Cực Bắc Băng Nguyên, khí lạnh thấu xương, một lượng lớn sông băng tan chảy hóa thành nước lạnh, hình thành một dòng sông chảy dọc theo những khe nứt sâu thẳm thẳng về phía Đông Nam. Đứng ở bên cạnh bờ sông, Thiên Ngô thần tướng nhìn dòng nước lạnh đang chảy từ từ, ánh mắt có phần quái dị, dường như đang chìm vào một ký ức nào đó, nửa ngày rồi cũng không thấy động tĩnh gì cả. Cách đó không xa, Tứ Tinh quân thỉnh thoảng bàn luận với nhau vài câu, ánh mắt vẫn luôn quan sát tình hình của Thiên Ngô thần tướng, trong lúc bàn luận tỏ ra có vẻ cô độc. Không biết từ lúc nào, Thiên Ngô thần tướng đột nhiên giựt mình tỉnh lại, ngửng đầu nhìn lên không trung, đôi mắt bên dưới tấm mặt nạ toát ra vẻ mặt khiến người ta khó mà hiểu được. Ánh nhạt lóe lên, bóng người phân ra, sáu bóng người quỷ bí lóe lên biến mất, một khắc sau lại xuất hiện bên bờ sông, gần Thiên Ngô thần tướng. Nhìn người mới đến, Thiên Ngô thần tướng ánh mắt bình thường, không hề có chút kinh ngạc nào cả, phảng phất đã sớm biết được tất cả mọi thứ.
Đánh giá qua Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục, Hoành Ảnh đầu tóc dài đỏ rực, vẻ mặt kiêu ngạo có phần thu lại, rõ ràng cảm nhận được vài phân uy hiếp từ ánh mắt lạnh lùng của Thiên Ngô thần tướng đó.
Khóe miệng nhếch động, Hoành Ảnh khuôn mặt toát ra nụ cười miễn cưỡng thất vọng, hơi lạnh lùng nói:
– Cung chủ gần đây có khỏe không, xem bộ dạng rất nhàn nhã.
Thiên Ngô thần tướng hờ hững đáp lại:
– Ở đây ngoài gió tuyết thì chỉ có băng lạnh, ngươi thấy có náo nhiệt đâu vậy?
Hoành Ảnh cười khan hai tiếng, né tránh ánh mắt của Thiên Ngô thần tướng, chuyển sang chuyện khác:
– Lần này ta đến là phụng lệnh của Thần Vương, đặc biệt đến đây hỗ trợ cung chủ đối phó với thế lực nhân gian.
Thiên Ngô thần tướng vẻ mặt không chút biểu hiện, hờ hững nói:
– Băng Nguyên tình thế hiện nay quỷ bí, có rất nhiều khác biệt với điều chúng ta dự tính.
Hoành Ảnh châm chọc:
– Khác biệt? Ta có cảm thấy khác gì đâu?
Thiên Ngô thần tướng lạnh lẽo nói:
– Bởi vì ngươi vừa mới đến đây, còn chưa biết được tình hình cụ thể nơi này, có rảnh rỗi thì hỏi thêm Tứ Tinh quân, bọn họ quen thuộc hơn.
Dứt lời, y liền quay đầu chăm chú nhìn dòng sông, không thèm để ý gì đến Hoành Ảnh.
Hừ khẽ một tiếng, Hoành Ảnh rất tức giận, nhưng lại không tiện phát tác, lập tức dẫn năm đại sát thủ của Ám Ảnh đường đi thẳng đến Tứ Tinh quân.
Trong Ngũ Sắc Thiên Vực, Ám Ảnh đường là một nơi vô cùng bí ẩn, ở đó sát thủ từ trước đến giờ không có danh tự, đều lấy số hiệu làm tên. Ám Ảnh đường có năm đại sát thủ kiệt xuất, chia ra là Ám Ảnh nhất hiệu, Ám Ảnh nhị hiệu, Ám Ảnh tam hiệu, Ám Ảnh tứ hiệu, Ám Ảnh ngũ hiệu, thực lực xếp từ dưới lên cao, Ám Ảnh nhất hiệu là mạnh mẽ nhất.
Nhìn mấy người Hoành Ảnh đang đi đến gần, thái độ Tứ Tinh quân có phần nhiệt tình hơn rõ ràng so với Thiên Ngô thần tướng, chủ động tiến lên chào hỏi, hơn nữa còn bàn luận đến những chuyện mới đây xảy ra ở Băng Nguyên. Trong lúc bàn luận, sáu đại cao thủ của Ám Ảnh đường dần dần hiểu được tình thế Băng Nguyên, có một hiểu biết đại khái với Ngạo Thiên Quân Vương đáng sợ kia, kiêu ngạo trong lòng vốn có cũng vì thế dần dần biến mất, thay vào đó là một sự kinh hãi và không tin chưa có tên.
