Mọi người nghe những lời này không có phản ứng gì, nhưng Trần Trường Sinh có chút giật mình —— bốn cùng chín trong những lời này tự nhiên là chỉ xếp hạng trên Thanh Vân bảng—— Quan Phi Bạch đứng thứ tư trên bảng, chẳng lẽ Lạc Lạc đứng thứ chín trên Thanh Vân bảng hay sao? Hắn chỉ ở trên thạch bích ngoài Tông Tự sở xem xếp hạng trên Thanh Vân bảng một lần, vì vậy không nhớ được người xếp thứ chín là ai.
“Ở khách sạn phía ngoài Thiên Thư lăng , ta đã từng nói với ngươi, trừ Từ Hữu Dung, trên Thanh Vân bảng còn có hai người ta không muốn trêu chọc.”
Đường Tam Thập Lục ở bên cạnh hắn nói: “Một người là lang tể tử ở phương bắc kia, còn có một. . . thiếu nữ thần bí, dĩ nhiên, nàng đối với ngươi mà nói cho tới lúc này không hề thần bí, cho nên. . . nhớ tới chuyện này quả không thoải mái chút nào, lúc nào ngươi có thế để cho ta ở trước mặt ngươi tìm được cảm giác ưu việt chứ?”
Trần Trường Sinh lúc này mới nhớ ra, Đường Tam Thập Lục từng đề cập thiếu nữ thần bí của Yêu tộc, ở trên Thanh Vân bảng xếp hạng phía trước Trang Hoán Vũ—— rất nhiều người đã sớm đoán ra, cô gái kia hẳn là Công chúa Điện hạ của Yêu tộc. Sau đó hắn lại nhớ tới, thời điểm ở Thanh Đằng yến đêm đầu tiên, hắn hỏi tại sao Lạc Lạc biết Trang Hoán Vũ, Lạc Lạc trả lời đó là bởi vì vị trí của nàng cùng Trang Hoán Vũ quá gần, muốn không nhận ra cũng rất khó khăn.
Vị trí gì chứ? Bây giờ nghĩ lại, tự nhiên không phải nói là hàng xóm của nhau —— Bách Thảo Viên tiếp giáp với Quốc Giáo học viện, mà không phải là Thiên Đạo viện.
Vị trí, là vị trí trên Thanh Vân bảng .
Cho dù Lạc Lạc không quan tâm thế sự, đối với người ngay phía dưới mình trên Thanh Vân bảng cũng phải biết tên họ của đối phương.
Trần Trường Sinh lúc này mới hiểu được, vì sao người kiêu ngạo như Đường Tam Thập Lục, cũng sẽ để Quan Phi Bạch cho Lạc Lạc.
Vẻ mặt Lạc Lạc không thay đổi, tay phải nắm chặt chuôi Phong Vũ tiên, nhìn Quan Phi Bạch nói: “Nếu như chỉ dựa vào xếp hạng, cần gì cử hành Thanh Đằng yến, đại triêu thí lại còn có ý nghĩa gì? Ai mạnh ai yếu, tất cả đều phải đánh mới được, nếu không lúc trước Đường Tam Thập Lục làm sao có thể thắng được tiểu sư đệ nhà ngươi?”
Quan Phi Bạch hờ hững nói: “Đó là vì có người hỗ trợ chỉ điểm.”
Đường Tam Thập Lục nghe vậy giận dữ, nói: “Nói giống như sư huynh nhà ngươi không mở mồm vậy!”
Cẩu Hàn Thực giơ tay cản Quan Phi Bạch, nhìn Lạc Lạc bình tĩnh nói: “Điện hạ nói có lý.”
Sau đó hắn quay sang Quan Phi Bạch, nói: “Sư đệ, trận đấu này phải cố hết sức, không thể làm mất uy phong của sư môn.”
