– Lão huynh, Ca Thư Ứng Long đã chết, huynh còn nói hắn làm gì?
Trầm Côn cảm thấy không có hứng thú với người chết.
– Nghe khẩu khí của huynh đài, dường như có chút xem thường Ca Thư Ứng Long?
Lông mi của tên nhỏ con nhướng lên.
Trầm Côn cười hắc hắc, hắn không phải không tôn trọng Ca Thư Ứng Long. Nhưng sau trận đánh ở Linh Lung cung, hắn đã chứng minh mình có đủ thực lực chiến thắng Ca Thư Ứng Long. Nên hắn cũng không quan tâm mấy đến một trong tứ đại truyền thuyết đã qua đời này.
Thấy Trầm Côn xem thường Ca Thư Ứng Long, tên nhỏ con cười lạnh một tiếng:
– Huynh đài quá xem thường Vân Mông Ca Thư rồi, ngươi cùng lắm cũng chỉ hai mươi mấy tuổi. Hừ hừ, đây là do ngươi quá trẻ tuổi, chưa từng thấy qua lúc Ca Thư Ứng Long cường đại nhất, nên mới coi thường hắn!
– Ai u, lúc còn trẻ lão Ca Thư rất mạnh sao?
Trầm Côn kinh ngạc ngẩng đầu.
– Chỉ là rất mạnh thôi sao?
Tên nhỏ con thản nhiên nói:
– Ca Thư ứng Long mà chúng ta gặp qua, chỉ là Ca Thư Ứng Long tuổi cao sức yếu. Lúc ngài còn trẻ,…..
Hắn thở dài:
– Đáng tiếc, năm ấy trong trận chiến cùng Dương Gia, Ca Thư Ứng Long đã bị phế bỏ hơn phân nửa linh khí của mình. Nếu không hắn sao lại chết ở Thu Diệp thành, chỉ là một trong bốn truyền thuyết thôi?
Dương Gia phế đi Ca Thư Ứng Long?
Trầm Côn hứng thú:
– Ngươi nói cho ta nghe đi!
– Được, nhìn chỗ ngân lượng này, ta sẽ kể cho huynh đài nghe một chút!
Tên nhỏ con cầm bạc lên, mặt ngay (đơ) ra như tấm gỗ, đập mạnh lên mặt bàn.
– Nói đến Ca Thư Ứng Long, không thể không nói tới trận chiến ba mươi năm trước, Dương Gia máu nhuộm U Vân, cùng lão Ca Thư lưỡng bại câu thương !
Hắn từ từ giảng giải:
– Trận chiến ấy, Ca Thư Ứng Long xuất binh chinh phạt Tống Nguyệt, bảy mươi vạn quân tiên phong, ba nghìn viên chiến tướng … Quân vương của Tống Nguyệt đế quốc ngu ngốc, mới đầu hắn phái một thùng cơm đi nghênh địch. Kết quả không cần nhiều lời, Ca Thư Ứng Long một trận công thành, không chỉ đánh cho thùng cơm kia toàn quân bị diệt, hơn nữa vượt qua Nhĩ Ngã dưới chân U Vân Châu, vào đánh vị trí trọng yếu của Tống Nguyệt đế quốc, chỉ còn cách Ngọc Kinh Hoàng Thành bảy tám trăm dặm mà thôi.
Cho đến lúc này, Tống Nguyệt mới bị đánh tỉnh, sợ hãi. Cuối cùng mới nhớ tới bọn họ còn có Tống Nguyệt Chiến thần Luyện Xích Hành, còn có tấm bia to Dương môn nữa!
– Luyện Xích Hành?
Trầm Côn đột nhiên phát hiện, cái tên này cùng cai ngục ở Nam Lâm Luyện Xích Hào rất giống nhau.
– Ngươi không cần phỏng đoán đâu, Luyện Xích Hành chính là đại ca của Luyện Xích Hào. Chẳng qua là sau này lại xảy ra một ít chuyện, Luyện Xích Hào mới chạy trốn tới Nam Lâm!
Tên nhỏ con nhìn thấu nghi ngờ của Trầm Côn, hừ nói:
– Vậy ngươi nghĩ xem, với thực lực cấp truyền thuyết của Luyện Xích Hào, mà năm đó cũng chỉ là một chiến tướng bình thường của Tống Nguyệt đế quốc, chỉ có thể sống sau cái bóng quá lớn của Luyện Xích Hành. Vậy thì một khi Tống Nguyệt đế quốc toàn lực phát động chiến tranh, bọn họ có thể phát động ra thực lực khổng lồ cỡ nào!?
