Trên biển Bột Hải, một con thuyền buồm lẻ loi đang phiêu đãng.
– Nếu tên trộm Tần Cối đáng chết kia dám bắt nạt Mỹ Mỹ, ta nhất định khiến cho cả nhà của gã già trẻ đều không được chết tử tế, không được chết tử tế, Xu Mật Sứ, ngươi ngàn vạn lần đừng khuyên ta, khuyên ta cũng vô dụng, bất cứ kẻ nào cũng không thể ức hiếp Mỹ Mỹ… Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ.
– Ta đang nghe đây, ta đang nghe đây.
Nằm ở trên boong thuyền sưởi nắng, Lý Kỳ cực không tình nguyện mở mắt ra, nhìn Mã Kiều đang ở phía trước đứng ngồi không yên, cười khổ nói: – Ta cũng không hề tính toán ngăn cản ngươi a!
Mã Kiều chỉ vào Lý Kỳ phẫn nộ nói: – Xu Mật Sứ, ngươi — ngươi sao có thể như vậy?
– Ta như thế nào cơ?
Lý Kỳ hiếu kỳ nói.
Mã Kiều nói: – Hiện giờ Thất Nương bị bắt giữ, sao ngươi còn ngủ được chứ, ngươi — ngươi thế này cũng quá bạc tình bạc nghĩa rồi, đây không phải là hành động của đại trượng phu.
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: – Chúng ta bây giờ không phải đang vội vàng đi nghĩ cách cứu viện sao, nhưng mà đi đường thì cũng phải mất thời gian đấy, nếu không ngươi đi xuống đẩy thuyền đi, cố gắng ra sức thì tàu sẽ chạy mau hơn một chút đấy.
– Ta không biết bơi, ngươi cũng không phải không biết.
– Con mẹ nó!
Lý Kỳ liếc trắng một cái xem thường, lại nghiêm túc nói: – Mã Kiều, ngươi đừng có gấp như vậy, người bọn họ muốn đối phó là ta, lấy hiểu biết của ta đối với Tần Cối, trước khi chưa hoàn toàn đánh bại ta, thì y sẽ không dễ dàng hạ độc thủ, đây là chính trị, bất cứ chuyện gì đều phải giữ lại một con đường sống, chỉ có mãng phu mới có thể làm những chuyện ngu xuẩn kia, cho nên, trước khi chúng ta về đến, Thất Nương, Mỹ Mỹ bọn họ sẽ đều an toàn.
– Thật sao?
– Đương nhiên, tình cảm của ta đối với Thất Nương cũng tốt không kém so với ngươi và Mỹ Mỹ đâu.
– Vậy ngươi còn tìm nhiều phu nhân như vậy làm gì.
-…! Ta tiếp tục ngủ được chưa.
– Đừng a!
Mã Kiều vội vàng đi vào bên cạnh người Lý Kỳ, lại hỏi: – Xu Mật Sứ, ngươi thành thật nói với ta đi, ngươi có nắm chắc cứu ra được Mỹ Mỹ và Thất Nương hay không?
Lý Kỳ cười nói: – Ngươi cứ yên tâm là được, ồ, lát nữa ngươi nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng có mà tiếp tục xúc động đấy, bằng không ấy mà, ngươi khả năng sẽ hại Mỹ Mỹ.
Mã Kiều gật đầu thật mạnh nói: – Ngươi cứ yên tâm, lần này ta nhất định sẽ nghe lời ngươi, nếu ngươi không tin, ta có thể thề với trời, chỉ cần ngươi có thể cứu Mỹ Mỹ ra.
Đang lúc lúc này, một hộ vệ đã đi tới: – Đại nhân, chúng ta đã đến rồi.
– Vậy sao?
Lý Kỳ đứng dậy, đưa mắt nhìn về hướng tây nam, chỉ thấy xa xa có mười chiếc thuyền chiến xếp thành một hàng. Ở giữa còn có một chiến hạm lớn nhìn rất rõ ràng.
Lại thấy một con thuyền thuyền nhỏ rất nhanh đi tới hướng bên này, không bao lâu, thuyền nhỏ đã tới gần lại đây, một gã cấm quân hộ vệ trên thuyền ôm quyền nói: – Chúng ta chính là phụng lệnh của Hoàng thượng, tới đây đón Xu Mật Sứ đấy.
Lý Kỳ cười nói: – Hoàng thượng thật sự là đối với ta không tệ a!
Mã Kiều hừ nói: – Y đây rõ ràng chính là đề phòng chúng ta, thật sự là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Lý Kỳ quay đầu đi, buồn bực nói: – Ta nói này Mã Kiều, đã nói rồi đấy, đều nghe theo ta.
Mã Kiều khẩn trương che miệng lại.
Thật sự là giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa a! Lý Kỳ chỉ biết lắc đầu. Cùng Mã Kiều đi xuống thuyền, lại nhảy lên con thuyền nhỏ kia, thuyền này tối đa cũng có thể chở được ba người, rất rõ ràng chính là nói cho Lý Kỳ, ngươi cũng đừng vọng tưởng mang theo nhiều người qua đó.