Rất lâu sau, bàn luận giữa hai bên tạm thời kết thúc, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo của Hoành Ảnh phủ lên một tầng mây u ám, quay đầu lại nhìn Thiên Ngô thần tướng cách đó không xa, sau đó nói với Tứ Tinh quân:
– Các ngươi hiện nay có kế hoạch thế nào?
Huyền Vũ tinh quân liếc Thiên Ngô thần tướng, khẽ bảo:
– Chúng ta hiện nay ở lại nơi này, một là muốn hấp dẫn sự chú ý của Đằng Long cốc, tranh thủ thời gian cho mấy người Thanh Ảnh Lưu Quang, hai chính là tìm kiếm cơ hội, xem thủ có thể đánh một chiêu trí mạng cho Đằng Long cốc không, cũng coi như báo thù rửa hận cho những người đã chết đi.
Hoành Ảnh nói:
– Nếu là như vậy, các ngươi chắc hẳn phải tích cực hơn, hiểu rõ tình hình địch nhân hơn mới đúng.
Thanh Long tinh quân đáp:
– Trước đây chúng ta có thương tích, không lợi công kích. Bây giờ, chúng ta thương thế đã lành, vừa hay mọi người xuất hiện.
Hoành Ảnh nói:
– Như vậy, chúng ta đồng tâm hiệp lực, đánh một trận này, nhất định phải khiến cho những cao thủ nhân gian đó biết được sự lợi hại của chúng ta mới được.
Chu Tước tinh quân trả lời:
– Mọi thứ đều do cung chủ quyết định, chúng ta không tiện nói nhiều.
Hoành Ảnh nghe vậy cố ý nói lớn lên:
– Chuyện này để ta đi thương nghị với cung chủ, các ngươi có ý kiến gì không?
Tứ Tinh quân nhìn lẫn nhau, đưa mắt ra hiệu cho nhau, để Bạch Hổ tinh quân mở miệng:
– Chúng ta nghe lệnh từ cung chủ, chỉ cần cung chủ hạ lệnh, núi đao biển lửa chúng ta cũng không sợ hãi chút nào.
Hoành Ảnh thấy vậy có phần không vui, hừ khẽ đáp:
– Như vậy, ta đi thương nghị với cung chủ.
Dứt lời, Hoành Ảnh liền xoay mình nhanh chóng đi đến bên cạnh Thiên Ngô thần tướng.
Không chờ Hoành Ảnh mở miệng, Thiên Ngô thần tướng Tuyệt Dục nói:
– Nếu như ngươi một lòng muốn giao chiến, thế thì để ngươi phụ trách thăm dò tình hình phía Đằng Long cốc, đợi sau khi nắm vững tin tức xác thực rồi, chúng ta mới phát động công kích.
Hoành Ảnh nhướng cao mày, tự phụ đáp:
– Cung chủ yên tâm, ông chỉ cần chờ tin tức tốt lành của ta.
Hoành Ảnh bật cười nhẹ, lập tức dẫn năm đại sát thủ của Ám Ảnh đường rời khỏi nơi đó, đi Thiên Hà bình nguyên để tìm hiểu tình hình Đằng Long cốc.
Sau khi đưa tiễn Thiên Lân đi rồi, Thiên Hà bình nguyên đã nhanh chóng khôi phục lại yên tĩnh, mọi người ai nấy tự làm việc của mình, tu luyện thì tu luyện, phòng ngự lo phòng ngự, không có bất kỳ chuyện gì phát sinh cả. Trong lúc này, Dao Quang truy tìm tung tích của mấy người Thiên Ngô thần tướng, rảnh rỗi thì quay ngược về trung thổ một chuyến, tìm hiểu thêm chút tin tức từ Trừ Ma liên minh để hiểu thêm về tình hình của mấy người Thái Huyền Hỏa Quy, Kim Sí Huyết Ảnh và Lâm Vân Phong, Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp. Trước mắt, Thái Huyền Hỏa Quy và Kim Sí Huyết Ảnh vẫn ở trong Tu Di sơn chiêu binh mãi mã, tiến triển không được thuận lợi lắm. Lâm Vân Phong, Tân Nguyệt mấy người đã hội hợp với bọn Phật Thánh Đạo Tiên, Lục Doanh, đang chăm chú theo sát tình hình của Thái Huyền Hỏa Quy, tạm thời không đánh rắn động cỏ. Còn đối với mấy người Thiện Từ và Vũ Điệp, bọn họ sau khi phát hiện được tung tích của Bạch Đầu Thiên Ông, Thanh Ảnh Lưu Quang mấy người, liền nhanh chóng triển khai tìm kiếm, hai bên ngươi tiến ta lùi, triển khai trò chơi mèo vờn chuyệt, hoàn toàn không phát sinh công kích trực diện.
