Diệp Thiên Quỳnh đã hoàn toàn đánh mất lý trí, dán sát người Phong Liệt, thân thể mềm mại nóng bỏng vặn vẹo như muốn vùi vào người hắn, mặt như hoa đào, mắt hạnh mê ly như sắp ứa lệ.
Phong Liệt dù rất thưởng thức phong thái xinh đẹp của mỹ nhân bây giờ nhưng không nhẫn tâm khiến giai nhân khó chịu.
– Thiên Tử, nàng cố nhịn chút, ta kiếm giải dược cho nàng ngay.
Phong Liệt ôm Diệp Thiên Quỳnh khiến nàng không cựa quậy, vội lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng nàng.
Nhưng đan dược vào miệng mà không có chút hiệu quả gì cả.
Phong Liệt nhíu chặt mày, hắn không chết tâm tìm vài loại đan dược khác bỏ và miệng Diệp Thiên Quỳnh nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.
– Chết tiệt, rốt cuộc là xuân dược gì mà có uy lực như vậy?
Phong Liệt biểu tình căng thẳng, trong lòng như có lửa đốt.
Đột nhiên mắt hắn sáng lên.
– A? Lão tử chính là thuốc giải tốt nhất nè! Hắc hắc hắc, Thiên Tử, để vi phu giải độc cho nàng.
Đối với phụ nữ trúng xuân dược, thuốc giải tốt nhất đương nhiên là người đàn ông khỏe mạnh, đây là thường thức.
Bây giờ người trúng độc là vợ của mình, Phong Liệt không có chút gánh nặng tâm lý.
Ngay sau đó, Phong Liệt ôm giai nhân biến mất, rồi hai người xuất hiện trên giường lớn mềm mại trong long ngục không gian.
Diệp Thiên Quỳnh mất lý trí hình như chỉ biến dán sát người Phong Liệt, sờ cắn lung tung, không biết làm bước tiếp theo, sốt ruột sắp khóc, rất là đáng thương.
Phong Liệt rất buồn cười nhưng không nhẫn tâm để giai nhan khó chịu. Hắn nhẹ rung lên, *bùm* một tiếng quần áo trên người giai nhân vỡ hết lộ thân thể mềm mại đẹp như phấn điêu ngọc mài.
Giai nhân ngực cao vút no tròn, eo nhỏ nắm trong bàn tay, hai chân thon dài thẳng tắp, làn da tựa bạch ngọc tỏa ra màu đỏ nhạt cực kỳ hấp dẫn.
Phong Liệt mắt sáng ngời kiềm không được nuốt nước miếng, thân dưới cứng rắn. Hắn không do dự nữa cởi đồ mình ra, loay hoay tư thế giai nhân cho đúng, eo hẩy một cái, bảo thương nguyên cây chen vào khu vực mềm mại. Hắn bắt đầu kịch liệt tiến lên, khoái cảm ngất trời làm hắn vui quên hết tất cả.
– A nha~
Diệp Thiên Quỳnh hình như bị đau kiềm không được kêu lên, sau đó điên cuồng vặn vẹo, môi phát ra tiếng rên rỉ hút hồn người, nhiệt tình hòa theo.
Phong Liệt vừa sướng vừa thầm lấy làm lạ.
“Hưm, sao thân dưới của Thiên Tử khít quá? Hắc hắc, không lẽ là đã lâu chưa khai hoang nên biến hoang vu? Ừ ừ, chắc là vậy, đây là lỗi tại vi phu sơ sảy rồi.”
Phong Liệt nghĩ như thế lòng rất vui sướng, lực dục tăng vọt, liều mạng tiến lên, va chạm, sướng đến hắn thở hồng hộc, thật là sung sướng chết được.
Cùng lúc đó, long ngục không gian nhị tầng, Triệu Mật cũng dục tiên dục tử nhưng cùng gã giao hoan là một con tinh tinh cái cao hơn trượng, đầy lông. Triệu Mật bị quào người đẫm máu, liên tục gào hét.
– Chậc chậc, khẩu vị nặng quá, lão tử không thấy là hơn, khục khục khục khục.
Cửu Ly phân thân cho Triệu Mật và tinh tinh cái uống nhiều xuân dược, sau đó cười quái dị rời khỏi nhị tàng không gian, mặc kệ đôi nam nữ si tình ở bên trong quay cuồng.
…….
Tứ Phương Thành, trong đại điện phủ thành chủ, Cửu U Vương mặt xanh mét đứng trên đại điện lạnh lùng nhìn đám thuộc hạ bên dưới.
Phong Liệt lạnh lùng hỏi:
– Các ngươi có ai biết Thiên Tử bị mang ra khỏi Tứ Phương Thành như thế nào không?
Thanh âm lạnh băng khiến các cao thủ trong đại điện không rét mà run.
Cửu U Vương cực kỳ tức giận, người đàn bà của mình lại bị người ta thần không biết quỷ không hay mang ra ngoài thành, suýt bị hại, vậy mà nhiều người không phát hiện chút dấu vết, đúng là một đám phế vật.
Nếu không phải bản tôn đúng lúc đi qua thì hậu quả không thể tưởng tượng.