– Đáng tiếc! Tống Nguyệt đế quốc trọng văn khinh võ, không có nhiều đỉnh cấp chiến tướng, lại không biết dùng, không chịu dùng. Kết quả rơi vào cảnh an phận ở một góc, bị mọi người khi dễ!
Tên nhỏ con thổn thức cảm thán.
Trầm Côn cũng thở dài.
– Nói tiếp đi, sau khi Tống Nguyệt đế quốc bị đánh tỉnh thì sao?
– Bọn họ bị đánh tỉnh…
Tiểu cá tử tiếp tục nói:
– Nhưng mà khi đó, quân chủ lực của Tống Nguyệt đã bị Ca Thư Ứng Long tiêu diệt gần hết. Hoàng đế Tống Nguyệt không còn cách nào khác, chỉ có thể để Dương gia cùng Luyện gia chiêu mộ tư binh, xây dựng thành Dương gia quân cùng Luyện gia quân. Trong lúc vội vàng, Luyện gia chiêu mộ được mười vạn tráng đinh, Dương gia cũng chỉ có thể lấy ra mười ba vạn đệ tử.
Tên nhỏ con vẽ một bản đồ thật to ở trên mặt bàn, giải thích:
– Tập kết quân đội xong, Tống Nguyệt định ra chiến pháp, Dương gia trì hoãn Ca Thư Ứng Long ở chính diện, Luyện Xích Hành thì bí mật đem quân đi về phía bắc, sau đó vòng lại tấn công, cùng Dương gia một nam một bắc, tạo thành thế gọng kềm với Ca Thư Ứng Long… Giai đoạn đầu cuộc chiến, kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, Luyện Xích Hành điều binh bí mật, Dương gia trên chiến trường liều chết chống cự, đã hoàn thành vòng vây với Ca Thư Ứng Long.
– Ai ngờ, tên cẩu Hoàng Đế của Tống Nguyệt dùng đến cả kim bài, muốn đem quân Bắc phạt của Luyện Xích Hành gọi trở về quốc nội! Lý do của bọn hắn là, Luyện Xích Hành dẫn dắt tư binh bên ngoài, một khi có tâm tư khác, trong quốc nội không người nào có thể áp chế!
– A?
Các khách thương cũng kinh ngạc há to miệng.
– Mất nước tới nơi, Hoàng Đế Tống Nguyệt còn nghi kỵ tướng lãnh của mình?
– Bằng không tại sao lại nói Tống Nguyệt không có minh quân đâu?
Tên nhỏ con hừ nói:
– Sau khi nhận được kim bài , Luyện Xích Hành liều chết không chịu lui binh. Chỉ nói, đầu của Ca Thư Ứng Long đã ở trước mắt, U Vân Châu lại càng sắp lấy được. Nếu lúc này lui binh, thì tướng sĩ của Tống Nguyệt sẽ hối hận cả đời! Hơn nữa một khi hắn lui binh, chẳng phải là bỏ mặc Dương gia đệ tử đang ở chính diện chiến trường, đem Dương gia đặt vào tuyệt cảnh sao?
– Luyện Xích Hành liên tiếp kháng cự mười hai đạo kim bài, rốt cục chọc giận Hoàng Đế Tống Nguyệt.
– Lúc này, Tống Nguyệt quốc lại hướng Hoàng Kim Huyết tộc cầu viện. Mời tới Lịch Cửu Tiêu, đem theo cận vệ của hoàng gia Tống Nguyệt, cầm Tống Nguyệt Trấn quốc Thần kiếm, xông vào quân doanh của Luyện Nguyên soái, đoạt binh phù, đem luyện Nguyên soái nhốt vào xe tù, trói trở lại kinh thành!