Hiểu rõ những tình hình này rồi, các cao thủ của Đằng Long cốc có phần vui mừng, tạm thời yên tâm với tình thế trung thổ, toàn tâm toàn ý tập trung tinh lực lên mấy người Thiên Ngô thần tướng, chuyên tâm nhất trí đi đấu với cường địch này. Để nhanh chóng giải trừ uy hiếp, Triệu Ngọc Thanh và Trần Ngọc Loan sau khi thương nghị rồi, quyết định chủ động xuất kích, trước tiên nghĩ cách kiềm chế Thiên Ngô thần tướng, tập trung ra tay với Tứ Tinh quân, tận khả năng loại trừ bọn họ, để cô lập Thiên Ngô thần tướng. Suy nghĩ như vậy chủ yếu nhằm vào Thiên Ngô thần tướng hiện nay thân phận còn chưa rõ ràng, nếu như y quả thật là Vô Tâm năm xưa, với quan hệ của y và Vũ Điệp, chắc chắn không thể nào dễ dàng hạ sát thủ y được để tránh tạo thành đả kích quá to lớn đối với Vũ Điệp.
Đã quyết định như vậy, Trần Ngọc Loan dặn dò Dao Quang tìm kiếm chỗ dừng chân của Thiên Ngô thần tướng và Tứ Tinh quân, chuẩn bị triển khai công kích. Lúc này, vừa hay Hoành Ảnh thống lĩnh năm đại sát thủ đến gặp mấy người Thiên Ngô thần tướng. Hai bên mục tiêu giống nhau, đều muốn tiêu diệt địch nhân, vì thế một trận đại chiến liền được hai bên thúc động, hướng thẳng tới phía trước mà đi. Do bởi Hoành Ảnh và năm đại sát thủ đến đây ảnh hưởng trực tiếp quyết định trận đại chiến này, cuối cùng kết quả như thế nào thì bây giờ còn chưa biết được, nhưng lại có thể khẳng định một điểm, sự tồn tại của bọn họ sẽ mang đến uy hiếp rất lớn cho phe Đằng Long cốc. Đương nhiên, khả năng xuất hiện của mấy người Hoành Ảnh thì Trần Ngọc Loan đã có tính đến. Nhưng sự thực và tưởng tượng dù sao cũng tồn tại cách biệt, trận chiến không cách gì né tránh này cuối cùng cũng phải đối mặt, chỉ chưa xác định được thời gian, địa điểm cùng với kết cục cuối cùng mà thôi.
Băng Nguyên rộng lớn gió tuyết bức người, thế giới như vậy mà phải tìm kiếm tung tích của vài người thì rõ ràng là một chuyện hết sức khó khăn. Tuy nhiên, Dao Quang trước đây đã vài lần tìm được chỗ dừng chân của Thiên Ngô thần tướng và Tứ Tinh quân, nhưng do Thiên Ngô thần tướng di chuyển thường xuyên, không ở lại một chỗ nào quá lâu, điều này khiến cho độ khó của việc tìm kiếm càng cao hơn với Dao Quang, mỗi một lần đều phải tìm từ đầu. Bây giờ, Dao Quang đang cưỡi Bát Bảo bay lượn trên Băng Nguyên rộng lớn, tìm kiếm tung tích của Thiên Ngô thần tướng và Tứ Tinh quân. Mà cũng đúng lúc này, Hoành Ảnh cũng thống lĩnh năm đại sát thủ âm thầm đi đến Thiên Hà bình nguyên, bí mật trinh sát điều tra tình hình cụ thể của phe Đằng Long cốc. Do đây là lần đầu đến Băng Nguyên, mấy người Hoành Ảnh chỉ biết cái tên Thiên Hà bình nguyên, lại hoàn toàn không hiểu rõ vị trí cụ thể, vì thế quá trình tìm kiếm có phần khó khăn, cũng tương đối khá giống với tình hình của Dao Quang.
