Thất Giới Hậu Truyện

Chương 973 - Các Hữu Tế Ngộ - Tao Ngộ Của Mỗi Người - Phần 2

trước
tiếp

Linh Ảnh đáp:

– Khi mặt trời trên đỉnh đầu, đột ngột từ mặt đất mọc lên, cao đến ngàn trượng, có ánh vàng kim chỉ dẫn. Nhớ kỹ, không để cho người nào khác đồng hành, nếu không có duyên lành nghịch chuyển, đại họa sẽ ập xuống.

Tân Nguyệt vẻ mặt chấn động kinh hại, nghi hoặc nói:

– Như vậy, Quy Hồn giới chỉ nhằm vào một cá nhân ta.

Linh Ảnh cười đáp:

– Ngươi chính là Huyền Nữ, độc nhất trên thế gian, tự nhiên là nhằm vào ngươi. Được rồi, định mệnh theo duyên số, lòng mang cả trời đất. Tương lai ngươi có thể biến đổi vận mạng của rất nhiều người, nhớ phải nỗ lực.

Dứt lời, Linh Ảnh lóe lên biến mất, không thấy tung tích.

Tân Nguyệt thấy vậy phất tay muốn hỏi, đáng tiếc Linh Ảnh đã biến mất tiêu rồi, điều này khiến cho Tân Nguyệt có chút tiếc nuối, dù sao trong lòng nàng còn có rất nhiều hoài nghi còn chưa sao làm rõ ra được. Đối với Linh Ảnh, Tân Nguyệt không nắm chắc được, suy đoán hắn có thể là là linh dị trong Tu Di sơn, nhưng lại không dám khẳng định. Còn đối với Quy Hồn giới, cái tên nghe có phần dọa người, huyền diệu trong đó thế nào, hiện nay Tân Nguyệt còn chưa cách nào suy đoán được, chỉ tạm thời không nhắc đến, mang tâm tình khác thường rời khỏi rừng trúc đó.

Từ lúc chia tay với Thiên Lân rồi, Hải Mộng Dao và Tử Hàn đi cùng với nhau về phía Đông, đi thẳng đến Hải Vực. Trên đường đi, hai người không nói hết với nhau, quan hệ thân mật, chỉ sau hai ngày đã đến bờ Đông Hải. Nhìn biển cả mênh mông trước mặt, Tử Hàn vô cùng kinh hãi, có một sự kính sợ nảy sinh từ trong nội tâm đối với Hải Vực rộng lớn vô biên. Nhìn biển cả, Hải Mộng Dao vẻ mặt tươi cười, nơi đây là quên hương mà nàng đã từng sinh sống, có quá nhiều ký ức, thay đổi cả đời của nàng. Dưới ánh mặt trời, gió biển nhẹ nhàng khoan khoái thổi tung y phục của hai người.

Hải Mộng Dao lơ lửng giữa không trung, nhìn hải dương mênh mông, cười khẽ nói:

– Muội có lẽ còn chưa biết, trước khi ta gặp được sư phụ, vẫn luôn sinh sống trong nước, khi đó ta có tên là Hải Nữ.

Tử Hàn khẽ lẩm nhẩm:

– Hải Nữ, con gái của biển cả.

Hải Mộng Dao cười nói:

– Đúng thế, biển cả mang đến sinh mạng cho ta, mang đến may mắn cho ta, để cho ta được gặp gỡ sư phụ, thay đổi cuộc đời này của ta.

Tử Hàn đáp:

– Những tao ngộ của tỷ ly kỳ hơn muội, cuộc đời này của muội rất bình thường yên ấm.

Hải Mộng Dao nói:

– Cuộc đời rất dài, biến hóa khó lường. Có lẽ trước đây muội chỉ là một người rất bình lặng, nhưng từ thời khắc chúng ta gặp được nhau rồi, cuộc đời của muội sẽ biến thành ly kỳ vô cùng.

