Nếu như Cơ Thường Tại còn có quyền nắm trong tay đối với những tài liệu này. Như vậy hà tất phải dẫn người tới? Không phải trực tiếp tự mình mang theo tài liệu đến là được sao?
Điều này nói rõ Cơ Thường Tại có thể “vận dụng” những tài liệu này thế nhưng nhất định phải dưới sự giám thị của tộc nhân khác trong Thanh Khâu Tiên Tộc.
Cơ Thường Tại đích xác là không có bất luận lợi thế đàm phán gì.
Hắn ngược lại còn có vài phần bản sắc kiêu hùng, thua thì đã thua rồi, vô cùng thẳng thắn.
Vũ La đồng ý, Cơ Thường Tại liền mời người của Thanh Khâu Tiên Tộc bên ngoài vào. Không ngờ Vũ La và người kia vừa thấy mặt hai bên không ngờ đều sửng sốt một chút.
Sau đó hai người cùng mỉm cười, Vũ La từ trên bảo tọa lướt xuống, rơi ở trước mặt hai người, vung tay lên:
– Cơ Thường Tại ngươi đi ra ngoài trước, chúng ta có rất nhiều chuyện muốn nói.
Những lời này có chút cổ quái, Cơ Thường Tại không hiểu gì nhưng không dám trái lời Vũ La ngoan ngoãn đi ra.
Vũ La và người kia cười ha hả, ôm nhau thật chật.
Vũ La vui vẻ nói:
– Thật không ngờ được có thể gặp được tiền bối ở đây! Vốn khi phi thăng ta còn lo lắng, tình huống của Đông Thổ không biết ra sao.
Người trước mắt này chính là lão tiền bối của Đông Thổ Yêu tộc: Thiết Hoành Giang.
Lão nhân gia vẫn như trước một thân cương cân thiết cốt. Cực kỳ cường tráng. Ở Tiên giới gặp được cố nhân Thiết Hoành Giang cũng cực kỳ vui vẻ, ra sức vỗ vỗ vai của Vũ La:
– Thật không nghĩ đến, không ngờ tiểu tử ngươi cũng tới rồi. Chẳng qua ngươi ở Tiên giới có thể có thành tựu như vậy, lão nhân ta thật ra không bất ngờ, khi ngươi ở hạ giới, thực lực biểu hiện ra đã làm cho người ta thay đổi cách nhìn.
Hai người ôn chuyện một phen, Vũ La mới biết được cùng lúc Diệt Thế Hắc Thủy đến Trung Châu, Thiên môn của Đông thổ cũng mở ra một lần nữa. Chẳng qua vận khí của Đông Thổ Yêu tộc tốt hơn Nhân tộc rất nhiều, không phải chịu sự tập kích của Diệt Thế Hắc Thủy.
Chẳng qua Đông Thổ Yêu tộc đoàn kết hơn Nhân tộc một chút, các Yêu Thánh hợp lại thương lượng một chút, quyết định tạm thời không vội phi thăng toàn bộ. Những lão hồ ly như Nhan Chi Tây trốn đi trước, Thiết Hoành Giang là người thực lực cường hoành nhất, phi thăng lên trước xem tình huống.
Đám lão gia hỏa này quả thực cẩn thận hơn Vũ La rất nhiều.
Thiết Hoành Giang cũng ở Ngũ Phương Giới đã mấy vạn năm, năng lượng tích lũy trong cơ thể vô cùng hùng hậu, vừa phi thăng đã là Tiên Nhân Thất phẩm hạ, mấy năm nay lại kỳ ngộ liên tục, được gia tộc coi trọng, hôm nay đã là Tiên Nhân Tứ phẩm thượng. Mặc dù đẳng cấp còn không tính là cao, thế nhưng tốc độ đề thăng cảnh giới cực nhanh, có một không hai trong toàn bộ Thanh Khâu Tiên Tộc.
Bởi vậy Thiết Hoành Giang ở trong Thanh Khâu Tiên Tộc địa vị cực cao, trước khi Cơ Thường Tại thất thế, hắn cũng đã ngang vai ngang vế với Cơ Thường Tại. Chỉ chờ hắn đạt đến Nhất phẩm, sẽ được phóng ra thành lập một chi phân tộc độc lập.
Vũ La cực kỳ vui mừng, vốn kế hoạch giúp đỡ Cơ Tiểu Tiểu còn có vẻ có chút đơn bạc, hôm nay đã có Thiết Hoành Giang, tự nhiên là mười phần chắc chín rồi.
Vũ La liền nói kế hoạch của mình với Thiết Hoành Giang. Lão yêu tự nhiên là liên tục gật đầu đáp ứng, lại cười nói:
– Ngươi bỏ qua Cơ Thường Tại là quá đúng rồi. Người này… Nói như thế nào nhỉ, ngươi nghĩ lại xem, gia tộc nội đấu mà thôi, hắn vừa thất thế đã có người muốn đẩy hắn vào chỗ chết, đã minh bạch người này bình thường đối nhân xử thế như thế nào.
Chuyện này Vũ La đã từng tự mình nếm trải rồi.
Hai người lại thương lượng một phen, tận lực suy tính toàn bộ kế hoạch thật chặt chẽ. Vũ La đột nhiên nhớ tới chuyện của Ngũ Phương Giới:
– Đúng rồi, tiền bối, tình huống của khối Thiên Sinh Thần Ngọc ở Đồng Thổ thế nào rồi?
Thiết Hoành Giang lắc đầu:
– Vật đó hôm nay đã là gân gà (đồ bỏ) rồi, muốn nuôi dưỡng ra một đạo Thiên Mệnh Thần Phù, không có năm sáu ngàn năm thì căn bản không có khả năng.