Núi lớn xanh ngắt, rừng núi cây cao, dưới ánh mặt trời hương hoa ngập trời, cỏ xanh đầy đất, khiến cho người ta cảm thấy sinh cơ bừng bừng. Đứng trong một hẻm núi, Xích Viêm nhìn rừng núi xa xăm, gương mặt màu đồng cổ nổi lên sự cương nghị, toát ra mấy phần tình cảm cô độc. Diễm Xích Mã đứng nhàn nhã trong rừng núi cách đó vài trăm trượng, hít thở khí trời mát mẻ, nhìn qua thấy hết sức thích thú.
Giữa không trung, Tân Nguyệt chăm chú nhìn hình bóng khổng lồ của Xích Viêm, mơ hồ có một cảm giác bi thương nhàn nhạt, lại không nói rõ được nguyên nhân bên trong.
Thu ánh mắt lại, Xích Viêm nhìn Tân Nguyệt, vẻ mặt rất bình tĩnh, mở miệng nói:
– Ngươi đến đây vì Thái Huyền Hỏa Quy?
Tân Nguyệt gật đầu trả lời:
– Thuận đường thăm ngươi.
Xích Viêm khóe miệng hơi động, nở nụ cười nhếch kỳ quái, nhẹ nhàng hỏi tiếp:
– Ngươi muốn ta hỗ trợ các ngươi đối phó với Thái Huyền Hỏa Quy?
Tân Nguyệt đáp:
– Thái Huyền Hỏa Quy xuôi Nam sẽ nguy hại đến ngàn vạn sinh linh, chúng ta không thể không nghĩ cách tiêu diệt hắn.
Xích Viêm nói:
– Nhưng các ngươi lại không làm gì được hắn.
Tân Nguyệt gật đầu đáp:
– Chúng ta quả thực là còn chưa tìm được phương pháp tiêu diệt hắn, vì thế chỉ có thể tạm thời giữ hắn ở chỗ này, ngăn cản hắn xuôi Nam hại người.
Xích Viêm nói:
– Giữa ta và Thái Huyền Hỏa Quy đã định sẵn có một trận giằng co lấy nhau, các ngươi cho dù không ra mặt, ta vẫn sẽ toàn lực ngăn cản hắn.
Tân Nguyệt trầm tư một chốc, nhẹ nhàng lên tiếng:
– Từ tình hình giao chiến giữa các ngươi với nhau, Thái Huyền Hỏa Quy rất kiêng kỵ các ngươi.
Xích Viêm liếc Tân Nguyệt, ánh mắt toát ra một hàm nghĩa khiến người ta không sao hiểu được, giọng đầy đau thương tang tốc đáp:
– Số phận thắng bại do trời quyết, chuyện đó không liên quan gì đến thực lực.
Tân Nguyệt nghi hoặc nói:
– Ta không hiểu rõ.
Xích Viêm trả lời:
– Ngươi không cần hiểu rõ, cũng không cần quản đến, định mệnh của ta và ngươi không hề liên quan trực tiếp với nhau.
Tân Nguyệt u oán thở dài, khẽ giọng hỏi lại:
– Ta có thể làm gì cho ngươi đây?
Xích Viêm trầm ngâm đáp:
– Tương lai của ta thì ngươi chỉ cần quan sát từ xa mà thôi.
Tân Nguyệt khẽ biến sắc mặt, trầm giọng nói:
– Hiện nay Thái Huyền Hỏa Quy đang ở trong Tu Di sơn, chúng ta có thể liên thủ chống lại, ngươi tội gì phải cố chấp một mình đối mặt vậy?
Xích Viêm chần chừ một lúc, khẽ than thở:
– Có một số chuyện, bây giờ ngươi còn chưa cách nào hiểu được, biết quá nhiều chỉ khiến cho ngươi thêm đau thương khốn khổ. Quay về đi, chúng ta dù sao cũng đi trên hai con đường khác nhau, không nên gặp gỡ nhau nhiều quá.
Tân Nguyệt nghe vậy muốn phản bác vài câu, nhưng Xích Viêm lại quay đầu sang bên cạnh, điều này khiến cho Tân Nguyệt không khỏi thở dài, lập tức xoay mình rời đi.
Rất lâu sau, Diễm Xích Mã đến bên cạnh Xích Viêm, cất tiếng hỏi:
– Chủ nhân tội gì phải cự tuyệt ý tốt của cô ta?
Xích Viêm cúi đầu liếc nó, sau đó nhìn lên trời cao, giọng cô độc đáp lại:
– Biết thì phải gánh chịu, không sao né tránh. Ngươi sẽ không hiểu được.
Diễm Xích Mã trả lời:
– Chủ nhân cũng không chịu nói rõ, ta làm sao biết được?