Quan Phi Bạch không cần phải nhiều lời nữa, tĩnh tư một lát, đưa tay rút kiếm, nhìn Lạc Lạc nói: “Xin Điện hạ chỉ giáo.”
Đại Chu tuy mạnh, kinh đô tuy lớn, nhưng trong thế hệ trẻ, trừ Từ Hữu Dung, căn bản không có ai là đối thủ của người này, nếu như chỉ có kiêu ngạo, cả ngày bị lửa giận hun đốt tâm thần, hắn lấy đâu ra tư cách trở thành đệ tử nội môn của Ly sơn, lấy đâu ra tư cách trở thành một người trong Thần Quốc Thất Luật?
Khi hắn cầm kiếm trong tay, vẻ mặt nhất thời yên lặng, toàn bộ nét kiêu ngạo đều biến mất.
Tất cả kiêu ngạo đã quy về trường kiếm trong tay của hắn.
Đó là một thanh kiếm rất bình thường.
Ly Sơn kiếm tông tất nhiên rất coi trọng đệ tử có thiên phú kinh người tựa như Quan Phi Bạch, cho dù sẽ không giống như đối với Thất Gian, ban thưởng cho pháp kiếm của giới luật đường, khẳng định cũng có bảo kiếm vô cùng sắc bén, chẳng qua hắn không chịu tiếp nhận, hắn kiên trì dùng thanh kiếm rất bình thường này, bởi vì hắn từng có lời thề, trước khi vượt qua đại sư huynh Thu Sơn Quân tuyệt đối không đổi thanh kiếm khác.
Thế nhân đều biết bội kiếm của Thu Sơn Quân tên là Nghịch Lân, nhưng chỉ có đồng môn sư đệ bọn họ thân cận vô gian mới hiểu, đại sư huynh ngày thường vẫn sử dụng một thanh kiếm vô cùng bình thường, chính là thợ rèn của một tiệm rèn bình thường ở một trấn nhỏ dưới chân Ly sơn tùy ý chế tạo mà thành, chỉ đáng giá ba lượng bạc.
Hắn coi đại sư huynh Thu Sơn Quân làm thần tượng trong đời, là mục tiêu phải vượt qua, cho nên hắn cũng chỉ dùng kiếm bình thường.
Kiếm bình thường, người không bình thường, đám người bên trên thềm đá trước điện, nhìn Quan Phi Bạch chậm rãi đi về phía giữa quảng trường, vẻ mặt kinh ngạc.
Theo bước chân của hắn, khí tức của thiếu niên cường giả kiêu ngạo lạnh lùng dần ảm đạm, nhưng kiếm trong tay của hắn trở nên càng ngày càng mạnh.
Hắn đem toàn bộ tinh thần của mình, gửi lên thân kiếm.
“Ngươi không lo lắng sao?”
Đường Tam Thập Lục nhìn một bên mặt của Trần Trường Sinh , phát hiện vẻ mặt hắn không thay đổi, có chút giật mình, chỉ nhìn Quan Phi Bạch đi trung tâm quảng trường hơn mười bước, chỉ nhìn bản lãnh người này đem khí tức tụ tập trên thân kiếm , hắn biết mình khẳng định không phải đối thủ của đối phương, Lạc Lạc Điện hạ mặc dù trên Thanh Vân bảng xếp hạng cao hơn mình, nhưng làm sao có thể thắng được người này?
Trần Trường Sinh nhìn trong sân nói: “Lạc Lạc nhất định sẽ thắng, có gì mà phải lo lắng chứ?”
Đường Tam Thập Lục im lặng, nghĩ thầm bởi vì nàng gọi ngươi một tiếng tiên sinh mà nghĩ vậy sao? Người này nhìn có vẻ trầm ổn bình tĩnh, nhưng lại lấy đâu ra nhiều tự tin tự luyến như thế?
