Địa vị Phong Liệt kiếp trước trong Ma Long giáo vô cùng hiển hách, hơn nữa còn được một số cao thủ trong giáo che chở, khiến hắn gần như muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Phàm kẻ cùng Phong Liệt trở mặt, bất luận là thế gia công tử hay hoàng triều hiển quý, bình thường đều không sống quá ba ngày, không cần Phong Liệt đích thân ra tay cũng sẽ có cao thủ của Ma Long giáo thay hắn loại bỏ tất cả.
Cho nên đến nay, vẫn chưa có kẻ có thể khiến Phong Liệt căm hận đến mức mất đi lý trí.
Chỉ có Sở Huyền! Chính là kẻ ngay xưa tâm giao hảo hữu là khiến hận ý của Phong Liệt đủ thôn thiên phệ địa.
Ngay lúc Phong Liệt bị cừu hận khiến cho choáng váng đầu óc thì đột nhiên, một âm thanh khác bên cạnh Sở Huyền vang lên, âm thanh này giống như một chậu nước lạnh dội xuống, khiến Phong Liệt lập tức bình tĩnh lại, miệng không nhịn được hít một ngụm lãnh khí.
Chỉ nghe tại vị trí Sở Huyền phát ra một âm thanh có vẻ già nua mà hùng hậu, hướng về không trung hét lớn:
– Hủ Thiên đại nhân, có thể thu tay được rồi! Việc còn lại cứ giao cho chúng ta!
– Kréc…
Hủ Thần Điêu trên không phát ra một tiếng kêu, sau khi xoay tròn trên không, hai cánh khẽ vỗ, thoáng chống biến mất trong bầu trời đêm.
– Lý trưởng lão? Là cao thủ Cương Khí cảnh!
Trong lòng Phong Liệt cả kinh, lập tức có phán đoán, vội vàng áp chế hận ý trong lòng lại.
Lúc trước hắn nghe Phong Liệt gọi kẻ bên cạnh là Lý trưởng lão, mà trong Ma Long giáo, chỉ có chấp sự Cương Khí cảnh mới có thể xưng là trưởng lão, cho nên người bên cạnh Sở Huyền hẳn là cao thủ Cương Khí cảnh không thể nghi ngờ.
Trong lòng Phong Liệt không khỏi hoảng sợ một trận, may mắn phản ứng nhanh, bằng không nếu vừa rồi lao ra, chỉ e hôm nay sẽ chết chắc.
Tiếp đó, hắn không khỏi chau mày, bên cạnh Sở Huyền có cao thủ Cương Khí cảnh trợ giúp, chỉ e mình rất khó đoạt được thức ăn trước miệng cọp, trước mắt cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Sau chút trầm ngâm, thân hình Phong Liệt chậm rãi hóa thành một làn khói đen nhàn nhạt, dung nhập vào trong bóng tối chung quanh, hướng về phía Dạ Mạc thú.
– Sở công tử, chúng tay phải nhanh lên! Động tĩnh bên này quá lớn, chỉ e đã khiến không ít Long thú cao cấp chú ý!
– Ừm.
Theo thanh âm hai người vang lên, hai đạo thân ảnh một già một trẻ hiện ra trong hạp cốc, tên thiếu niên dáng người cao ráo, dáng vẻ tuấn dật nho nhã chính là Sở Huyền mà Phong Liệt biết, còn lão già kia hiển nhiên chính là Lý trưởng lão.
Giờ phút này, đầu Dạ Mạc thú cấp bốn chỉ còn lại cái đầu lâu cực lớn, tinh hồn cũng bị Hủ Thần Diễm tổn thương, không lâu nữa sẽ tiêu tán hoàn toàn, đã không còn sức phản kháng, hai người cũng không cần cố kỵ nữa, vội vàng lao về phía trước.
– Sở công tử, đem Dạ Mạc châu chuẩn bị đi, phòng ngừa nó sắp chết phản công, vạn nhất để nó nhập vào linh hồn, vậy sẽ phiền phức lắm!
Lý trưởng lão hảo tâm nhắc nhở.
– Ừm, điều này ta biết.
Sở Huyền nhàn nhạt đáp, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
Hai người lách mình một cái liền đến trước mặt Dạ Mạc thú, nhìn khung xương to như tòa núi nhỏ, hai người cũng không khỏi âm thầm rung động, mặc dù đến tận bây giờ thì thân thể cao lớn kia vẫn tản mát ra uy áp vô cùng cường hoành, khiến cho hai người tâm thần thất kinh.
Sở Huyền cười nhẹ cảm khái:
– Không ngờ rằng thôn phệ thần thông kinh người như vậy, nếu không phải có Hủ Thiên cao hơn nó ba cấp, chỉ e hôm nay thật sự không thu thập được! Thực ra nếu có thể thu phục được nó, làm tay chân cũng không tệ.
– Sở công tử có điều không biết, Dạ Mạc thú trong lòng cực kỳ kiêu ngạo bất tuân, Dạ Mạc thú trưởng thành căn bản không thể để người khác thu phục được, thực ra tinh hồn của đầu Dạ Mạc thú này vốn là để chuẩn bị cho giáo chủ đại nhân, bây giờ giáo chủ đại nhân chịu đem nó ban cho công tử, đủ thấy giáo chủ đại nhân kỳ vọng đối với ngài như thế nào!
