Kim Ngọc Luật ăn mặc tựa một phú ông, hai tay áo giống như lão nông, nhìn không ra một điểm nào không bình thường, cho đến khi hắn nói ra những lời như vậy.
Nghe những lời này, mỗi người lại có cảm thụ bất đồng, mà Trần Trường Sinh cảm thụ cường liệt nhất, nhất là câu nói cuối cùng —— ta không sai, tại sao ta phải không cứng rắn, tại sao khí thế phải không mạnh?
Lúc mới vào kinh đô, ở Đông Ngự thần tướng phủ , ở ngoài Tông Tự sở, hắn cũng đã nói những lời tương tự.
Bởi vì phản ứng của ngoại giới, thật ra hắn cũng có chút bận tâm, mình có phải quá khác người hay không, hoặc là nói, những thứ mà chính mình kiên trì, có thể ở trong mắt người khác là quá bướng bỉnh, quá chua xót, là chuyện rất kỳ quái hay không, cho đến khi hắn nghe được lời của Kim Ngọc Luật, mới biết được, thì ra trên thế giới này còn có rất nhiều người như mình.
Điều này làm cho hắn cảm thấy rất vui.
…
…
“Chẳng lẽ tiền bối có thể canh giữ cho Quốc Giáo học viện mãi sao?”
Thiên Hải Thắng Tuyết từ phía sau Phí Điển đi ra, ánh mắt quan sát Kim Ngọc Luật rất hàn lãnh.
Kim Ngọc Luật bình tĩnh nói: “Tại sao không thể?”
Thiên Hải Thắng Tuyết nói: “Tiền bối thân là trường sử của Hồng hà, chẳng lẽ không cần đi theo chú ý cuộc sống hàng ngày của Điện hạ , không cần để ý tới an toàn cho Điện hạ sao?”
Kim Ngọc Luật khẽ híp mắt, nói: “Các ngươi Chu nhân nói Ly cung là nơi an toàn nhất, cho nên mới để cho Điện hạ rời khỏi Bách Thảo Viên, vào ở nơi này… Đã như vậy, an toàn của Điện hạ tự nhiên có Chu nhân các ngươi chịu trách nhiệm, ta còn cần lo lắng cái gì?”
Thiên Hải gia sẽ hạ thủ đối với Quốc Giáo học viện, đầu tiên chính là dùng cái cớ này để mời Lạc Lạc rời khỏi Quốc Giáo học viện.
Hiện tại Kim Ngọc Luật cũng dùng lý do này, không cần ở tại Ly cung, mà có thể ở lại Quốc Giáo học viện một thời gian dài.
Thiên Hải Thắng Tuyết không tìm được lý do nào khác.
Mà đúng lúc này, bách hoa hạng trong mưa liền có thêm mấy chiếc xe ngựa.
Thiên Hải Thắng Tuyết mang theo thuộc hạ tới Quốc Giáo học viện, lựa chọn thời điểm sáng sớm, là bởi vì hắn rất rõ ràng, trong kinh đô có ít người muốn bảo vệ Quốc Giáo học viện, hắn muốn thừa dịp có cơn mưa này, trước lúc những người đó còn chưa có phản ứng, trực tiếp dùng thế lôi đình sét đánh đem Quốc Giáo học viện bóp nát.
Hắn không ngờ tới ba tên thiếu niên trong Quốc Giáo học viện phản kháng mạnh mẽ cứng rắn như thế, không ngờ tới Kim Ngọc Luật sẽ xuất hiện, theo thời gian trôi qua, mọi người ở bách hoa hạng âm thầm nhìn trộm đã đem tình huống hồi báo chủ nhân của mình, những người đó tự nhiên chạy tới.
Mấy chiếc xe ngựa đội mưa mà tới, rõ ràng rất là cấp bách.
Trần Lưu Vương từ chiếc xe ngựa phía trước nhất đi xuống, thậm chí cúc áo trên vạt áo trước của y phục cũng cài sai mất một viên, có thể nghĩ ra hắn vội vàng đến mức nào.
Một gã trung niên nam tử gầy gò mở ô, che chở hắn đi tới cửa Quốc Giáo học viện.
Trần Lưu Vương nhìn một chút tình huống nơi này, liền hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn Thiên Hải Thắng Tuyết cau mày nói: “Trở về.”
