những lời này khiến bao nhiêu cảm động trước đó của Hùng Thiên Khôn bị rơi hết, hắn hỏi: “Không phải muội nói là chúng ta đi ra sao?”

Kim Phi Dao cầm một trái lê, cắn một miếng to, vừa ăn vừa nói: “Phương hướng đi thành Vạn Khô vừa khéo phải đi ngang qua thành Lạc Tiên, ý ta là tiện đường liền làm đồng bạn. Đến lúc đó chúng ta chia tay, ta tới thành Lạc Tiên, còn huynh đi thành Vạn Khô.”

“Thành Lạc Tiên không phải đã trở thành trọng trấn của Tiêu Thái giới sao? Nhân mã của bọn họ đều ở trong thành, muội đi thành Lạc Tiên lúc này không phải muốn chết chứ?” Hùng Thiên Khôn nhướng mày nói.

Kim Phi Dao nói: “Ta tới đó có việc cần làm, không tốn nhiều thời gian lắm, rất an toàn. Dù sao ta có Ẩn Thân phù, chỉ cần dùng một tờ là được rồi. Đúng rồi, nói đến cái này, ta cho huynh mấy tờ, dùng rất có ích đấy.”

Thấy nàng chuyển chủ đề, Hùng Thiên Khôn đành phải từ bỏ, dù sao từ giờ tới lúc đi vẫn còn chút thời gian, chậm rãi khuyên nàng là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.