Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ vào đến nơi. Lập tức đứng dậy chạy tới, lao vào trong lòng Lý Kỳ.
Vợ chồng hai người ôm nhau, qua một hồi lâu, Lý Kỳ mới buông ra, lau đi lệ châu trên mặt Thất Nương, cúi đầu nhìn chăm chú vào Bạch Thiển Dạ, nói: – Muội có khỏe không?
Bạch Thiển Dạ ngẩng lên khuôn mặt tinh xảo: – Muội rất khỏe.
Lý Kỳ cười gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn về hướng Triệu Giai đang đứng phía sau nói: – Đa tạ Hoàng thượng mấy ngày nay chiếu cố nội tử, vi thần vô cùng cảm kích.
Triệu Giai bưng lên một ly trà. Khe khẽ uống một ngụm, mặt không chút thay đổi, cũng không có đáp lại lời Lý Kỳ.
Lý Kỳ cũng không để ý, quay sang nói với Thất Nương: – Ủy khuất cho muội rồi, chuyện kế tiếp cứ để ta đi giải quyết đi, muội đi ra bên ngoài nhìn Mã Kiều trước, đừng để y làm xằng bậy.
Bạch Thiển Dạ gật gật đầu, nói: – Huynh cẩn thận một chút.
Lý Kỳ ừ một tiếng.
Bạch Thiển Dạ ngoái đầu lại thoáng nhìn, hướng tới Triệu Giai thi lễ một cái. Sau đó đi ra ngoài, Triệu Giai và Tần Cối ngược lại cũng không có ngăn cản, chỉ cần có Lý Kỳ ở đây, những người còn lại bọn họ đều chưa từng để vào mắt.
Sau khi nàng ra ngoài. Lý Kỳ tiến lên một bước, hành lễ nói: – Vi thần Lý Kỳ tham kiến Hoàng thượng.
Triệu Giai trầm mặc một hồi, mới xoay đầu lại, nhìn Lý Kỳ. Ánh mắt vô cùng phức tạp: – Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được những lời này lúc này nói ra sẽ khiến ngươi có vẻ rất dối trá sao?
Lý Kỳ thản nhiên nói: – Thương nhân đều rất dối trá, dù sao lễ nhiều thì người không trách a.
– Điều này cũng đúng. Ngươi vẫn luôn là như thế. Triệu Giai gật gật đầu, lại hỏi: – Ngươi không phải đã đi rồi ấy ư, vì sao lại còn quay trở về?
Lý Kỳ nói: – Làm trượng phu, tới đón thê tử của chính mình về nhà, đây chẳng qua cũng là chuyện quá bình thường mà thôi.
– Về nhà?
Triệu Giai như cười như không ma hoi: – Về nhà nào? Biện Lương? Hay là — Nhật Bản?
Lý Kỳ thở dài, nói:
– Hoàng thượng nếu đã biết hết rồi, vậy cần gì phải hỏi lại vi thần cơ chứ?
– Trẫm chính là không biết rõ, mới phải hỏi lại ngươi.
Triệu Giai hừ một tiếng, nói: – Trẫm không chỉ có từng một lần nói qua, sự trợ giúp của ngươi đối với trẫm, trẫm vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, trẫm cũng tự thấy mình đối đãi với ngươi không tệ, kỳ thật trẫm đã sớm biết ngươi muốn phản bội trẫm, hơn nữa quả thật có chứng cứ chính xác, không phải là trẫm không tin, mà là đối với ngươi vẫn ôm lấy kỳ vọng, hy vọng ngươi có thể hồi tâm chuyển ý, nếu ngươi biết rõ đây chỉ là con đường chết, mà còn biết trở lại cứu Kinh Tế Sử, có thể thấy được ngươi không phải là một người vong ân phụ nghĩa, trẫm hết lần này đến lần khác cho ngươi cơ hội, vì sao ngươi vẫn cứ muốn phản bội trẫm?
Lý Kỳ thở dài: – Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình.
– Hay cho một câu mỗi người đều có chí hướng của riêng mình.
Triệu Giai cười lạnh nói: – Người trong thiên hạ tạo phản chẳng phải là cũng đều dùng câu mỗi người đều có chí hướng của riêng mình để giải thích cho chính mình đó sao, lý do này của ngươi không khỏi cũng quá đơn giản rồi đi, rất khó làm cho người khác tin phục, càng thêm khó khiến trẫm khoan thứ cho ngươi.
Lý Kỳ suy nghĩ một lát, nói: – Vương hầu, tướng quân cũng đâu phải cứ con vua thì lại làm vua.
– Ngươi cuối cùng cũng nói ra điều trong lòng rồi.