Nếu bàn về bối phận, Trần Lưu Vương cùng Thiên Hải Thắng Tuyết là cùng một thế hệ, Thiên Hải Thắng Tuyết tuổi đời so với hắn còn muốn lớn hơn chút ít, nhưng hắn dù sao cũng là thân phận Trần thị hoàng tộc , quan trọng nhất là, Thánh Hậu nương nương đối với hắn thân thiết hơn so với Thiên Hải gia đám cháu trai này, cho nên giọng nói của hắn đối với Thiên Hải Thắng Tuyết cũng không khách khí.
Thiên Hải Thắng Tuyết thần tình lạnh lùng nhìn hắn một cái, giễu cợt không nói thành lời, nhưng không có nói phản đối.
Đối với thành viên Trần thị hoàng tộc có khả năng ở lại hoàng cung lâu dài như hắn, đám thanh niên của Thiên Hải gia vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét, những năm trước đây không phải không có người thử hạ thủ đối với hắn, nhưng theo Thánh Hậu nương nương lôi đình giận dữ, không người nào dám đối với hắn có bất kính, ít nhất là ngoài mặt.
Từ chiếc xe thứ hai bước xuống chính là Tân giáo sĩ.
Hôm qua cả kinh đô đều biết, Giáo Hoàng đại nhân đem Lạc Lạc Điện hạ triệu đến Ly cung phụ viện học tập, Quốc Giáo học viện đã bấp bênh, hắn cũng lay động tâm thần, không cách tự yên tĩnh, lo sợ nghĩ tới, ban đầu nhìn phong thư tiến cử kia, chính mình đối với Trần Trường Sinh cùng Quốc Giáo học viện trông nom có thừa, chẳng lẽ sai rồi? Cho nên sáng sớm hôm nay, sau khi biết được chuyện đã xảy ra ở Quốc Giáo học viện, hắn không có trước tiên chạy tới hiện trường, mà là đi nơi ở của giáo chủ đại nhân, bởi vì hắn lo lắng mình sẽ lần nữa lĩnh hội sai lầm ý của Giáo Hoàng đại nhân.
Giáo chủ đại nhân cười mà không nói, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ sợ hãi, chẳng lẽ ý nghĩ của giáo chủ đại nhân cùng Giáo Hoàng đại nhân bất đồng? Chẳng lẽ giáo chủ đại nhân thật sự chuẩn bị thay chuyện năm đó lật lại bản án? Thật chuẩn bị đứng ở phía đối lập Giáo Hoàng đại nhân? Quốc Giáo thật sẽ phân liệt?
Tân giáo sĩ rất sợ hãi, nhưng hắn phát hiện mình đã không có biện pháp lui về phía sau, bởi vì cả kinh đô, cả tòa Ly cung đều biết, Quốc Giáo học viện sở dĩ đạt được cơ hội tân sinh, được thỉnh mời tham gia Thanh Đằng yến, cũng là do hắn một tay tổ chức, ai sẽ tin tưởng hắn chỉ là người chấp hành?
Hắn hiện tại chỉ có thể đứng về phía Quốc Giáo học viện, cho nên hắn phải đứng về phía Quốc Giáo học viện.
Loại cảm giác khủng hoảng bị buộc phải tỏ rõ lập trường này, thường thường sẽ làm cho người này trở nên cực kỳ dũng cảm, bởi vì hắn đã được ăn cả ngã về không, cho nên Tân giáo sĩ biểu hiện so với Trần Lưu Vương càng thêm cường ngạnh, hẳn là không hề cố kỵ mặt mũi Thiên Hải Thắng Tuyết , lớn tiếng khiển trách lên!
Mặt Thiên Hải Thắng Tuyết càng ngày càng tái nhợt, càng ngày càng tức giận.
Nhưng Trần Lưu Vương cùng giáo khu xử mọi người đã đến, hắn mất đi cơ hội san bằng Quốc Giáo học viện.
Kim Ngọc Luật đứng ở trước cửa Quốc Giáo học viện.
Mấu chốt nhất chính là, ba tên học sinh của Quốc Giáo học viện biểu hiện có chút ngoài dự đoán mọi người.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh ba người, khẽ nhíu mày, sau đó nhận lấy dây cương thân binh đưa tới, quát lên: “Đi!”
“Đi?”
Chữ giống nhau, âm điệu bất đồng, đại biểu hai cái ý tứ hoàn toàn bất đồng.
Đường Tam Thập Lục cầm kiếm, nhìn hắn hỏi: “Ngươi nghĩ cứ như vậy mà đi?”