Tên nhỏ con thở dài:
– Luyện Nguyên soái bị bắt về, U Vân Châu không tiếp ứng, chống lại Ca Tha Ứng Long chỉ còn trơ trọi Dương gia. Từ lúc chiến tranh nổ ra, để làm chậm bước tiến của Ca Thư Ứng Long, Dương gia tướng đã huyết chiến hơn bảy mươi ngày, chỉ còn tám vạn tàn binh. Bây giờ, Luyện Nguyên soái bị buộc lui binh, Dương gia tướng một là không còn lương thực, hai là quân lực không đủ, chỉ còn một mình ngoài biên cương chống đỡ Ca Thư Ứng Long. Vì thế, chỉ trong ba ngày đã bị Ca Thư Ứng Long giết tới hài cốt trồng như núi, máu nhuộm U Vân…
– Điều đáng sợ hơn là, khi đó, Ca Thư Ứng Long còn có một quân sư, chính là Độc Phật Huyền Si danh chấn thiên hạ! Thừa dịp Dương gia quân thua rút về nước, Huyền Si hạ kịch độc, đem toàn bộ tám vạn tàn binh của Dương gia giết chết bên bờ sông Hồng Thủy… Dương gia bị diệt, Luyện Xích Hành bị bắt, còn ai có thể địch được Ca Thư Ứng Long?
– Chỉ trong vòng nửa tháng, Ca Thư Ứng Long tiến quân thần tốc, tấn công thẳng vào Tống Nguyệt quốc, tiến vào trong nội địa hơn bảy trăm dặm, khiến nhà nhà để tang, vạn dân khóc lóc. Đã sắp hạ được Ngọc Kinh Hoàng Thành rồi!
– Đúng là – Nước mất, gia tướng mất, núi sông biến sắc, chính là lúc trung tướng quên mình. Ca Thư Ứng Long một đường tiến công, thấy chỉ còn ít ngày nữa là phá được Ngọc Kinh Hoàng Thành. Ngài bất tri bất giác có cảm giác kiêu ngạo tự mãn, buông lỏng đề phòng. Nhưng đêm khuya ngày thứ chín từ khi ngài đang vây khốn Ngọc Kinh Thành, đã bị tàn quân của Dương gia phản kích! Tám vạn tàn binh, chỉ còn lại ba ngàn người, quân Dương gia chết hơn chín phần, rất nhiều người bị thương. Nhưng bọn họ chỉ bằng ý chí mà dám đánh vào trung quân của Ca Thư Ứng Long, xông thẳng vào lều lớn!
– Lúc đó, Ca Thư Ứng Long đã là một trong những cường giả mạnh nhất thiên hạ, dưới trướng còn có tứ đại yêu thú, bát đại phong tướng. Người bình thường mặc dù tiến vào lều lớn của hắn, cũng đừng mơ tưởng làm hắn bị thương dù chỉ một cọng tóc gáy. Đáng thương Dương gia tướng cả nhà trung liệt, vì giải mối nguy mất nước, một mạng đổi lại mười mạng, liều chết giết được ba mươi tám viên đại tướng dưới trướng Ca Thư Ứng Long. Đại tướng Dương Chiêu, lại càng liều mạng, đến nỗi dù hai chân bị trảm, vẫn cố gắng dùng một chiêu Bất Hồi Thiên Thương, đâm xuyên qua lồng ngực của Ca Thư Ứng Long. Nếu không phải trời sinh trái tim của Ca Thư Ứng Long nằm ở bên phải thì một thương của Dương tướng quân đã giết được kẻ nguy hiểm số một Vân Mông này!
– Kết thúc trận chiến, Dương gia quân chết hết chín phần, ba ngàn tàn binh còn lại chỉ còn mỗi Dương Lục Lang còn sống trở về, nhưng hai chân cũng bị chặt đứt, được cứu ra từ trong đống máu! Mà Dương lão thái gia, sau khi đả thương Ca Thư Ứng Long, cũng bị đứt hết gân mạch. Tự thấy không thể đột xuất vòng vây, liền quay ngược Lý Lăng thương, tự vận để báo quốc ân. Lúc chết, thi thể vẫn đứng thẳng trước cửa Ngọc Kinh Thành, làm cho không một binh lính nào dám bước vào Ngọc Kinh Thành nửa bước…
Vừa nói, tên nhỏ con chỉ một ngón tay vào tấm bia to trước cửa!
– Trong trận chiến này, mặc dù Ca Thư Ứng Long không chết, nhưng linh khí cũng bị phế hơn phân nửa, không còn thực lực tranh đoạt ngôi vị thiên hạ đệ nhất được nữa… Huynh đài thấy đó, ngày xưa lúc Ca Thư Ứng Long trọng thương thua chạy tới đây, bèn lập bia đá ở chỗ này tưởng nhớ Dương môn! Lão lập thệ rằng, trước khi chết, tuyệt không đặt chân vào quốc thổ của Tống Nguyệt nửa bước, còn chủ động đem thi thể Dương gia nam nhân trả lại cho Dương gia! Hắn đã bị Dương gia đánh phát sợ, doạ cho bể mật!
