Thương Hành Chu biết đây là gương mặt của mình.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất xa lạ.
Bởi vì gương mặt này không giống gương mặt bình thường hắn nhìn thấy trong gương.
Không ai biết Thương Hành Chu rốt cuộc là một người như thế nào, đại khái cũng chỉ có mình Dư Nhân tương đối rõ ràng.
Vô luận Đường lão thái gia, Dần hay là Trần Trường Sinh, cũng không quá mức hiểu rõ.
Nếu dùng hai chữ để hình dung, đó chính là “không thân”.
Thương Hành Chu không thân với sư đệ của mình, không thân với lão hữu, cũng không thân với đồ đệ của mình.
Hắn cũng không thân cận với toàn bộ thế giới này, mặc dù chủ động hoặc là bị động, hắn muốn dẫn dắt thế giới này bước lên phía trước.
Mọi người hay nói Hắc Bào là người thần bí nhất trên thế giới này, thật ra mấy trăm năm qua hắn mới là người càng thêm thần bí.
Hắn giỏi ẩn nhẫn, khiêm tốn hơn so với Hắc Bào, cũng có thể nói là hắn không có gì để truy cầu.
Nếu như hắn nguyện ý, bức họa của hắn tuyệt đối có tư cách được treo trong Lăng Yên các, hơn nữa sẽ xếp hạng ở vị trí rất cao.
Nhưng hắn vẫn lựa chọn dừng ở trong đêm tối, không thấy ánh mặt trời, cũng không giao thiệp với bất cứ ai.
Mấy trăm năm này, hắn đã sắm vai đủ loại nhân vật, có vô số khuôn mặt.
Có lẽ chính bởi vì nguyên nhân như thế, hắn thường xuyên soi gương, như thế mới có thể xác nhận mình hôm nay sẽ là ai.
Dần dần, hắn đã quen nói chuyện với chính mình trong gương, cho đến mức hắn không cần sắm vai nhân vật khác, vẫn luôn như thế.
Hắn vẫn mang theo Hạo Thiên Kính bên người, cho đến năm nay mới để cho Từ Hữu Dung mang đến Bạch Đế thành, sau đó bị vỡ nát ở trong cuộc chiến kia.
Hắn quen thuộc gương mặt của mình hơn so với bất luận kẻ nào, cho nên lúc này mới cảm thấy rất xa lạ.
Gương mặt này có chút tiều tụy, không có anh khí như lúc bình thời, cho nên lộ vẻ già nua.
Quan trọng nhất là ánh mắt không còn bình tĩnh như dĩ vãng nữa.
Lông mày vén lên cùng ra vẻ lạnh lùng trong mắt, vương bá chi khí hiển lộ càng thêm rõ ràng, nhìn rất ngu xuẩn.
Giống như vị Vương gia nhỏ tuổi nhất năm đó ở Bách Thảo Viê, thần thái vặn vẹo, đang hò hét cái gì.
Cuối cùng còn không phải bị loạn tiễn bắn chết hay sao.
Phải, lúc mà Sở Vương chết, cũng máu me đầy mặt, nhìn rất khó coi.
Kế tiếp chính mình nên đi nơi nào đây?
Đúng vậy, ta sẽ đi hoàng cung, đem ý tứ của Bệ Hạ chuyển cáo cho Thái Tổ Hoàng Đế.
Thái Tổ nhìn như mập mạp ngờ nghệch, thật ra lại tuyệt đỉnh thông minh, làm sao có thể không nhìn thấu sát ý của mình chứ?
Bệ Hạ thật sự quá mức nhân từ, đêm đó nên giết chết Vương Chi Sách, cần gì phải giữ lại cho hắn một mạng?
Không có hắn, chẳng lẽ không đánh bại được Ma tộc hay sao? Thật là mạc danh kỳ diệu.
Trần Huyền Bá kinh tài tuyệt diễm như vậy, Sở Vương hùng tài đại lược như vậy, Bệ Hạ không phải cũng nén đau tiêu diệt hay sao? Vì sao lại luyến tiếc một thư sinh đến thế?
Suy nghĩ của Thương Hành Chu từ quá khứ nhẹ nhàng trở về hiện tại, tầm mắt cũng đã từ phương xa thu hồi, rơi vào trên mặt Trần Trường Sinh.
Trên mặt Trần Trường Sinh cũng có máu, nhưng không biết tại sao, vẫn lộ vẻ rất sạch sẽ.
Hơn nữa gương mặt này rất bình tĩnh, ở phía trên không hề có một tia khiếp sợ.
Thương Hành Chu có chút tức giận.
Trần Trường Sinh nói câu nói kia làm cho hắn rất không thoải mái.
Trần Trường Sinh bình tĩnh càng làm cho hắn không cách nào tiếp nhận.
Hắn hỏi: “Ngươi thật sự không sợ chết sao?”
Trần Trường Sinh nói: “Sư phụ, ngươi hẳn là hiểu ta sợ chết nhiều đến cỡ nào hơn so với bất cứ ai.”
Mười tuổi năm ấy, sau khi Thương Hành Chu nói câu nói kia với hắn, hắn đã khổ sở thời gian rất lâu.
Có rất nhiều đêm, hắn trùm chăn len lén khóc.
Ở cách ngoài chăn vỗ lưng cho hắn dỗ dành hắn chính là Dư Nhân.
Nhưng Thương Hành Chu ở ngay gian phòng bên cạnh, làm sao có thể không biết chứ?