Thuyền nhỏ sau khi đón được Lý Kỳ, lập tức đi vòng vèo, về tới chiếc chiến hạm lớn ở giữa kia.
Nhưng khi đang chuẩn bị lên thuyền, một viên tướng quân ngăn đường đi của Lý Kỳ, Mã Kiều lại. Người này đúng là Tất Trạm. Y hướng tới Lý Kỳ ôm quyền nói: – Xu Mật Sứ, Mã ca, thật sự xin lỗi.
Lý Kỳ giơ cao hai tay. Cười nói: – Ta có thể hiểu được, ta có thể hiểu được.
Mã Kiều vừa ban đầu vẫn không rõ, hiện tại hiểu ra, hừ một tiếng, hai tay áo run lên, hai thanh đoản đao rơi ra từ trong tay, ném sang cho Tất Trạm.
Tất Trạm đem song đao tịch thu, lại nói: – Thật sự rất xin lỗi.
Mã Kiều cảm giác thành tín của mình bị thương tổn, trừng mắt nhìn Tất Trạm: – Ngươi —.
Lý Kỳ nói: – Mã Kiều, ngươi có còn nghĩ đến chuyện gặp Mỹ Mỹ không.
Tử huyệt!
Mỹ Mỹ chính là tử huyệt của Mã Kiều, y khẩn trương giơ tay lên, còn thúc giục nói: – Nhanh lên, nhanh lên.
Tất Trạm tự mình động thủ, ở trên người của hai người cẩn thận tìm tòi một phen, thấy không có vũ khí nguy hiểm gì nữa, lúc này mới yên lòng lại.
Mã Kiều lên đến boong tàu, lập tức hô: – Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ.
– Sư ca.
Chỉ thấy Lỗ Mỹ Mỹ ngồi ở trên một tấm ghế bành trên boong thuyền, bọn họ tuy rằng đã thành hôn, nhưng Lỗ Mỹ Mỹ vẫn quen gọi Mã Kiều là sư ca.
– Mỹ Mỹ!
Mã Kiều vừa thấy được Lỗ Mỹ Mỹ, mừng rỡ không ngừng, vội vàng tiến lên, nhưng lại bị Tất Trạm chặn lại.
Mà hai gã hộ vệ phía sau Lỗ Mỹ Mỹ cũng lộ ra ngay đại đao.
Mã Kiều tức giận nói: – Ngươi làm gì?
Tất Trạm nói: – Mã ca, xin hãy tha lỗi, trước khi Hoàng thượng và Xu Mật Sứ chưa nói chuyện với nhau xong, chúng ta phải dùng quý phu nhân để ngăn cản Mã ca ngươi làm một vài chuyện sai, tuy nhiên Hoàng thượng đã bảo ta chuyển cáo ngươi, mặc kệ sự tình trở nên thế nào, đều sẽ không làm thương tổn quý phu nhân đấy.
Mã Kiều vội vàng nói: – Một khi đã như vậy, vì sao không cho ta đến gần Mỹ Mỹ.
Lý Kỳ âm thầm nói: – Ai kêu ngươi là cao thủ, bọn họ cũng sợ a!
Tất Trạm xấu hổ gật đầu.
Mã Kiều liên tục chắp tay nói: – Ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không xằng bậy, ta chỉ là muốn nhìn Mỹ Mỹ có sao không, coi như ta van ngươi.
Y là người cao ngạo bực nào, bình thường đều khinh thường nhìn thẳng Tất Trạm một cái, nhưng vì Mỹ Mỹ, đừng nói cầu xin, cho dù muốn y quỳ xuống, y cũng sẽ không có bất kỳ băn khoăn nào.
Lỗ Mỹ Mỹ vội nói: – Sư ca, huynh yên tâm, ta không sao.
Tất Trạm nói: – Ngươi nghe thấy rồi đó.
Lúc này, trong khoang thuyền một tiểu thái giám đi ra, gã đi tới bên cạnh Lý Kỳ, hành lễ nói: – Xu Mật Sứ, Hoàng thượng mời ngươi đi vào.
Lý Kỳ vỗ vỗ bờ vai của Mã Kiều, nói: – Yên tâm đi, không có việc gì, ngươi hãy đứng ở chỗ này bồi Mỹ Mỹ nói chuyện đi.
Mã Kiều tuy rằng cực kỳ phẫn nộ, nhưng mắt thấy phía sau Lỗ Mỹ Mỹ là hai thanh đại đao sáng như tuyết, y cũng không dám vọng động, động cũng không dám động, hai chân còn đang phát run.
Cao thủ? Thật đúng con mẹ nó là cao thủ a! Lý Kỳ lắc đầu, đi theo tiểu thái giám kia vào trong khoang thuyền, bên trong vô cùng trống trải, chỉ có sáu bảy người, một người ngồi ở giữa dĩ nhiên là Triệu Giai, phía sau y còn đứng một người, chính là Tần Cối, bộ dạng cúi đầu phục tùng, hai tay không cho vào trong tay áo, mà ở hai bên còn có bốn gã hộ vệ, trừ đó ra, phía dưới còn ngồi một người, người này đúng là Bạch Thiển Dạ.
– Phu quân!
– Thất Nương.