Tất cả mọi người đều giống Đường Tam Thập Lục, nhìn Quan Phi Bạch triển lộ ra khí tức cường đại cùng cảnh giới khó lường, cho là Lạc Lạc Điện hạ không thể có bất cứ cơ hội nào.
Chỉ có Trần Trường Sinh biết rõ, trong mấy tháng Lạc Lạc ở Quốc Giáo học viện, đã học được những thứ gì.
Thứ chín trên Thanh Vân bảng? Đều là chuyện trước đây, hiện tại ngay cả hắn cũng không thể xác định, Lạc Lạc mạnh đến mức nào.
Nhìn Lạc Lạc đi tới giữa quảng trường, nhìn quần áo tiểu cô nương bị gió đêm nhẹ nhàng phất động, hắn bỗng nhiên sinh ra khát vọng mãnh liệt.
Những ngày qua, Quốc Giáo học viện chỉ có hắn và Lạc Lạc hai người, Lạc Lạc học được những thứ đó, đạt được chút ít tiến bộ, cũng đều là do hắn, cho dù hắn muốn khiêm nhường, cho dù không muốn thừa nhận công lao, cũng không cách nào làm được —— nói một cách khác, Lạc Lạc thật sự là học sinh do một tay hắn dạy dỗ.
Hắn rất muốn biết, Lạc Lạc hiện tại cùng Từ Hữu Dung tranh tài một phen, không biết ai sẽ thắng?
Hắn còn chưa tẩy tủy, không cách nào tu hành, trước mắt thoạt nhìn tựa như không có tư cách đứng đối diện nói chuyện với nữ tử kia.
Nhưng Lạc Lạc là học sinh của hắn.
Nếu như Lạc Lạc có thể chiến thắng nàng, không phải có thể đại biểu chuyện gì sao?
Ý nghĩ này bỗng nhiên xuất hiện, sau đó khó lòng biến mất khỏi tâm trí.
Nói đến nói đi, hắn cuối cùng vẫn là thiếu niên, đang thời điểm thanh xuân, làm sao lại không có cảm xúc tranh cường háo thắng chứ?
. . .
. . .
Ngay thời điểm tất cả mọi người cho rằng trận tỷ thí thứ hai giữa Quốc Giáo học viện cùng Ly Sơn kiếm tông sẽ bắt đầu, một giọng nói ở trong bóng đêm vang lên.
Mạc Vũ cô nương nhìn trong quảng trường nói: “Điện hạ có thân phận thế nào, cho dù chỉ có nửa điểm nguy hiểm, cũng không thể tiếp nhận.”
Mọi người trầm mặc không nói, đây là vấn đề lúc trước tất cả mọi người lo lắng, Ly Sơn kiếm tông cũng đã từng nói đến, nhưng bản thân Lạc Lạc cũng không thèm để ý, nhưng không phải Đại Chu triều đình có thể không cần để ý, vậy cuộc tỉ thí này sẽ phải làm sao?
Cẩu Hàn Thực cảm nhận được ánh mắt từ trên điện dõi tới, hiểu được ý tứ của các đại nhân vật, trầm mặc một lát sau nói: “Chỉ so chiêu thức, không dùng chân nguyên.”
Quan Phi Bạch nghe vậy khẽ nhíu mày, nhưng không có lên tiếng.
Tất cả mọi người rõ ràng, Yêu tộc ưu điểm là ngộ tính, Lạc Lạc Điện hạ chính là con gái duy nhất của Bạch Đế, thiên phú tự nhiên không phải tầm thường, nếu như không phải Yêu tộc không thể tu hành công pháp của nhân loại, thiên phú huyết mạch của nàng xấp xỉ với Từ Hữu Dung, Thu Sơn Quân , làm sao có thể xếp thứ chín trên Thanh Vân bảng?