“Nhưng suy nghĩ đã nhiều lần rồi, sợ hãi lâu dần rồi, tự nhiên cũng đã chết lặng.”
Trần Trường Sinh nói tiếp: “Nói ra, thật sự phải cảm ơn ngài vì sắp đặt một cuộc sống như vậy cho ta.”
Thương Hành Chu nói: “Khi đó ngươi tin tưởng chính mình không sống nổi qua hai mươi tuổi, mỗi ngày đều sống trong ám ảnh tử vong, tự nhiên dễ dàng chiến thắng sự sợ hãi, hôm nay ngươi đã nghịch thiên cải mệnh, có thể tiêu dao ngàn năm trên thế gian này, thậm chí có cơ hội rất lớn có thể thấy được đại tự do, vậy vì sao ngươi vẫn không hãi sợ?”
“Ta cũng không biết mình thật sự không sợ hãi hay như thế nào, đại khái cũng chỉ có thời điểm tử vong thực sự buông xuống, mới có thể minh bạch tâm ý của mình.”
Trần Trường Sinh nói: “Ta sẽ trợ giúp ngài thấy rõ chính mình, ngài cũng có thể trợ giúp ta thấy rõ chính mình.”
Người khác là địa ngục.
Tử vong là gương sáng.Có thể chỉnh y quan.
Có thể minh tâm ý.
…
…
Thời gian chậm chạp trôi đi.
Hàng phong yên lặng.
Thương Hành Chu vẫn không động thủ.
“Buông tay đi.”
Vương Chi Sách nói.
Nếu không động thủ, vì sao không chịu buông tay.
Câu buông tay này cũng có hai ý tứ.
Buông bàn tay đang đặt trên cổ của Trần Trường Sinh.
Buông tay đối với cái thế giới này.
Thương Hành Chu không nói gì, cũng không có động tác gì.
“Có phải ngài cảm thấy buông tay như vậy thực sự không còn thể diện hay không?”
Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó dùng sức tát mạnh vào má mình.
Ba một tiếng, vô cùng thanh thúy, hơn nữa vang dội.
Đường Tam Thập Lục má phải lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ lên.
Hắn nhìn Thương Hành Chu vô cùng nghiêm túc nói: “Người xem, mặt mũi có là cái gì đâu?”
Thương Hành Chu vẫn không nói chuyện.
Ở trong suy nghĩ của một vài người, hành động của Đường Tam Thập Lục chỉ là muốn nhiễu loạn tâm thần của Thương Hành Chu, thuộc về loại hồ ngôn loạn ngữ mà thôi.
Trần Trường Sinh không cho là như vậy, hắn biết đây mới thực sự là vấn đề.
Mới vừa rồi hắn đã nói, người vĩnh viễn chính xác như Thương Hành Chu, căn bản không thể nào nhận thua.
Sự thật này làm cho hắn cảm thấy có chút mỏi mệt, hoặc là nói không thú vị.
Hắn nói với Thương Hành Chu: “Tại sao ngài không thể học cách nhận thua chứ?”
“Ta không bại, tại sao lại phải nhận thua? Không nên quên, một ngàn năm qua, ta thủy chung đều là người thắng.”
Thương Hành Chu ngạo nhiên nói: “Cho dù ta từng coi thường Thiên Hải, phạm phải sai lầm, nhưng cuối cùng vẫn là ta thắng.”
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, hỏi: “Nếu như không chịu nhận thua, như vậy nhận sai thì sao?”
Chung quanh vẫn rất an tĩnh.
Tầm mắt mọi người rơi vào trên người của hắn.
“Nếu như ngài kiên trì không chịu nhận thua, như vậy có thể nhận thức cái sai của mình hay không?”
Trần Trường Sinh nhìn Thương Hành Chu rất chân thành hỏi.
Thương Hành Chu thần thái giật mình.
“Ba năm trước đây ở Quốc Giáo học viện, đêm đó tuyết rơi, ta lúc ấy đã nói với ngài, giữa chúng ta là ngài sai lầm rồi.”
Trần Trường Sinh nói: “Nếu đã sai lầm, vậy tại sao không nhận sai chứ?”
Không nói thắng bại, vậy tới nói đúng sai.
Đến tột cùng là ai đúng, ai sai.
Không nhận thua, như vậy sẽ nhận sai sao?
Thương Hành Chu trầm mặc không nói.
Trần Trường Sinh nhìn hắn hỏi: “Sư phụ, muốn ngươi nhận sai, khó khăn đến như thế sao?”
Thương Hành Chu lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi buông tay ra.
Không có ai tiến lên, bởi vì hai người vẫn cách rất gần, chỉ cần đưa tay lên, đã có thể chạm tới đối phương.
Kế tiếp, Trần Trường Sinh nói mấy câu.
“Ở Thiên Thư lăng, ta đã nói với ngài, có lẽ đến thời khắc cuối cùng ngài mới phát hiện thật lòng mình muốn cái gì, mới vừa rồi chính là thời khắc cuối cùng.”
“Ngài hỏi ta tại sao muốn an bài trận đối chiến này, đây chính là đáp án, ta muốn xin ngài đối diện với chính mình, có lẽ có chút khó coi, nhưng đó là chân thật.”
“Ngài không muốn giết ta, ngài cho tới bây giờ cũng không giết ta, bởi vì ngài biết ngài sai.”
“Bắt đầu từ hai mươi năm trước, ngài làm hết thảy mọi chuyện liên quan đến ta, cũng là sai.”