– Sau đó thì sao, Dương gia từ đó cũng dần xuống dốc phải không?
Nghe tên nhỏ con kể chuyện xưa, các khách thương cảm thán không thôi, Trầm Côn lại thản nhiên hỏi.
Ấn tượng của hắn đối với Dương gia rất không tốt, tự nhiên sẽ không cảm thấy thương cảm…
– Ừ, nam nhân Dương gia chết hết, Dương Gia cũng xuống dốc theo!
Tên nhỏ con thở dài nói:
– Ta nghe nói kết cục là, sau đại chiến, tên Hoàng đế ngu ngốc của Tống Nguyệt truy cứu Luyện Xích Hành tội kháng mệnh, giết Luyện Xích Hành. Ép Luyện Xích Hào trốn vào Nam Lâm, giờ trở thành cai ngục Nam Lâm. Mà Dương gia dùng công lao của bọn hắn để cứu mấy hài tử của Luyện gia… Ai, công lao bảo vệ đất nước chỉ đổi được mấy hài tử, triều đình Tống Nguyệt quá tệ bạc đi!
– Cũng may Dương gia chỉ xuống dốc, không bị diệt sạch!
Tên nhỏ con đột nhiên chỉ một ngón tay vào phía ngoài bình nguyên màu đỏ.
– Các vị hãy chờ xem, một khi U Vân Châu xảy ra chiến loạn, Dương gia sẽ hồi sinh!
Ba!
Vỗ thỏi bạc, hắn kết thúc câu chuyện…
Mà Trầm Côn chán đến chết, ngáp một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Thành thật mà nói, chuyện Dương gia máu nhuộm U Vân rất thảm thiết, một mạng đổi mười mạng, tràn ngập nhiệt huyết thủ hộ một quốc gia ngàn vạn dân chúng. Cũng khó trách bọn hắn có uy vọng cực cao, nhưng là… Uy vọng cực cao thì sao? Nhớ năm đó Dương Cửu cùng Phật Tháp đánh một trận, Trầm Côn cũng không có ấn tượng quá tốt đối với bọn họ.
Nghe chuyện xưa mà thôi, nghe qua cũng không tính… Nghĩ như vậy, Trầm Côn bước chậm trên bình nguyên, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng Dương gia quân.
Chỉ lát sau, hắn đi đến bên cạnh một cái sông lớn màu đỏ, ngồi chồm hỗm xuống tìm nước uống. Đột nhiên hắn phát hiện trong nước sông có rất nhiều hài cốt lâu năm… Gần như cùng lúc, hắn thấy ảnh phản chiếu của tên nhỏ con mới kể chuyện cổ tích sau lưng hắn.
– Đây chính là sông Hồng Thủy, nơi tám vạn Dương gia quân tử trận! Tên nhỏ con đứng ở bên cạnh Trầm Côn, buồn bã nói: – Trời ghét trung lương, sau trận chiến ấy, Tống Nguyệt đế quốc tuy không thua nhưng thực chất là bại hoàn toàn, chủ động đem thổ địa chung quanh đây trao cho Vân Mông Đế Quốc. Thế nên, Dương gia muốn nhặt xác cho con em mình cũng làm không được. Ai! Tám vạn trung liệt, đều chôn xương ở con sông này!
– Đây là hài cốt của Dương gia quân?
Trầm Côn hoảng sợ chỉ vào hài cốt trong nước sông, vừa quay đầu nhìn thoáng qua tên nhỏ con.
– Lão huynh, ngươi đi theo ta làm cái gì? Vì sao lại kể chuyện này cho ta?
– Không, ta chỉ muốn nói với ngươi một câu…
Tên nhỏ con cúi đầu.
– Dương gia, ngươi tôn trọng họ cũng tốt, hận họ cũng được, nhưng đừng coi thường sự bền bỉ của bọn họ… Người của Dương gia vĩnh viễn đánh không phục, giết không hết. Ngươi không nên trở thành địch nhân của bọn họ, cũng không cần đi tham gia cái ước hẹn Phù Vân đó!
Trầm Côn ánh mắt híp lại, không nên trở thành địch nhân của Dương gia. Lời này là lời của một nghệ nhân kể chuyện cổ tích sao?
– Lão huynh là vị cao nhân nào?
Trầm Côn cười híp mắt hỏi.