Nếu sau khi trưởng thành nàng tu hành thành công bí pháp của Bạch Đế nhất thị, thực lực cảnh giới tự nhiên còn phải xem xét lại, nhưng trước mắt nàng còn ở vị thành niên, không cách nào dùng công pháp tu hành của nhân loại vận hành chân nguyên, như vậy ở số lượng chân nguyên cùng với trình độ tinh thuần, khẳng định không phải là đối thủ của Ly Sơn kiếm tông đệ tử tu hành huyền công chánh pháp .
Lúc này Cẩu Hàn Thực đề nghị chỉ so chiêu thức, chẳng khác gì là bỏ qua ưu thế lớn nhất của Quan Phi Bạch.
Câu nói của Mạc Vũ cùng với ánh mắt của các đại nhân vật trước điện, từ ý nào đó mà nói, là không công bình .
Nhưng Cẩu Hàn Thực chủ động nói như vậy, Quan Phi Bạch dùng trầm mặc tỏ vẻ đồng ý, Ly Sơn kiếm tông quả nhiên rất tự tin, Thần Quốc Thất Luật quả nhiên rất kiêu ngạo.
Lạc Lạc không ngờ sẽ phát sinh biến hóa như thế, theo thói quen xoay người nhìn Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, hắn biết đề nghị này của Cẩu Hàn Thực, là do bị những người kia bắt buộc mà lựa chọn, phương pháp tỷ thí này nhìn như nghiêng về Lạc Lạc, nhưng chỉ có hắn biết rõ, chuyện này bất lợi đối với Lạc Lạc—— bởi vấn đề Lạc Lạc vì Yêu tộc kinh mạch đặc dị không cách nào vận hành chân nguyên, đã sớm được hắn giải quyết.
Lấy thiên phú huyết mạch của Bạch Đế, mặc dù chỉ mấy tháng thời gian, số lượng chân nguyên trong cơ thể Lạc Lạc cũng đã tích lũy đến trình độ khủng bố, từ tổng hợp thực lực mà nói, nàng hiện tại sợ rằng đã vượt qua Quan Phi Bạch, ít nhất sẽ không thua đối phương, chính bởi vì điểm này, hắn mới rất tin chắc tỷ thí tối nay Lạc Lạc tuyệt đối sẽ không thua.
Hiện tại tỷ thí chỉ dùng chiêu thức, không dùng tới chân nguyên, người thực sự mất đi ưu thế lớn nhất, không phải là Quan Phi Bạch, mà là nàng.
Lạc Lạc nhìn Trần Trường Sinh.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Trần Trường Sinh, có chút không giải thích được, rõ ràng là đề nghị có lợi đối với Quốc Giáo học viện, vì sao hắn lại do dự không đồng ý.
Cẩu Hàn Thực nghĩ rằng thiếu niên này vì kiêu ngạo không muốn tiếp nhận sắp xếp như thế, nói: “Ngươi rất rõ ràng đề nghị này còn một ý tứ khác.”
Hắn nói không phải xu thế thắng bại, không phải là hoàn cảnh ưu thế, mà nói hắn cùng với Trần Trường Sinh.
Chỉ so chiêu thức, không dùng chân nguyên, nếu như phát triển giống như trận trước, hắn và Trần Trường Sinh tất nhiên cũng muốn mở miệng chỉ dẫn.
Quốc Giáo học viện cùng Ly Sơn kiếm tông hai cuộc tỉ thí cuối cùng, lúc này kết hợp thành một.
Cẩu Hàn Thực sẽ dùng trận đấu này, đem Quốc Giáo học viện đánh về nguyên hình một lần nữa.
Trần Trường Sinh nhìn Lạc Lạc, gật đầu.
Lạc Lạc bình tĩnh hành lễ, sau đó xoay người.
Lúc này nhìn cảnh này, mọi người đã không còn khiếp sợ như lúc trong đại điện —— nàng đối với thiếu niên bình thường này tôn trọng nghe lời như thế —— hoặc là nói tâm tình trở nên yếu đi chút ít, bởi vì một cuộc tỉ thí giữa Đường Tam Thập Lục cùng Thất Gian , Trần Trường Sinh đã chứng minh rất nhiều điều.