Tử Hàn cười cười, né tránh ánh mắt của Hải Mộng Dao, nhẹ nhàng hỏi:

– Tỷ tỷ thấy muội và Thiên Lân thật sự có duyên phận không?

Hải Mộng Dao đặt lại câu hỏi:

– Vì sao muội lại nghi ngờ về chuyện này?

Tử Hản u oán lẩm bẩm đáp lại:

– Chung đụng lâu ngày với tỷ tỷ, hiểu càng rõ ràng hơn, muội càng cảm thấy không an tâm, giống như bản thân đã chiếm lấy cái gì đó thuộc về tỷ tỷ.

Hải Mộng Dao có phần vui mừng, cười mắng:

– Muội muội khờ, tỷ tỷ nếu như quả thật lòng dạ nhỏ mọn không dung được người khác, từ khi bắt đầu đã không để cho muội đồng hành với chúng ta. Hơn nữa, Thiên Lân đời này định sẵn tình trái ngang quấn riết lấy, nếu muốn được ở lại bên cạnh để ấy, lòng phải rộng rãi, suy bụng ta ra bụng người, như vậy mới có thể lấy được Thiên Lân chắc chắn.

Tử Hàn chần chừ nói:

– Tỷ tỷ không thấy phải chịu thiệt thòi sao?

Hải Mộng Dao đáp:

– Chuyện tình cảm rất khó nói rõ, nếu muốn giữ được tình yêu trong lòng, thì phải trả giá rất nhiều thứ. Nếu như vì nhất thời hiếu cường, lấy vận mạng cuộc đời này đánh cuộc, kết quả cuối cùng có được rất có khả năng sẽ khiến cho bản thân phải hối hận muôn đời. Vận mạng Thiên Lân không giống với người bình thường, chúng ta và đệ ấy đã định sẵn quấn lấy nhau, không thể chống lại. Chung đụng như thế nào trở thành sự kiện quan trọng nhất.

Tử Hàn khẽ lẩm nhẩm:

– Tấm lòng rộng lượng của tỷ tỷ khiến muội phải kính phục, Thiên Lân có tỷ tỷ bên cạnh bảo vệ là phúc của huynh ấy.

Hải Mộng Dao điềm đạm thanh nhã nói:

– Đây là vận mạng của Thiên Lân, ông trời đã trao tai nạn cho đệ ấy, thì đồng thời cũng giao cho đệ ấy được may mắn đáp lại, ta và muội đều liệt trong đó.

Tử Hàn điềm nhiên nói:

– Nghe qua những lời của tỷ tỷ, lo lắng trong lòng của muội đã dần dần đi xa, hy vọng như lời tỷ tỷ nói, đời này ông trời có thể cho chúng ta một tình yêu mỹ mãn.

Hải Mộng Dao cười trả lời:

– Theo tỷ tỷ, bảo đảm như ý muội.

Tử Hàn cảm kích nói:

– Đa tạ tỷ tỷ.

Hải Mộng Dao cười cười, nhìn ra xa xăm, điềm đạm thanh nhã lên tiếng:

– Đi thôi, ta dẫn muội đi tham quan sự thần bí của biển cả, lãnh hội một chút thần kỳ của Hải Vực.

Nhẹ nhàng chuyển động, chạy thẳng đến biển cả. Hải Mộng Dao dẫn Tử Hàn bay lượn trên mặt biển mênh mông, sóng biển tung bay hệt như hải yến, chơi đùa vô cùng cao hứng. Do đây là lần đầu tiên được thấy biển cả, đối với Tử Hàn, mọi thứ biển cả đều vô cùng mới mẻ. Theo sự hướng dẫn của Hải Mộng Dao, hai người tận tình du ngoạn, không biết mệt mỏi, mãi đến khi mặt trời lặn xuống chân trời, hai người mới dừng lại.

