Lý Vân Tiêu vẫn không nhúc nhích, trong mắt lóe kim quang, nháy mắt như có vô số lôi điện toát ra, muốn xem thấu hết thảy hư ảo thế giới.
Oanh long!
Một quyền đánh xuống, trực tiếp xuyên thấu thân thể của hắn, oanh vào hư vô sau lưng.
Sắc mặt Dận Vũ đại biến, cả kinh hô:
– Ngươi…
Trong mắt Lý Vân Tiêu ẩn hiện kim sắc phù văn, lạnh lùng nói:
– Ta rốt cục hiểu rõ vì sao ngươi có thể vào trong Yên Vân Cổ Chiếu mà ta không phát hiện được, nguyên lai Quy Khư giúp ngươi a!
Tay hắn vung lên, một mảnh tử lôi lóe ra, lập tức vỗ lên người Dận Vũ.
Oanh!
Thân hình Dận Vũ nổ tung.
Ngay sau đó cả Thủy cùng Uyên đều biến mất, cả không gian chớp lên.
Hiên Viên Diệu cùng Hạo Phong đều chấn động, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy lốc xoáy mà mọi người tiến vào lại giống như chưa hề di chuyển. Mà hai người vừa đánh một trận, thần dịch lực tiêu hao không ít.
Linh dịch cuồn cuộn không ngừng rót vào hỗn độn bên dưới.
Nhóm người Lam Nham chủ cũng chấn động, vừa rồi họ nhìn thấy Lý Vân Tiêu bị Dận Vũ oanh kích, còn tưởng rằng hắn trúng tà thuật cho nên không nhúc nhích, không nghĩ hết thảy đều là huyễn thuật.
Ba Long cả kinh:
– Chẳng lẽ đây cũng là Quy Khư?
Mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng, hắn có tu luyện Chân Thực Chi Nhãn nhưng chưa tới đại thành mà thôi, lại không nhìn ra huyễn thuật của Quy Khư.
Lý Vân Tiêu gật đầu, sắc mặt vô cùng ngưng trọng nói:
– Quả nhiên phiền toái hơn dự liệu. Hiện tại không biết Quy Khư có thực lực gì, nếu đạt tới nửa bước Giới Vương, lần này sẽ không xong.
Phi Nghê lo lắng nói:
– Vậy làm sao bây giờ?
Lý Vân Tiêu nhìn vào hỗn độn kê tử bên dưới, giờ phút này cảm giác khác hẳn, bên trong kê tử có lam quang lóe ra, ngưng mắt nhìn lại chính là ngưng kết long tinh.
Tụ thiên địa linh khí, nhật nguyệt tinh hoa mà sinh, ngưng kết long tinh, cuối cùng phá tinh hóa long.
Giờ phút này đang trong quá trình kết tinh, nhưng không biết Dận Vũ ẩn thân nơi nào, làm Lý Vân Tiêu vô cùng lo lắng.
Hắn dùng Chân Thực Chi Nhãn nhìn lại, nhưng không cách nào xuyên thấu qua hỗn độn kê tử, đặc biệt khi va chạm vào kết tinh thì bị ngăn cản.
Lý Vân Tiêu đành cao giọng nói:
– Quy Khư, ngươi ở đâu?
Không ai đáp lại.
Hắn tiếp tục hô to, nhưng vẫn im ắng, chỉ có long khí cường đại tràn ra.
Lý Vân Tiêu cả giận nói:
– Ta không biết ngươi cùng Dận Vũ đạt tới hiệp định gì, nhưng nếu ngươi nguyện ý đứng chung một chỗ với ta, ta tận khả năng gia tăng thêm gấp đôi điều kiện cho ngươi.
Vẫn không có tiếng trả lời, giống như không có ai ở đó.
Trong lòng Lý Vân Tiêu chợt động, nói:
– Nếu ngươi cảm thấy ta không lấy ra được điều kiện mà ngươi cần, như vậy ta có một vật có lẽ ngươi tâm động, ngươi có cần Văn Chương?
Vừa dứt lời, khoảng cách mấy ngàn trượng trong hư vô đột nhiên rung động.
Lập tức truyền ra tiếng cười điên cuồng của Dận Vũ:
– Ha ha ha, Văn Chương, hắn muốn lấy Văn Chương đổi ngươi quy phục đâu!
Thân ảnh nhóm người Lý Vân Tiêu chợt động, liền thuấn di tới gần phiến hư không kia, thần thức lập tức tập trung bên trong.
Không gian kia chợt động, thân ảnh Dận Vũ cùng Quy Khư bọn họ xuất hiện.
– Quả nhiên là các ngươi!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu giận dữ, đặc biệt khi hắn nhìn thấy bộ dáng của Trữ Khả Nguyệt nhưng thần sắc lại lạnh lùng hờ hững, rõ ràng rất gần nhưng lại thật xa.
Dận Vũ lạnh lùng theo dõi hắn, ánh mắt như nhìn túc địch, như muốn xé nát đối phương.