– Hôm nay chúng ta đã phi thăng rồi, thứ kia cũng đã không có giá trị rồi.
Vũ La cũng gật đầu:
– Năm đó cũng không biết, vật của hạ giới muốn sử dụng ở Tiên giới còn phải trải qua tinh phong rèn luyện. Cho dù là khối Thiên Sinh Thẩn Ngọc kia có thể nuôi dưỡng thành một đạo Thiên Mệnh Thần Phù, cũng chưa chắc có thể xông qua cửa ải tinh phong rèn luyện.
Thiết Hoành Giang cũng đã nhìn ra:
– Vật đó đã được Nhan Chi Tây an bài tốt rồi. Chúng ta khẳng định đều không dùng được, chỉ có thể đợi mấy ngàn năm sau, nhìn xem tiểu tử nào vận khí tốt.Vũ La cười cười.
Thiết Hoành Giang lại thần bí nói:
– Ngươi có biết khối Thiên Sinh Thần Ngọc kia là ai thả xuống không?
– Là ai?
– Không phải người nào khác, chính là Cơ Thường Tại. Vũ La cực kỳ bất ngờ:
Thiết Hoành Giang nói:
– Ngươi hẳn là cũng biết lệnh cấm của Lam Điệp Tiên Tôn đối với Ngũ Phương Giới năm đó chứ?
Vũ La gật đầu:
– Biết một chút.
– Lệnh cấm này thực ra ngay từ đầu tất cả mọi người đều bằng mặt không bằng lòng, chẳng qua Lam Điệp Tiên Tôn thủ đoạn lợi hại, bọn họ không tìm được chỗ của Ngũ Phương Giới mà thôi. Chẳng qua các Yêu tiên cũng không từ bỏ, một ít trận pháp, Tiên Khí của bọn họ lưu lại Ngũ Phương Giới trên thực tế cũng đang không ngừng truyền về một chút tin tức. Dựa vào chút tin tức này muốn tìm được Ngũ Phương Giới thì có chút khó khăn, nhưng dựa vào loại pháp thuật huyền diệu nào đó, đưa thần niệm, bảo vật gì đó trở về thì vẫn có thể làm được, mặc dù xác suất thành công không cao.
– Kế hoạch Thiên Đồng của Cơ Thường Tại khi đó đã mắc cạn, liền tính toán kiếm chỗ tốt khác. Khối Thiên Sinh Thần Ngọc kia chính là mượn danh nghĩa của kế hoạch Thiên Đồng cắt xén xuống. Cơ Thường Tại tổng cộng đã tham ô mười chín khối, tất cả đều đã thả đi, nhưng chỉ có một khối như thế thành công đến được Ngũ Phương Giới.
Vũ La không nghĩ đến trong đó còn có rất nhiều khúc chiết, nhịn không được nói:
– Thật đúng là trùng hợp…
Kế hoạch Thiên Đồng cũng không phải là một món Phù Hạch Tiên Binh, một đạo Phù Vận Tiên Văn, mà là một trang bị hoàn chỉnh. Thiết Hoành Giang giao cho Vũ La toàn bộ tài liệu và bản vẽ. Vũ La nhìn lướt qua, liền lắc đầu nói:
– Quá lãng phí rồi.
Thiết Hoành Giang cười hắc hắc:
– Ta biết ngươi không hài lòng thứ này, ngươi tự mình chậm rãi sửa chữa đi, ta ở bên ngoài đợi ngươi.
Vũ La kéo hắn lại:
– Tiền bối khoan đừng đi vội, bộ Thiên Đồng Vũ Trang này, sau khi chế tác xong sẽ giao cho ai sử dụng?
Thiết Hoành Giang nhíu mày:
Điều này không dễ nói. Vốn Thanh Khâu Tiên Tộc định ra kế hoạch Thiên Đồng này chính là hùng tâm bừng bừng, đã chuẩn bị ba gã chiến sĩ, dốc lòng bồi dưỡng. Thế nhưng kế hoạch này liên tiếp thất bại, ba gã chiến sĩ kia cũng đã chết trong mấy lần xung đột. Hiện tại nếu như luyện chế ra, chỉ sợ sẽ lựa chọn chiến sĩ trẻ tuổi có tiền đồ nhất trong gia tộc trang bị cho hắn.
Vũ La nhìn hắn:
– Vậy chính là tiền bối ngài rồi?
Thiết Hoành Giang cũng không dám khẳng định:
– Nếu như dựa theo thực lực chân chính để tính toán, đích xác hẳn là ta. Thế nhưng ngươi cũng biết sự tình rắc rối nội bộ của một đại gia tộc quá nhiều, Thiên Đồng Vũ Trang này vừa ra nhất định khắp nơi tranh đoạt, trời mới biết cuối cùng sẽ rơi vào trong tay ai.
Vũ La sờ sờ cằm của mình:
– Như vậy không được, ta phải chắc chắn là tiền bối ngươi đạt được bộ vũ trang này.
Bộ vũ trang này của kế hoạch Thiên Đồng, áo giáp, binh khí tạo thành một bộ, ngoại trừ những thứ này, còn có bảy đạo Phù Vận Tiên văn phối hợp với bộ vũ trang này.
Từ cái nhìn đầu tiên Vũ La đã cảm thấy thiết kế này lãng phí tài nguyên quá lớn, sau khi nghiên cứu cẩn thận một phen lại càng cười nhạt.
Có thể nói ngoại trừ sáng ý ứng dụng tổ hợp Phù Vận Tiên Văn và Phù Hạch Tiên Binh xem như không tồi, toàn bộ thiết kế trong kế hoạch quả thật chính là rác rưởi!
Cái khác không nói, linh phù làm bộ phận hạch tâm nhất, thiết kế vô cùng vụng về.