Triệu Giai lắc đầu nói: – Lý Kỳ a Lý Kỳ, ngươi thật đúng là giảo hoạt, trước tiên là lợi dụng chiến lược tiền tệ để thuyết minh tầm quan trọng của vàng bạc, rồi lại dùng vàng bạc của Nhật Bản để dụ trẫm phái binh đi tấn công Nhật Bản, đúng vậy a, trẫm xuất binh xuất lương thực, nhưng thật ra đã giúp ngươi may áo cưới, tốt lắm, tốt lắm, trận này ngươi tính toán này làm thật đúng là vẻ vang a! Tuy nhiên, kẻ trí có nghĩ đến nghìn điều thì tất vẫn có điều sơ sẩy, ngươi tuyệt đối không ngờ rằng đường đệ của Vương Phủ lại tránh ở Nhật Bản, hơn nữa còn trong lúc vô tình phá vỡ chuyện tốt của ngươi, gã cũng đã quay trở lại đem hết thảy mọi chuyện ở Nhật Bản nói cho trẫm biết.
– Thì ra là thế, ta đã nói như thế nào lại nhẹ nhàng như vậy liền thành công rồi, hoá ra Hoàng thượng đã sớm phái người giám thị thê tử của ta.
– Tuy nhiên ngươi cũng không kém, trẫm ở Đông Kinh bày ra thiên la địa võng, lại cũng chỉ bắt được Kinh Tế Sử, kỳ thật, ngươi cũng có thể không trở lại đấy.
– Nếu ta không trở lại, Hoàng thượng sao có thể để cho ta dễ dàng rời khỏi, Hoàng thượng rõ ràng chính là đoán ra ta sẽ tới, ôi, xem ra người trong thiên hạ đều biết nhược điểm của ta chính là rất chuyên tình rồi.
Triệu Giai cười ha hả, nói: – Chẳng có ai hoàn mỹ cả, đây chính là lời ngươi nói.
– Đúng vậy a, đây là ta nói. Lý Kỳ cười cười, lại ngóc đầu lên đến nói: – Nhưng khi ta trợ giúp Hoàng thượng ngươi tiếp quản thiên hạ, ta có lẽ cũng chưa từng nói rằng cố gắng của ta cũng chỉ là đang giúp Hoàng thượng ngươi may áo cưới.
– Trẫm chỉ biết ngươi sẽ nói như vậy.
Triệu Giai nói: – Đúng, trẫm đích xác nợ ngươi rất nhiều, trẫm đã hết sức thỏa mãn bất luận yêu cầu gì của ngươi, nhưng duy chỉ có điểm này là ngoại trừ, ngươi hẳn là nghe qua một câu nói như vậy, bên cạnh giường mình sao lại cho người khác ngủ ngáy, nếu trẫm chỉ là một người bình thường, cho dù lấy mạng đi để trả ân tình cho ngươi, trẫm cũng sẽ không một chút nhíu mày, nhưng trẫm là Hoàng thượng, ngươi có từng thấy hoàng đế nào xuất binh giúp thần tử của mình làm Hoàng đế không, nếu như thế, vậy trẫm chẳng phải sẽ trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ.
Lý Kỳ nói:
– Ta không dám nói lời của Hoàng thượng ngươi không đúng, có lẽ đứng ở góc độ của ngươi, ta đích thật là tội ác tày trời, nhưng giá trị quan mỗi người bất đồng, ta là một thương nhân, ta trả giá khẳng định phải thu hoạch được hồi báo, ta vì Đại Tống mà bỏ ra nhiều như vậy, ta không cảm thấy ta làm như vậy thì có bất kỳ điều gì không ổn, ta chỉ lấy về hồi báo mà ta nên nhận được, mặc dù là hiện tại, ta cũng không cảm thấy thẹn với Hoàng thượng hoặc là bất cứ kẻ nào.
– Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không biết hối cải, thật là khiến trẫm quá thất vọng rồi.
– Hoàng thượng, ngươi cho là ta còn có đường rút lui để đi sao?
Lý Kỳ nhìn thẳng Triệu Giai nói.
Triệu Giai híp híp mắt, nói: – Vậy ngươi cũng đừng trách trẫm vô tình, đây đều là ngươi tự mình lựa chọn đấy.
Lý Kỳ cười nói: – Ta tuyệt sẽ không trách Hoàng thượng vô tình, cũng không cảm thấy Hoàng thượng ngươi nợ ta cái gì, càng thêm sẽ không cảm thấy Hoàng thượng ngươi là sai, kỳ thật trong chính trị cho tới bây giờ vốn không có đúng sai, chỉ có thắng bại, tuy nhiên, ta muốn nhắc nhở Hoàng thượng một câu, không đến một khắc cuối cùng, còn không biết ai thắng ai thua.
Triệu Giai cười ha hả, nói: – Trẫm ngược lại muốn nhìn ngươi bây giờ còn chuyển bại thành thắng như thế nào.
Y vừa dứt lời, một con dao găm đột nhiên chạm ở phía sau lưng của y.
Triệu Giai vô cùng kinh hãi, không dám tin quay đầu lại.