Xích Viêm nói:
– Có một số chuyện không cần phải nói, cũng có thể từ từ hiểu ra được, chẳng qua là ngươi chưa từng nghĩ kỹ. Được rồi, phải xuất phát thôi, hôm nay chúng ta vượt qua ngọn núi lớn ở phía trước mặt.
Xích Viêm một mình đi trước, thẳng đường chinh phục ngọn núi khổng lồ trước mặt. Diễm Xích Mã ánh mắt kỳ quái, chăm chú nhìn Xích Viêm, trầm tư một lúc thật lâu rồi mới cất vó chạy nhanh, không bao lâu đã đuổi kịp Xích Viêm, hai bên cùng biến mất vào trong rừng núi.
Rời khỏi Xích Viêm, Tân Nguyệt quay ngược về đường cũ, sau khi bay vượt qua được một khe núi hẹp rồi, trước mắt đột nhiên lóe lên một luồng sáng vàng kim khiến cho Tân Nguyệt phải chú ý đến. Quay đầu đuổi theo,. Tân Nguyệt nhắm chặt vào khí tức của luồng sáng vàng kim đó, sau khi truy đuổi được vài dặm rồi, khi đến trong một khu rừng trúc, luồng sáng vàng kim ở trước mặt đó đột nhiên biến mất tung tích. Đứng trong rừng trúc, Tân Nguyệt để ý đến động tĩnh chugn quanh, ánh mắt có phần quái dị, trầm giọng nói:
– Người nào đó, còn không hiện ra đi?
Theo câu nói này của Tân Nguyệt vang lên, trong rừng ánh sáng lóe lên, một bóng hình màu vàng nhạt hệt như mặt trăng soi dưới bóng nước, huyền diệu vô cùng hiện ra trong rừng, khiến cho người nhìn thấy không nhận rõ lắm.
Chăm chú nhìn Tân Nguyệt, bóng hình màu vàng nhạt đó nói:
– Hoan nghênh đến Tu Di sơn.
Tân Nguyệt ánh mắt kỳ dị hỏi lại:
– Ngươi là ai?
Bóng hình vàng nhạt đáp:
– Ta là ta, cũng không phải là ta, vạn trượng hồng trần một nhân quả. (Một nhân quả giữa vạn trượng bụi trần).
Tân Nguyệt sửng mình, có chút lĩnh ngộ, gật đầu nói:
– Thế thì ta phải xưng hô với ngươi thế nào?
Bóng hình màu vàng nhạt đáp lại:
– Tên họ chẳng qua chỉ để xưng hô mà thôi, ngươi có thể coi như ta là một linh dị ở trong núi này, gọi ta là Linh Ảnh.
Tân Nguyệt khẽ lẩm bẩm:
– Linh Ảnh? Cái tên này rất kỳ dị đặc biệt, ngươi dẫn ta đến đây không biết có mục đích gì?
Linh Ảnh đáp:
– Ta mời ngươi đến đây, bởi vì ngươi chính là Huyền Nữ chuyển thế, muốn nói với ngươi một số chuyện.
Tân Nguyệt sắc mặt khẽ kinh hãi, ngạc nhiên nói:
– Ngươi thật ra là ai, vì sao lại biết được chuyện này của ta?
Linh Ảnh cười đáp:
– Không cần phải truy hỏi ta là ai, đến lúc đó bản thân ngươi sẽ tự hiểu ra. Trước mắt, mục tiêu các ngươi đến nơi này chính là vì Thái Huyền Hỏa Quy, đáng tiếc các ngươi lại có lòng mà không có sức, chỉ có thể trông mong vào người khổng lồ Bác Phụ có thể hóa giải được trận nguy cơ này. Nhưng chuyện đời như cờ, biến ảo bất định. Trận chiến giữa Xích Viêm và Thái Huyền Hỏa Quy, kết quả như thế nào ai cũng không cách nào dự báo được, vì thế các ngươi phải suy nghĩ cách khác.
Tân Nguyệt bảo:
– Nếu ngươi biết những chuyện này rồi, có kiến nghị nào tốt không?
Linh Ảnh trả lời:
– Trong Tu Di sơn có rất nhiều truyền thuyết, cũng có rất nhiều chỗ kỳ dị đặc biệt. Trong đó có một cái tên ngươi phải nhớ cho kỹ.
Tân Nguyệt nghi ngờ hỏi lại:
– Cái tên gì?
Linh Ảnh đáp:
– Quy Hồn giới.
Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
– Quy Hồn giới? Làm thế nào tìm được?