Nhìn mặt trời hạ xuống trên mặt biển, Tử Hàn có phần rung động, Hải Mộng Dao thì tràn đầy hoài niệm, hai người giữ nguyên sự trầm ngâm, sợ phá vỡ thoáng chốc đẹp đẽ này. Rất lâu sau, mặt trời hạ xuống không thấy nữa, bóng đêm ập đến. Hải Mộng Dao kéo tay Tử Hàn tung mình bay thẳng xuống, đi vào trong biển cả, nhanh chóng khiến cho tuần tra của Đông Hải phải chú ý đến. Trên đường tiến lên phía trước, hai người chơi đùa thoải mái. Hải Mộng Dao cẩn thận giới thiệu với Tử Hàn các hiện tượng trong biển cả, dẫn nàng trước tiên đến Đông Hải Thủy Tinh cung, cảm nhận khoản đãi nhiệt tình của Đông Hải Long Vương.

Đêm hôm nay, Hải Mộng Dao và Tử Hàn ở lại Đông Hải, cùng Long Vương vui vẻ trò chuyện, ngày thứ hai mới rời đi. Cáo biệt Đông Hải Long Vương rồi, Hải Mộng Dao dẫn Tử Hàn lại đi đến Nam Hải và Bắc Hải, sau một phen du lịch tận tình, hai người mới đi đến Tử Hải. Sau khi đến Tử Hải rồi, Hải Mộng Dao bảo Tử Hàn ở lại nơi đó, để Hải Thiên bầu bạn, bản thân lại đi vào Thiên Địa môn, bái kiến môn chủ tiền bối, hơn nữa còn gặp được Vạn Tượng Huyền Tôn.

Nhìn Hải Mộng Dao mới vài ngày đã quay lại, Thiên Địa môn chủ cười hỏi:

– Duyên định mệnh có làm con thỏa mãn không?

Hải Mộng Dao thản nhiên trả lời:

– Duyên định mệnh như lòng con đã nguyện.

Vạn Tượng Huyền Tôn cười nói:

– Lần gặp mặt hai mươi năm trước, chính là một bước ngoặt trong đời này của con. Lần thứ hai quay về nhà hai mươi năm sau, hạnh phúc liền ở bên cạnh con.

Hải Mộng Dao điềm đạm thanh nhã nói:

– Thật nếu như thế, con sẽ cảm tạ ông trời.

Thiên Địa môn chủ cười đáp:

– Lần này con về đây, chắc là vì Thiên Lân rồi.

Hải Mộng Dao gật đầu trả lời:

– Thiên Lân vì muốn cứu Ngọc Tâm, phải quay lại quá khứ, nhưng nếu muốn quay lại quá khứ, cần phải có rất nhiều điều kiện. Lần này con đến đây, chính là muốn hỏi về Thiên Thảo ở nơi nào.

Thiên Địa môn chủ nghe vậy bật cười, liếc Vạn Tượng Huyền Tôn, điềm nhiên nói:

– Vị trí của Thiên Thảo thì Huyền Tôn biết đó, con có thể hỏi ông ấy, lần này con đến đây, ở lại vài ngày đi.

Hải Mộng Dao kinh ngạc nói:

– Ở thêm vài ngày? Câu này của tiền bối thì Mộng Dao không hiểu rõ.

Thiên Địa môn chủ cười trả lời:

– Ý của ta rất đơn giản, con có thể dẫn bạn con vui chơi ở Hải Vực trong một khoảng thời gian, không cần phải vội vàng rời đi, bởi vì có quay về quá sớm cũng uổng công thôi.

Hải Mộng Dao dường như hiểu ra gì đó, cười đáp:

– Đa tạ tiền bối chỉ điểm.

Thiên Địa môn chủ nói:

– Không cần phải khách khí, bây giờ con đừng ngại bàn luận tình hình của Ngọc Tâm đó đi.

Hải Mộng Dao gật đầu đáp:

– Theo Thiên Lân nói, Ngọc Tâm xuất thân từ Tuyệt Tình môn, chính là môn hạ của Thiên Ngoại Động Thiên, dung mạo xinh đẹp vô cùng. Năm xưa cô ấy và Thiên Lân cùng nhau gặp phải Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm, sau một phen kịch chiến, Ngọc Tâm thi triển một tuyệt kỹ cực mạnh của Tuyệt Tình môn, dùng sinh mạng làm giá, cuối cùng giết chết được Trương Phàm.