Lý trưởng lão vội vàng lấy lòng.
Sở Huyền chỉ cười nhẹ không đáp.
Trên đời này, người biết rõ thân phận thật của hắn rất ít, tên Lý trưởng lão này chỉ vẻn vẹn là cao thủ Cương Khí cảnh, hiển nhiên còn xa mới đủ tư cách, chỉ có điều hắn cũng không muốn nhiều lời.
Tiếp đó, chỉ thấy ánh mắt Sở Huyền run lên, trong tay đột nhiên xuất hiện một hạt châu, chính là Dạ Mạc châu chuẩn bị cho mỗi một thí luyện đệ tử.
Mặc dù Dạ Mạc châu là một kiện Linh Bảo cấp thấp, nhưng đối với việc giam cầm tinh hồn lại có rất nhiều diệu dụng, bây giờ chỉ cần đem Dạ Mạc châu ném vào trong đầu Dạ Mạc thú là có thể đem tinh hồn hút vào.
Phong Liệt ở phía xa nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài, không ngờ rằng lần này tinh hồn của đầu Dạ Mạc thú cấp bốn lại không có duyên với mình.
Nhớ rõ kiếp trước, Sở Huyền sau khi thu được tinh hồn của Dạ Mạc thú cấp bốn vào Dạ mạc châu, trực tiếp đề thăng thành thượng phẩm Dạ Mạc châu, có nhiều loại diệu dụng, quả thực khiến hắn hâm mọ muốn chết.
Bây giờ trơ mắt nhìn Sở Huyền lại lần nữa thực hiện được, trong lòng Phong Liệt quả thực khó chịu giống như muốn nhỏ máu.
Nhưng tiếp đó, đang lúc Sở Huyền muốn đem Dạ Mạc châu tiến vào trong mắt Dạ Mạc thú đã ảm đạm thì đột nhiên xuất hiện một chuyện khiến tất cả mọi người đều không thể ngờ được.
Chỉ thấy trong đôi mắt khổng lồ của Dạ Mạc thú vốn đã hồn phi phách tán, bỗng nhiên bắn ra hai đạo tinh quang, khiến Sở Huyền và Lý trưởng lão không khỏi hoảng sợ thối lui.
– Grào…
Một tiếng rống lớn từ trong miệng Dạ Mạc thú phát ra, lập tức, một vòng xoáy hắc sắc phủ lấy hai người, chính là thôn phệ thần thông mà Dạ Mạc thú đã thi triển lúc trước.
Chỉ có điều, uy lực của thần thông này hiển nhiên không thể so với lúc trước, chỉ là một kích của Dạ Mạc thú trước khi chết mà thôi.
Cùng lúc đó, một thanh âm khàn khàn vô lực từ trong miệng Dạ Mạc thú phát ra:
– Nhân loại đáng chết! Ta dù chết cũng sẽ không để các ngươi thực hiện được ý đồ!
Lý trưởng lão sau khi cả kinh liền vội vàng đẩy Sở Huyền ra sau, đồng thời song chưởng đẩy về phía trước, lập tức, hai chưởng ảnh khổng lồ liền nghênh đón vòng xoáy thôn phệ.
– Ầm…
Một tiếng nổ vang lên, chưởng ảnh và vòng xoáy đồng thời tiêu tán.
– Hừ! Chỉ là giãy chết mà thôi! Thật sự cho rằng ngươi có thể tránh được kiếp này hay sao?
Lý trưởng lão khinh thường hừ lạnh một tiếng, lập tức tiếp tục vung chưởng.
Nhưng đúng lúc này, khung xương khổng lồ của Dạ Mạc thú lại đứng dậy, hướng về phía bên ngoài sơn cốc bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, khiến đại địa không ngừng lay động, phát ra âm thanh ầm ầm.
Thế mà lại không chết, hướng Dạ Mạc thú phóng đến, chính là hướng của Phong Liệt.
– Muốn trốn? Lão phu xem ngươi có thể trốn đi đâu!
Lý trưởng lão cười lạnh một tiếng, lập tức đuổi theo hướng Dạ Mạc thú chạy đi, Sở Huyền nhíu mày, cũng vội đuổi theo.
Phong Liệt nhìn Dạ Mạc thú đang phóng về phía mình, trong lòng vốn vui vẻ không khỏi cảm thấy đau đầu.
Lúc này hắn đang hóa thành một đoàn khói đen, phiêu phù giữa không trung, hình thái như vậy không thể nào ném ra Dạ Mạc châu để giam cầm tinh hồn của Dạ Mạc thú, dù cho hắn có thành công thì chỉ e cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của cao thủ Cương Khí cảnh như Lý trưởng lão, nếu không làm tốt chỉ e còn mất mạng nhỏ.
Nhưng nếu muốn hắn từ bỏ, vậy thì hắn tuyệt đối không cam lòng.
Nhất thời, Phong Liệt liền rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.