Sáng nay cuộc chiến đấu này, học sinh của Quốc Giáo học viện đả thương bốn gã thân vệ của Thiên Hải Thắng Tuyết, Kim Ngọc Luật lại càng hoành tảo thiên quân, để cho Phí Điển bị thương, chính là Thiên Hải Thắng Tuyết cũng chịu kinh sợ không hề nhẹ, Quốc Giáo học viện phương diện nhưng không có chút nào tổn thương, thấy thế nào cũng là bọn hắn chiếm tiện nghi.
Nhưng Đường Tam Thập Lục lại như cũ không chịu bỏ qua —— Trần Lưu Vương khẽ cau mày, nhìn về tên công tử ca của Vấn Thủy Đường gia, nghĩ tới biểu hiện vô cùng thô lỗ vô lễ của thiếu niên này ở Vị Ương cung đêm trước, có chút không thích cách làm việc càn rỡ, không để ý đại cục của hắn.
“Chúng ta cần một lời giải thích.”
Mưa thu tạm nghỉ, Trần Trường Sinh đi về phía trước hai bước, chỉ vào viện môn phía sau như phế tích, nói.
Tại sao Thiên Hải Thắng Tuyết lại muốn tới đập cửa của Quốc Giáo học viện, thậm chí nghĩ tới việc trực tiếp đem Quốc Giáo học viện tiêu diệt? Bởi vì hắn muốn báo thù thay cho đường đệ Thiên Hải Nha Nhi nhà mình, mặc dù hắn cùng với Thiên Hải Nha Nhi bình thời không thế nào thân cận, nhưng dù sao đó là người của Thiên Hải gia, kết quả bị Quốc Giáo học viện biến thành phế nhân.
Nhưng đó là đối chiến của Thanh Đằng yến, công bình quyết đấu, thua chính là thua, làm sao có thể lấy làm lý do đến báo thù? Huống chi coi như trả thù, hắn phải tìm Lạc Lạc mới đúng, cầm Quốc Giáo học viện tới trút giận, sự thật này quả thật có chút mất mặt.
Còn có một chút ý đồ giấu diếm sâu nhất, đó chính là thay Thánh Hậu nương nương giải quyết một chút chuyện phiền lòng, lý do này càng không thể tuyên cáo ra ngoài.
Về phần lý do cuối cùng, cũng không thể đề cập tới.
Trần Trường Sinh biết đối phương có lý do nói không ra lời, cho nên muốn đối phương giải thích.
Vẻ mặt Thiên Hải Thắng Tuyết có chút khó coi.
Phí Điển thở dài, nhìn mưa càng ngày càng nhỏ , chỉ vào giọt trong ngõ hẻm, nói: “Ngày mưa nên đường trơn, xe hủy người mất, giải thích như thế được chứ?”
Xe ngựa đánh vỡ Quốc Giáo học viện, có buồng xe tốt nhất, có chiến mã tốt nhất, đừng bảo là xuống một mưa thu rơi xuống đường phố kinh đô, coi như là trước Ủng Tuyết quan bão tuyết bay tán loạn, vạn dặm kết băng, cũng không thể bởi vì trượt chân, mà tạo thành hậu quả thê thảm như vậy.
Lời giải thích này tự nhiên rất vô lại, nhưng chính bởi vì vô lại, cho nên phục nhuyễn.
Vô luận Trần Trường Sinh vẫn là Đường Tam Thập Lục, cũng nói không ra cái gì.
“Ta sẽ còn trở lại .”
Thiên Hải Thắng Tuyết phiên thân lên ngựa, nhìn Trần Trường Sinh nói.
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như ngươi muốn tới dự thi Quốc Giáo học viện, ta sẽ không thu .”
Thiên Hải Thắng Tuyết giận quá thành cười, không nói gì nữa, sau đó rời đi.
Phí Điển nhìn Kim Ngọc Luật lắc đầu nói: “Ngươi không phải Chu Độc Phu, ngươi không cải biến được điều gì.”
Kim Ngọc Luật chắp tay áo, không để ý tới hắn, không nói thêm gì.
Mưa cuối cùng đã ngừng, đám người xung quanh bách hoa hạng dần dần tán đi.
Từ sáng sớm đến lúc này, chuyện đã xảy ra trước cửa Quốc Giáo học viện, rơi vào trong mắt rất nhiều người.