Thiên Địa môn chủ cười khẽ nói:

– Thiên Cực Thương Khung, vài ngàn năm mới hiện, cuối cùng vận mạng cũng kết liền.

Vạn Tượng Huyền Tôn cười lên tiếng:

– Đây chính là duyên số, Lục gia cuối cùng cũng chiếm điều kiện có lợi.

Hải Mộng Dao nói:

– Hiện nay Thiên Lân quay về Băng Nguyên tìm kiếm vật biểu tượng an lành, không biết phải mất bao nhiêu thời gian.

Vạn Tượng Huyền Tôn đáp:

– Thiên Lân chuyến này đi vận mạng biến hóa, trong nhất thời cũng không cách nào quay về, con không cần phải nhớ mong.

Hải Mộng Dao nghi hoặc nói:

– Tiền bối nói là chuyến này Thiên Lân còn sẽ phát sinh biến cố?

Vạn Tượng Huyền Tôn gật đầu trả lời:

– Thiên Lân hiện nay đã tiến vào trong Ngũ Sắc Thiên Vực, đó chính là một bước ngoặt trong cuộc đời mà hắn phải trải qua, con chỉ có thể ở xa quan sát.

Hải Mộng Dao kinh ngạc nói:

– Ngũ Sắc Thiên Vực? Thế thì lúc nào đệ ấy quay về?

Vạn Tượng Huyền Tôn trầm ngâm rồi trả lời:

– Chuyện này phải xem Thiên Lân chọn lựa thế nào, một ý niệm hắn biến đổi, sẽ khiến rất nhiều chuyện phải biến hóa theo.

Hải Mộng Dao trầm tư một lúc, chuyển sang chuyện khác:

– Nếu như Thiên Lân tạm thời không cách nào quay về, chúng ta không cần nói về đệ ấy, hay là nói về chuyện Thiên Thảo đi.

Vạn Tượng Huyền Tôn nghe vậy bật cười, khẽ đáp:

– Hai mươi năm trước ta đã từng thấy qua Thiên Thảo, nó nằm trên Phiêu Miễu Vân Sơn, bên cạnh Thính Thạch Thiên Ngữ.

Hải Mộng Dao kinh ngạc nói:

– Phiêu Miễu Vân Sơn? Thính Thạch Thiên Ngữ? Cái tên này nghe có phần kỳ quái.

Vạn Tượng Huyền Tôn đáp:

– Thế gian vạn vật, mỗi cái có kỳ diệu riêng, con không cần phải ngạc nhiên chút chút làm gì. Đối với con, muốn tìm được Thiên Thảo thì không khó, nhưng muốn lấy Thiên Thảo đi thì lại có chút phiền phức.

Hải Mộng Dao nói:

– Xin tiền bối chỉ điểm.

Vạn Tượng Huyền Tôn trầm ngâm một lúc, nhẹ nhàng nói:

– Thiên Thảo rất kỳ quái, trừ phi người có duyên ra, không cách nào đụng vào. Khắp cả thiên hạ, người có thể lấy được Thiên Thảo chỉ có hai người, một là con, người còn lại là Thiên Lân.

Hải Mộng Dao có phần bất ngờ, cười hỏi:

– Con và Thiên Lân?

Vạn Tượng Huyền Tôn gật đầu trả lời:

– Đúng thế, con và Thiên Lân chính là người định mệnh. Chẳng qua hắn liên quan đến an nguy thiên hạ, con ảnh hưởng đến đại cục thiên hạ.

Hải Mộng Dao không để ý lắm, điềm nhiên nói:

– Tiền bối tiếp tục nói về Thiên Thảo đi.

Vạn Tượng Huyền Tôn tiếp lời:

– Vị trí của Thiên Thảo rất bí mật, người bình thường khó mà đến gần, lại có người canh giữ.