Lạc Lạc đi tới trên quảng trường.
Quan Phi Bạch vẻ mặt hờ hững giơ lên trường kiếm trong tay, đưa ngang trước ngực.
Tâm của hắn đã yên lặng như hàn băng, trong mắt không có tiểu cô nương nhu nhược khả ái , cũng không có Yêu tộc Công chúa Điện hạ liên quan thế cục của đại lục, chỉ có một đối thủ.
Lạc Lạc giơ lên Phong Vũ tiên, đầu tiên gào thét phá không mà lên, sau đó đứng im giữa bóng đêm.
Hai người cách nhau cự ly hơn mười trượng, trừ phi điều động chân nguyên thi triển kiếm khí công kích, như vậy sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Nhìn cảnh này, Mạc Vũ hài lòng gật đầu, các đại nhân vật trước điện cũng bình tâm lại.
Chỉ cần Lạc Lạc Điện hạ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào, thắng bại giữa Quốc Giáo học viện cùng Ly Sơn kiếm tông, không có ai quan tâm.
Không, các đại nhân vật nhìn Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh chia ra đứng ở trong bóng đêm hai đầu quảng trường, rất muốn biết thắng bại giữa bọn họ.
. . .
. . .
Lạc Lạc giơ Phong Vũ tiên lên, nhưng người bắt đầu không phải là nàng, mà là Trần Trường Sinh đứng nơi xa sau lưng nàng.
Nếu như là thiếu niên thiếu nữ kiêu ngạo, tựa như Đường Tam Thập Lục hoặc là Quan Phi Bạch, hoặc là trong lòng có chút không vui, hoặc ít nhất sẽ có chút ít mâu thuẫn trong lòng, nhưng Lạc Lạc không như thế, mấy tháng ở Quốc Giáo học viện để cho nàng một quan niệm thân căn cố đế —— tiên sinh làm chuyện gì cũng đúng, làm chuyện gì cũng là muốn tốt cho ta.
Cho nên khi nàng nghe được thanh âm của Trần Trường Sinh không chút do dự dùng tiên làm kiếm, hướng Quan Phi Bạch phía ngoài mười trượng đâm tới.
“Khởi Thương Hoàng.”
Đây là thức thứ nhất của Chung Sơn Phong Vũ Kiếm, cũng là thức mở đầu.
Bắt đầu chiêu thứ nhất chính là chiêu kiếm này, ngoài dự liệu của mọi người bởi vì quả thật quá mức bình thường.
Tất cả mọi người cho rằng Trần Trường Sinh để cho Lạc Lạc xuất chiêu thứ nhất, tất nhiên là cực kỳ thiên môn, hoặc là đại chiêu kinh phong khấp vũ.
Ai có thể ngờ đến hắn dùng một chiêu tầm thường như vậy.
Chung Sơn Phong Vũ Khởi Thương Hoàng, khí thế gió mưa nhẹ nhàng, nơi nào có kinh phong, nơi nào nghe khấp vũ.
Giống như đang đánh cờ, con cờ đầu tiên rơi vào vị trí tam tam, không có gì bất ngờ, bình thường đến bất ngờ.
Có người thậm chí còn có chút thất vọng.
. . .
. . .
Phong Vũ tiên phá không mà lên, gào thét rung động, nhìn như uy lực kinh người, trên thực tế Lạc Lạc không động tới chân nguyên, kiếm chiêu chỉ có hình dạng, cũng không có thần, cách hơn mười trượng cự ly, tự nhiên không cách nào thương tổn tới Quan Phi Bạch, nhưng nếu là tỷ thí, hắn tự nhiên muốn tiếp chiêu, trước điện nhiều tiền bối cường giả như vậy đang nhìn, thắng bại là ở trong ánh mắt của bọn hắn.