Bây giờ hắn quyết định phải tra ra ngọn nguồn, ai có liên quan phải giết hết, nếu không phải giai nhân không bị gì thì hắn giết sạch người bên dưới rồi.
Xích Dư Tử do dự nói:
– Công tử, Thiên Tử phu nhân không…Không hề ra thành mà?
Nhưng gã vừa dứt lời thì ngực bị đánh một cú, *bùm* một tiếng bay ra khỏi đại điện, hộc máu, mất nửa cái mạng.
Mọi người con ngươi co rút vội cúi đầu, đây là lần đầu tiên họ thấy Phong Liệt tức giận, hiểu rằng chủ tử thật sự giận rồi.
Cửu U Vương mắt lóe tia sáng lạnh, gằn từng chữ nói:
– Tra thật kỹ cho ta, tóm hết tất cả kẻ liên quan chuyện này, tru mười tộc!
– Thuộc hạ tuân mệnh!
Đám người bên dưới đồng thanh kêu.
Rồi Cửu U Vương mắt chợt lóe, nói tiếp:
– Hỏa Mãng Vương, bắt đầu từ hôm nay hễ ai vào Tứ Phương Thành phải đăng ký tạo danh sách, không thể bỏ sót một người.
– Tuân lệnh!
– Bán Giang Hồng, trong Tứ Phương Thành hễ kẻ nào lai lịch không rõ hoặc ý đồ xấu xa, nói bậy mê hoặc lòng người thì giết không tha!
– Thuộc hạ lĩnh mệnh!
– Đi đi!
Thoáng chốc mọi người lĩnh mệnh đi hết, trận gió tanh mưa máu lại cuốn sạch Tứ Phương Thành.
Chẳng mấy chốc, trong đại điện chỉ còn lại một mình Cửu U Vương.
Mắt hắn lóe tia sáng lạnh, mặt âm trầm. Hắn bỗng nhớ tới xà cốt đằng trăm vạn năm bị nuốt vào thôn phệ không gian, khóe môi cong lên.
– Hừ, Triệu gia, là lúc khiến các ngươi hoàn toàn biến mất.
Chợt ngoài đại điện vang tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng oanh yến náo động.
– Rắn yêu đáng ghét, Cửu âm bạch cốt trảo của ngươi cũng chỉ như vậy thôi, tu luyện yêu lý yêu khí, không sợ phu quân không muốn ngươi sao?
– Xì, bà già, thiên ma vô tướng của ngươi chẳng qua là công pháp đê tiện dụ dỗ đàn ông, sức sát thương cực kỳ nhỏ, coi chừng bổn tiểu thư dạy cho bài học.
– Hừ, ai sợ ai, có bản lĩnh thì lại đánh coi!
– Được rồi, các ngươi đừng ồn ào nữa, mau đi gặp phu quân đi, không biết có chuyện gì khiến phu quân tức giận như vậy.
– …
Chớp mắt các cô gái theo Lý U Nguyệt dẫn dắt đi vào đại điện, xuất hiện trong mắt Cửu U Vương.
Lý U Nguyệt mắt chợt lóe, lo lắng hỏi:
– Phu quân, đến cùng xảy ra chuyện gì vậy?
– Các nàng không cần lo lắng, hiện giờ đã không có việc gì…a?
Phong Liệt phất tay với các cô gái nhưng ngay sau đó, khi hắn thấy thiếu nữ váy tím đứng trong nhóm thì mắt trợn tròn thật lâu khó bình tĩnh.
– Thiên Tử? Nàng…nàng…
Diệp Thiên Tử nhìn Phong Liệt biểu tình như ban ngày gặp ma thì ngây ra, khó hiểu hỏi:
– Phu quân, người ta làm sao chứ? Bộ đồ nói khó xem à? Sau này người ta không mặc nữa.
Phong Liệt mặt lúc xanh lúc trắng, mạnh vỗ đầu, vô cùng thống khổ.
– Không không, đẹp lắm, ha ha, đẹp lắm.
Hắn ngẩng đầu lên cười gượng nhưng biểu tình khó coi hơn cả khóc.
Bây giờ hắn thống khổ gào thét trong lòng.
“Tiêu rồi, chuyện lớn rồi. Diệp Thiên Quỳnh, chết tiệt, ta lại cùng Diệp Thiên Quỳnh, làm sao đây? Sau này còn mặt mũi nào đối mặt Thiên Tử? Nếu để cho cáo già Diệp Trung Thiên biết thì không chừng liều mạng với lão tử, phải nghĩ cách mới được.”
Các ông lão thấy Phong Liệt vẻ mặt khó coi thì nhìn nhau khó hiểu.
……
Trong long ngục không gian, bản tôn Phong Liệt đang kịch liệt chiến đấu chợt khựng lại, vẻ mặt ngơ ngác nhìn thân thể mềm mại quen thuộc mà mà xa lạ này, trán toát mồ hôi lạnh, cây thương suýt héo.
– Ưm…ừ~
Cảm giác Phong Liệt ngừng lại, Diệp Thiên Quỳnh đang sung sướng chợt nhíu mày cho thấy cực kỳ bất mãn.