Nhưng trong lòng Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng thở ra, Dận Vũ còn ở chỗ này chứng minh quá trình hóa long còn chưa bị phá hủy.
Ánh mắt của hắn nhìn qua Quy Khư, nói:
– Rời khỏi Dận Vũ, theo ta hợp tác! Yêu cầu của ngươi ta có thể đáp ứng!
– Điều kiện trước kia?
Quy Khư sửng sốt, lập tức cười nhạt nói:
– Ta thậm chí đều quên!
Lý Vân Tiêu cả giận nói:
– Đem nhất vực trong Thiên Vũ giới cho đồng tộc các ngươi!
Dận Vũ nhịn không được cười nói:
– Ha ha, thật sự là hào phóng đâu, thậm chí cả nhất vực cũng nguyện ý nhường lại. Quy Khư, hay là ngươi đáp ứng hắn đi!
Thần sắc hắn hài hước khiến tâm tình nhóm người Lý Vân Tiêu nặng nề, tựa hồ điều kiện như vậy đối với hắn thập phần buồn cười.
Quy Khư nói:
– Nếu là mấy năm trước có lẽ ta sẽ động tâm. Nhưng hiện tại thì sao? Ha ha, trừ phi ngươi có thể xuất ra Văn Chương đưa cho ta, ta sẽ lập tức phản chiến giết Dận Vũ, đem đầu của hắn hiến cho ngươi!
Dận Vũ hừ một tiếng, mặc dù biết không có khả năng nhưng nghe được vẫn thập phần khó chịu, cười nhạo nói:
– Mao đầu tiểu tử, không biết từ đâu nghe nói việc Văn Chương, lại trâng tráo!
Lý Vân Tiêu nói:
– Thật tình ta không biết Văn Chương là cái gì, cũng đích thật là nghe được. Vật ấy rốt cục là gì? Có thể khiến cho những tuyệt đại cường giả trăm vạn năm trước như các ngươi không tiếc trở mặt đối chiến, thậm chí Yêu tộc Lục Sí cũng vẫn lạc, cả chân linh thời đại cũng vì vậy mà chấm dứt!
Dận Vũ cùng Quy Khư đều biến sắc.
Trong mắt Dận Vũ bắn ra hàn mang, quát:
– Việc này ngươi từ đâu nghe tới?
Lý Vân Tiêu cũng không để ý tới hắn, nhìn qua Quy Khư.
Sắc mặt Quy Khư có chút biến hóa, nhưng không hề bận tâm, nói:
– Ngươi không đủ tư cách biết.
Lý Vân Tiêu giận quá thành cười, nói:
– Ta không đủ tư cách? Ta chính là Giới Thần bi chủ, trong nhất giới này, còn có cái gì mà ta không đủ tư cách?
Quy Khư vẫn thản nhiên nói:
– Khi nào ngươi trở thành Giới Vương chân chính, có lẽ có thể biết, nhưng giờ phút này…không đủ tư cách!
Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói:
– Nếu đã như vậy, không hài lòng hơn nửa câu, bốn vị đi chết đi!
Sát khí trên người hắn tuôn ra, đám người Hiên Viên Diệu đã sớm có chuẩn bị, chân khí cường đại lan tràn, hướng bốn người áp tới.
Khóe môi Dận Vũ hiện tia cười lạnh, nói:
– Người không biết không sợ, dám cùng ta với Quy Khư đồng thời khai chiến. Trăm vạn năm nay cũng chỉ có một mình Lục Sí mà thôi, ngươi thật sự xem mình là rễ hành gì đâu!
Lời vừa dứt, long khí trên người Dận Vũ nhộn nhạo tản ra, cơ hồ ngưng tụ thành thực chất khuếch tán bốn phương tám hướng.
Thân hình mọi người bị kềm hãm, thậm chí có cảm giác bị áp chế, dưới sự kinh hãi không khỏi lui ra sau mấy bước.
Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động mãnh liệt, hoảng sợ nói:
– Tu vi của ngươi…
Thần sắc Dận Vũ dữ tợn, cười điên cuồng:
– Ha ha, ngươi nghĩ bổn tọa còn là Dận Vũ năm đó sao? Ta đã khôi phục tới Giới Vương cảnh a!
– Giới Vương cảnh!
Mọi người hít sâu một hơi, tất cả đều hoảng sợ.
– Không có khả năng, không có khả năng!
Lý Vân Tiêu thất thanh kêu lên, trừ phi có cơ duyên nghịch thiên, nếu không sao có thể trở lại Giới Vương cảnh.
Ngay lúc mọi người còn kinh hãi, trong mắt Dận Vũ lóe hàn quang, đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, lại đánh thẳng về hướng Hạo Phong!
– Cẩn thận!
Mọi người kinh hô.
Hạo Phong biến sắc, lập tức phục hồi tinh thần, Niết Nguyên đao hoành ngang phòng ngự.
Phanh!
Lực công kích mạnh mẽ đánh lên Niết Nguyên đao, trực tiếp nghiền áp dập nát, long tức cường đại phun bắn ra, chấn thẳng lên thân hình của Hạo Phong!