Cách thông đạo xa xa, có bốn thân ảnh bay nhanh, là ba nam một nữ.
Trên người ba nam tử lộ ra khí tức vô cùng cường đại, chính là Dận Vũ, Thủy cùng Uyên.
Nữ tử sắc mặt lạnh lùng, váy áo tím phiêu đãng trên không, trong mắt lạnh lẽo, chính là Trữ Khả Nguyệt đã dung hợp cùng Quy Khư.
Hàn quang trong mắt Quy Khư đột nhiên vừa động, thân hình ngừng lại.
Dận Vũ thấy nàng nhìn ra sau, sắc mặt đột biến cả kinh nói:
– Bọn hắn đã tới?
Quy Khư gật đầu.
Sắc mặt Dận Vũ âm trầm nói:
– Không phải ngươi nói huyễn thuật lấy giả đánh tráo, hóa hư là thật của ngươi dù là một năm bọn hắn cũng không nhìn ra sao?
Quy Khư bình tĩnh nói:
– Lời tuy như thế, nhưng sở dĩ bọn hắn đi vào chưa chắc đã khám phá cái gì. Có lẽ chỉ là nhất thời, muốn đi vào xem thử mà thôi. Còn nữa, tới trình độ như chúng ta, đối với thiên địa vạn vật đều có cảm ứng. Ngươi cho rằng có thể lén lút vào Hóa Long Trì mà không bị phát hiện sao?
– Hừ!
Vẻ mặt Dận Vũ dữ tợn, âm lãnh cười nói:
– Lần này tới hay lắm, với lực lượng hai chúng ta, căn bản không cần sợ bọn hắn.
Quy Khư gật đầu, nói:
– Vẫn nên cẩn thận tốt hơn, trước khi đoạt lại số mệnh tận khả năng đừng xung đột với bọn họ.
Dận Vũ nói:
– Đi thôi, ta đã cảm ứng được long khí rất mạnh. Lần này thai nghén chân long nếu xuất thế chỉ sợ cường đại dị thường.
Quy Khư nói:
– Cuộc chiến hai giới sắp mở ra, chỉ sợ Thiên Vũ giới cũng cảm nhận được nguy hiểm, tự nhiên sẽ dốc hết lực lượng tạo ra một đời chân long cực mạnh. Nếu chân long xuất thế, chỉ sợ Dận Vũ huynh là người đầu tiên xong đời!
Sắc mặt Dận Vũ đại biến, vô cùng âm trầm quát:
– Đừng nói nhảm! Mau đi theo ta!
Vừa nghĩ tới mạng của mình không còn bao lâu, Dận Vũ như phát điên liều mạng bay thẳng tới trung tâm mà thiên địa nguyên khí đang hội tụ.
Nhóm người Lý Vân Tiêu vừa bước vào bí cảnh, liền biến sắc, bởi vì bọn họ cũng cảm nhận được linh khí lưu động cực kỳ không bình thường.
– Quả nhiên có vấn đề!
Lý Vân Tiêu quát:
– Đi theo ta!
Hắn lập tức dọc theo linh khí lưu động bay đi.
Nhu Vi nói:
– Đây là thiên địa linh khí dị biến trước khi chân long sinh ra!
Hơn nữa linh khí lưu động ngày càng gấp, chẳng những trong bí cảnh Yên Vân Cổ Chiếu, nơi nơi biến thành lốc xoáy chảy xiết, trực tiếp áp phá không gian bí cảnh, bắt đầu lan tràn khắp Thiên Vũ giới.
Ở lối vào Yên Vân Cổ Chiếu, bắt đầu có từng quầng linh khí tán khắp bốn phương tám hướng, đồng thời trên bầu trời một mảnh ráng màu, mơ hồ có long hình thoáng hiện.
Một ít bang phái cùng thành trì ở gần Yên Vân Cổ Chiếu đều cảm ứng, lập tức phái cao thủ chạy tới điều tra.
Những người này đương nhiên không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ nghĩ có bảo vật xuất thế, vạn phần kích động bắt đầu hỗn chiến tranh giành.
Vài giờ sau, đi tới một mảnh thảo nguyên rộng lớn, trước mặt linh khí lốc xoáy bao trùm, nhìn không thấy cuối.
Mọi người đều bị cảnh tượng này làm chấn kinh, linh khí trực tiếp hóa thành thể lỏng, như vạn thủy hội tụ tràn vào trong lốc xoáy.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
– Chân long nhất định ở trung tâm lốc xoáy, chúng ta đi nhanh lên!
Một đường không đuổi kịp Dận Vũ, làm mỗi người đều lo lắng.
Nếu tân chân long bị Dận Vũ gạt bỏ…
Mỗi người vừa nghĩ tới điều này, đã cảm thấy da đầu tê dại.
Tuy lốc xoáy đáng sợ, nhưng họ vẫn có thể chống đỡ, nháy mắt liền lao xuống.
Oanh long!
Bên tai truyền tới thanh âm không gian chấn động thật lớn, vô số linh dịch bị lực xung kích áp lui nháy mắt hóa thành khí.