Trong ngày thường như đối mặt một chiêu kiếm bình thường thường gặp như thế, Quan Phi Bạch khẳng định chính mình sẽ tùy ý ứng đối, nhưng tỷ thí tối nay không phải là chiến đấu cá nhân,mà là Quốc Giáo học viện cùng Ly Sơn kiếm tông chiến đấu ——Ly Sơn kiếm tông ở đại lục hô phong hoán vũ lại muốn cùng Quốc Giáo học viện lụi bại trầm luân hơn mười năm chính diện tỷ thí, chuyện này vốn khiến Ly sơn đệ tử cảm thấy nhục nhã, chớ đừng nói chi tiểu sư đệ bọn họ vô cùng tín nhiệm trận đầu lại thua trong tay học sinh của Quốc Giáo học viện, càng làm bọn hắn cảm nhận được áp lực thực lớn, cho nên hắn rất thận trọng, hắn chờ ý kiến của sư huynh.
Cẩu Hàn Thực thanh âm cũng đã tới, ở trong bóng đêm vang lên.
“Đông Lâm Thất Tinh Kiếm thức thứ ba.”
. . .
. . .
Không gian an tĩnh.
Mọi người nhìn trường kiếm trong tay Quan Phi Bạch ở trong bầu trời đêm vẽ thành đạo đạo bóng kiếm, nhưng không biết phải nói điều gì.
Trần Trường Sinh khẽ nhíu mày, hắn xác định chính mình còn chưa xem bộ kiếm pháp này.
Đạo tàng mênh mông như biển, ghi lại hoặc đề cập tới kiếm pháp cũng như thương hải, tên kiếm pháp có chữ tinh hay tinh thần vốn khó lòng đếm hết, mà kiếm pháp có hai chữ thất tinh cũng đã hơn mười loại.
Nhưng bộ thất tinh kiếm pháp này, hắn thật sự chưa từng gặp qua, cũng chưa nghe nói qua.
Hắn nói: “Một thức cuối cùng.”
Không đề cập tới tên kiếm pháp, nói thẳng một thức cuối cùng, tự nhiên vẫn là Chung Sơn Phong Vũ Kiếm.
Một thức cuối cùng tên là: Lãm Vũ Nhập Hoài (ôm mưa vào lòng).
Là thu thế cũng vừa là thủ thế, là một chiêu phòng thủ nghiêm mật nhất trong trọn bộ Chung Sơn Phong Vũ Kiếm.
Trần Trường Sinh chưa từng thấy Đông Lâm Thất Tinh Kiếm mà Cẩu Hàn Thực nói đến, chỉ có thể trước tiên phòng thủ chống đỡ.
. . .
. . .
“Vô cùng hay.”
Thiên Đạo viện viện trưởng Mao Thu Vũ khẽ vuốt râu dài, nhìn quảng trường than thở nói.
Là một vị cường giả ở kinh đô, phê bình của hắn tự nhiên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Từ Thế Tích hỏi: “Viện trưởng đã từng thấy bộ kiếm pháp kia?”
“Chưa từng.”
Mao Thu Vũ lắc đầu nói: “Cho nên vô cùng hay.”
Trong đám người bỗng nhiên có một thanh âm vang lên: “Đó là kiếm pháp của Đông Lâm quận Thanh Giang phái.”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, phát hiện người nói chuyện là một học sinh tuổi trẻ ở sứ đoàn phía nam.
Có người hỏi: “Thanh Giang phái? Tại sao chúng ta chưa từng nghe nói?”
Tên học sinh tuổi trẻ kia bị nhiều người như vậy nhìn, có chút khẩn trương, lúng ta lúng túng giải thích: “Đó là một môn phái nhỏ, học sinh là người Thanh Giang nên mới biết.”
Mao Thu Vũ cảm khái nói: “Quả nhiên vô cùng hay.”