Hải Mộng Dao hiếu kỳ hỏi liền:

– Người nào bảo vệ Thiên Thảo?

Vạn Tượng Huyền Tôn trả lời:

– Người đó tương đối quen thuộc, hắn chính là môn hạ kiệt xuất nhất của Thiên Tà tông, Thiên Mục Phong.

Hải Mộng Dao ngạc nhiên nói:

– Chính là ông ta!

Vạn Tượng Huyền Tôn gật đầu đáp:

– Hai mươi năm nay, Thiên Mục Phong vẫn luôn ở bên canh giữ Thiên Thảo, chỉ vì chờ đợi người có duyên. Năm xưa, ta đã dùng Nhiên Đăng Phật Ấn bố trí phòng ngự bốn bề Thiên Thảo, con muốn lấy được Thiên Thảo, trước tiên phải phá giải được trận thế phòng ngự của Nhiên Đăng Phật Ấn, điều này đối với các con không phải là chuyện khó. Nhưng Thiên Thảo sống ở vùng nước yếu, nước yếu này có thể hòa tan được vạn vật, thuộc tính cực âm, khiến cho Thiên Thảo cũng có được thuộc tính âm nhu, rất khó mà nhổ lên trồng, cần phải có Vạn Niên Ôn Ngọc mới có thể chuyển dời nó đi thuận lợi.

Hải Mộng Dao hỏi tiếp:

– Vạn Niên Ôn Ngọc ở đâu mà tìm?

Vạn Tượng Huyền Tôn trầm ngâm đáp:

– Vạn Niên Ôn Ngọc biến mất đã lâu rồi, không dễ gì tìm. Nhưng người có duyên định mệnh do ý trời sớm sắp, con muốn tìm nó lại rất dễ dàng, bởi vì nó ở bên cạnh con.

Hải Mộng Dao kinh ngạc hỏi:

– Ở bên cạnh con? Người ám chỉ Tử Hàn?

Vạn Tượng Huyền Tôn cười trả lời:

– Không hổ là đồ đệ của Lục Vân, quả thực thông minh. Thiên Thảo tính vốn âm, cần phải có khí dương hòa bồi dưỡng. Lục Dương Tam Âm Cửu Huyền quả do Tử Hàn trồng lấy, tính chất của nó đặc biệt, dương thịnh âm suy, vừa hay phối hợp rất đúng với Thiên Thảo. Nhưng Lục Dương Tam Âm Cửu Huyền quả rất khó trồng, tính âm dương đồng thể của nó đặc biệt vô cùng, trừ phi có được Vạn Niên Ôn Ngọc mới có thể sống được.

Hải Mộng Dao nghe vậy chấn động, chợt nói:

– Té ra sự xuất hiện của Tử Hàn chính là nguyên nhân này. Đa tạ tiền bối nói với con những điều này.

Vạn Tượng Huyền Tôn điềm nhiên đáp:

– Đây là phần phúc của Thiên Lân, con không cần phải để ý đến. Bây giờ con đã hiểu được đặc tính của Thiên Thảo rồi, giờ ta nói với con vị trí cụ thể, cùng với một số chi tiết cần chú ý. Trước mắt, Thiên Mục Phong có chuyện rời đi, con phải chờ đến khi hắn quay lại, nhờ vào Nhiên Đăng Phật Ấn mới có thể phá trận, nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định với Thiên Thảo. Đây chính là nguyên nhân thật sự mà môn chủ muốn con ở lại vài ngày trước đây.

Hải Mộng Dao nghe vậy, cảm kích nói:

– Đa tạ hai vị tiền bối, Mộng Dao cảm kích bất tận.

Thiên Địa môn chủ cười trả lời:

– Con với Thiên Địa môn có quan hệ mật thiết, không cần phải để ý như vậy. Bây giờ con theo Huyền Tôn lui xuống, Huyền Tôn sẽ nói với con vị trí cụ thể của Thiên Thảo.

Hải Mộng Dao đứng lên, cung kính nói:

– Mộng Dao xin cáo lui, sau này mới quay lại thăm tiền bối.