Vài thân ảnh lao vào, liền biến mất trong biển lốc xoáy.
Dưới lốc xoáy, linh dịch ngưng tụ thành cột lớn hai người ôm không hết, hòa nhập vào một mảnh hỗn độn bên dưới.
Trong hỗn độn có kim sắc tinh quang lóe ra, nhìn như vũ trụ.
Trong lòng mỗi người vô cùng kinh hãi, hỗn độn vũ trụ giống như quả trứng gà, dưới linh dịch rót vào không ngừng biến hóa.
Kim sắc quang mang bên trong lại giống như huyết thanh, chậm rãi lưu động.
– Dận Vũ đâu?
Lý Vân Tiêu nhìn xung quanh, hoàn toàn không thấy tung tích Dận Vũ, không khỏi hồ nghi.
Phi Nghê nói:
– Hay là Dận Vũ chưa tiến vào?
Ngay cả Đoan Mộc Hữu Ngọc cũng do dự, hắn chỉ tính có biến cố nhưng chưa chắc Dận Vũ đã tới.
Hạo Phong đột nhiên nhìn chằm chằm vào hỗn độn, cả kinh nói:
– Mau nhìn!
Chỉ thấy một người yên lặng ở bên trong, cơ hồ cùng hỗn độn tan thành một thể, nếu không cẩn thận phân rõ căn bản không thể phát hiện.
Người nọ đang ngồi xếp bằng, một tay kháp quyết, chính là Dận Vũ!
Nhu Vi cả kinh nói:
– Không tốt! Hắn đang hấp thu thiên địa tinh hoa, chỉ sợ muốn đoạt chân long số mệnh!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, nói:
– Nhưng hắn đã tiến nhập hỗn độn kê tử, hiện tại phải làm thế nào? Nếu chúng ta mạnh mẽ tiến vào, có thể sẽ phá hư chân long nguyên mẫu, nhưng nếu để mặc hắn ở bên trong, vẫn xong đời!
Hiên Viên Diệu lạnh giọng nói:
– Không quản được nhiều như vậy, động thủ!
Sau đó hắn lao xuống, thân hình tiếp xúc hỗn độn kê tử, lại giống như chìm vào vũng bùn, chậm rãi lâm vào.
Theo sau liền thấy hắn đi thẳng về hướng Dận Vũ.
Lý Vân Tiêu không còn do dự, nói:
– Động thủ!
Nhưng ánh mắt hắn lập tức ngưng lại, nói:
– Chậm đã, Hạo Phong đại nhân cùng ta đi xuống, những người khác tạm thời lưu lại!
Mọi người nghĩ nghĩ, liền đứng nguyên tại chỗ.
Lý Vân Tiêu cùng Hạo Phong đi vào trong hỗn độn kê tử, bên trong là một thiên địa hoàn toàn mới, xuyên thấu qua có thể nhìn thấy bên ngoài.
Dận Vũ đột nhiên mở mắt, trong mắt bắn ra sát khí tràn ngập quát:
– Lý Vân Tiêu!
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, lạnh lùng nói:
– Dận Vũ, hôm nay là ngày chết của ngươi. Trước khi chết có gì công đạo?
– Ha ha, ngày chết?
Dận Vũ cười lạnh, nói:
– Bản thân ta muốn nhìn xem hôm nay chết là ai!
Sau lưng hắn lập tức hóa thành hai thân ảnh, là Thủy cùng Uyên. Hai người không nói một lời trực tiếp lao tới.
– Hừ, tôm tép nhãi nhép!
Hiên Viên Diệu vươn tay, một cây thiết tiên hiện ra. Thủy cùng Uyên tuy ở Tạo Hóa cảnh, nhưng Hiên Viên Diệu là nửa bước Giới Vương, lập tức đem hai người chấn bay.
Sau đó tiên ảnh thu liễm, hướng Thủy đánh tới.
Hạo Phong xông lên phía trước, nói:
– Ta đi trợ giúp Hiên Viên đại nhân một tay!
Niết Nguyên đao bay ra, trực tiếp chém về phía Uyên.
Bốn người đại chiến ngay bên trong hỗn độn kê tử.
Hạo Phong cùng Uyên không phân cao thấp, mà Thủy không phải địch thủ của Hiên Viên Diệu, không ngừng lui về phía sau. Cũng may linh trí của Thủy phong bế, cho nên tử chiến không sợ chết, vẫn còn tận lực chống đỡ.
Sắc mặt Dận Vũ trầm xuống, âm lãnh nhìn Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu tiến tới từng bước một, đi tới trước người Dận Vũ nhìn chằm chằm vào hắn.
Dận Vũ cả giận nói:
– Vì sao nhất định phải giết ta? Làm thiên sứ lẫn nhau không tốt sao?
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
– Bởi vì ngươi đáng chết!
Dận Vũ đột nhiên bạo quát:
– Còn không biết kẻ chết là ai!
– Long Quyền Vô Lượng Quang!
Hắn trực tiếp xông lên, cơ hồ dán sát trên người Lý Vân Tiêu, một quyền đánh tới.
—————