Ngoài mặt đánh giá, đây là một lần xung đột giữa Thiên Hải Thắng Tuyết cùng Quốc Giáo học viện, trên thực tế, ai cũng biết, đây là đấu tranh giữa Đại Chu tân thế lực cùng cựu hoàng tộc, Quốc Giáo Giáo Hoàng đại nhân cùng lão nhân nhất phái, chẳng qua Quốc Giáo học viện tương ứng thế lực, rõ ràng yếu nhược quá nhiều.
Đối thủ vừa phái ra Thiên Hải Thắng Tuyết mới vừa từ Ủng Tuyết quan trở về, bên này Trần Lưu vương cùng giáo khu xử đã phải trình diện, mới có thể bảo vệ Quốc Giáo học viện —— ngươi có thể nói điều này biểu lộ Trần Lưu Vương cùng giáo khu xử rất coi trọng Quốc Giáo học viện, nhưng tình huống thật lại là, Quốc Giáo học viện nhất phương, căn bản không có người nào có thể ra tay.
Trần Lưu Vương cùng ba tên học sinh của Quốc Giáo học viện làm lễ.
Trần Trường Sinh đáp lễ, nhưng không nói cám ơn, nói: “Trong cung, Quận Vương ngài từng nói, đây là chuyện giữa đại nhân vật các ngươi, tiểu nhân vật giống như ta bị các ngươi liên lụy , cho nên ta sẽ không nói cám ơn với ngài.”
“Cám ơn, quả thật không cần.” Trần Lưu Vương nhìn hắn mỉm cười nói: “Chẳng qua là… sau Thanh Đằng yến, toàn bộ đại lục cũng biết ngươi là vị hôn phu của Từ Hữu Dung , ngươi không còn là thiếu niên bình thường, ngươi không còn bị chúng ta liên lụy , cho nên ta cũng sẽ không nói lời xin lỗi với ngươi.”
Trần Trường Sinh mặc nhiên, lúc này mới nhớ tới hôn ước đã phơi bày ngoài sáng ảnh hưởng tới mình.
Rất nhiều người không muốn để ình và Từ Hữu Dung thành thân, Thiên Hải gia đương nhiên cũng không muốn.
Chuyện đã xảy ra sáng sớm nay, hoặc là, cũng có một phần nguyên nhân là vậy.
“Có chuyện gì, liền cho ta biết.”
Trần Lưu Vương nói xong câu đó, không có cố ý lưu lại lấy lòng, rất lạnh nhạt rời đi.
Tên nam tử gầy gò kia nhìn Trần Trường Sinh một cái, chống dù đi theo.
Tân giáo sĩ tới đây nói mấy câu nói, cùng Đường Tam Thập Lục thống mạ Thiên Hải gia cuồng vọng, sau đó rời đi.
Cho đến lúc này, Hiên Viên Phá mới buông cánh cửa trong lồng ngực.
Cánh cửa viện môn nặng nề bị hắn ôm thời gian dài như vậy, cho dù Yêu tộc thân thể đặc dị, hắn cũng cảm thấy rất cực khổ.
“Ta ở lại đem con ngựa này đi chôn cất, lúc nào sửa cửa?” Hắn hỏi.
Trần Trường Sinh nhìn viện môn như phế tích, lắc đầu nói: “Không sửa.”
Đường Tam Thập Lục nói: “Nếu như muốn Thiên Hải gia sửa cửa, lúc trước nên buộc bọn hắn cúi đầu.”
“Vạn nhất bọn họ thật sự cúi đầu thì làm sao bây giờ?”
Trần Trường Sinh nói: “Viện môn cứ như vậy phá rất tốt.”
Hiên Viên Phá nhức đầu, nhìn gỗ vụn đá sỏi đầy đất, nghĩ thầm tốt ở chỗ nào?
“Có tiến bộ.”
Kim Ngọc Luật mỉm cười nói: “Biết làm sao mưu cầu lợi ích lớn nhất.”
Quốc Giáo học viện viện môn cứ như vậy tàn phá , mỗi một ngày qua, mọi người trong kinh đô sẽ càng cảm thấy Thiên Hải gia lớn lối hỗn trướng.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: “Tiền bối, ta không thích loại tiến bộ này.”
“Ta cũng không thích.”
Kim Ngọc Luật vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi: “Nhưng có biện pháp gì đây? Trên thế giới quá nhiều hỗn trướng, trừ phi ngươi muốn giống ta, trốn trong núi đi làm ruộng, nếu không có chút biến hóa luôn cần phải tiếp nhận .”