Thiên Địa môn chủ phất tay từ biệt, bảo Vạn Tượng Huyền Tôn dẫn Hải Mộng Dao rời khỏi Thiên Thần điện. Đến cửa vào Thiên Địa môn, Vạn Tượng Huyền Tôn dừng bước xoay mình, mỉm cười nhìn Hải Mộng Dao, nhẹ nhàng nói lên vị trí cụ thể của Phiêu Miễu Vân Sơn. Rất nhanh, Hải Mộng Dao liền nhớ kỹ tất cả, phất tay chào từ biệt, rời khỏi Thiên Địa môn quay lại trung tâm Tử Hải.

Tử Hàn và Hải Thiên vẫn luôn chờ ở đó, vừa gặp được Hải Mộng Dao, hai người rất cao hứng, nhanh chóng đón lấy hỏi han về những chuyện phát sinh trong thời gian qua.

Kể lại đơn giản một lượt, Hải Mộng Dao lên tiếng:

– Trước mắt đã biết được vị trí cụ thể của Thiên Thảo, nhưng do Thiên Mục Phong ra ngoài rồi, chúng ta tạm thời lưu lại ở Hải Vực, thưởng thức tốt đẹp những khác biệt chỗ này với nhân gian.

Tử Hàn gật đầu đáp:

– Mọi thứ do tỷ tỷ quyết định, muội không có ý kiến gì.

Hải Thiên hỏi tiếp:

– Mộng Dao, con dự tính dẫn cô ấy đi đâu?

Hải Mộng Dao trầm ngâm đáp:

– Trước tiên đi lòng vòng, có rảnh thì con muốn đi coi Ma Quỷ Hải Vực một chuyến, xem thử hai mươi năm qua có gì biến hóa.

Hải Thiên khẽ biến sắc, chần chừ đáp:

– Nơi đó vẫn luôn bình tĩnh, nếu con muốn đi thì nhớ phải cẩn thận.

Hải Mộng Dao cười trả lời:

– Con sẽ cẩn thận, đa tạ người nhắc nhở. Bây giờ để người dắt chúng con đi lòng vòng, con vẫn luôn cảm thấy hứng thú với Tử Hải.

Hải Thiên cười đáp:

– Được, bây giờ ta dẫn các con đi khắp nơi thăm thú.

Dứt lời xoay mình đi liền, Hải Thiên dẫn Tử Hàn và Hải Mộng Dao rời khỏi trung tâm Tử Hải, bắt đầu chuyến du lịch Tử Hải.

Buổi sáng, mặt trời đỏ rực từ từ dâng lên trong màn sương trắng ở phía Đông, mang theo ánh sáng mặt trời của một ngày mới, mở ra một nhật trình mới. Trước nhà tranh, Chiếu Thế Cô Đăng chăm chú nhìn về mặt trời đỏ rực ở phương Đông, trong mắt toát ra vài phần than thở, dường như có tâm sự gì đó. Quý Hoa Kiệt đứng ở ngoài cửa lớn, yên yên lặng lặng nhìn theo bóng dáng của Chiếu Thế Cô Đăng, yên lặng chờ đợi Ngô Viện Viện đang ở trong phòng, nàng đang rửa ráy trang điểm lại, chuẩn bị cho chuyến đi xa lần này. Chốc lát sau, cửa lớn mở ra, Ngô Viện Viện toàn thân áo quần xanh lục, rực rỡ chói lòa, khuôn mặt tươi cười dưới lớp trang điểm đặc biệt, khiến cho người ta có cảm giác thật đẹp đẽ.

– Sư phụ, sư huynh, con trông có được không?

Có phần tự đắc, Ngô Viện Viện giọng nói tràn đầy tự tin.

Chiếu Thế Cô Đăng nghe vậy xoay mình, quan sát Ngô Viện Viện trước mắt, nhịn không được gật đầu nói:

– Nhìn được lắm, hệt như tiên nữ vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.