Vũ Toái Hư Không

Chương 365 - Tấm Bia Lớn Ở Dương Môn

trước
tiếp

Tuy bị Yến Nan Quy nói toạc ra thân phận mình, nhưng Nguyên Quân vẫn rất bình tĩnh

Nàng đưa tay xuống, thanh Ỷ Thiên Kiếm danh chấn thiên hạ xuất hiện trên tay, Nguyên Quân cười nói:

– Thân phận của ta đã bị ngươi biết rồi. Ngươi còn chờ cái gì nữa, thi hành mệnh lênh đi!

– Vì sao ta phải chấp hành mệnh lệnh của Hán Bang?

Đột nhiên, Yến Nan Quy bỏ Phương Thiên Họa Kích xuống, hắn ngồi xuống, giống như làm xiếc biến ra một bàn trà chuẩn bị sẵn:

– Nguyên Quân tiểu thư, nàng không trung thành với Đại long đầu, Yến Nan Quy ta sao lại có thể trung thành, tận tâm với hắn được… Nàng có hứng thứ làm một giao dịch không? Nàng chỉ cần trợ giúp ta một việc thôi, ta có thể giúp nàng lừa gạt giấu diếm Đại long đầu.

– Ngươi muốn cái gì?

Nguyên Quân giọng điệu lạnh lùng.

– Thiên Trai Chi Nhật, Phù Vân Chi Thai!

Yến Nan Quy mỉm cười nói:

– Ước hội Thiên Trai Chi Nhật gần tới rồi, ta đã chuẩn bị xong thi thể Hoàng Kim Thần Tộc, sắp đi phó ước rồi. Nguyên Quân tiểu thư, ta chỉ muốn nàng đứng về phía ta trong Thiên Trai Chi Nhật này.

– Ngươi biết ước hội này?

Nguyên Quân kinh ngạc hỏi.

– Uớc hội quyết định lịch sử Cửu Châu, ta như thế nào lại không biết?

Yến Nan Quy cung kính giơ chén trà lên, trầm giọng nói:

– Nguyên Quân tiểu thư, Thiên Trai Chi Nhật, khiến Cửu Châu thay đổi lớn lao, ảnh hưởng đến giang sơn đại cục. Ta không dám chắc lúc đó mình có thể bảo hộ được mấy ngàn vạn con dân Đại Yến hay không. Thỉnh tiểu thư giúp ta một tay, con dân Đại Yến vô cùng cảm kích!

Nguyên Quân kinh ngạc đánh giá lại Yến Nan Quy

Nàng thật sự cảm thấy hơi hồ đồ.

Theo những thông tin tình báo nàng nắm giữ liên quan đến Yến Nan Quy, hắn là một người có đầy dã tâm, nhưng mà dã tâm này… Thế mà hắn lại vì chân tình đối với con dân Yến quốc mà đến cầu khẩn mình?

Yến Hoàng – Yến Nan Quy, đến tột cùng là người như thế nào?

Nguyên Quân hừ một tiếng:

– Mặc kệ ngươi là thật tâm hay giả ý. Nói đi, ngươi muốn ta làm gì ở Thiên Trai Chi Nhật?

– Ta chỉ cần một việc!

Yến Nan Quy gằn từng chữ một, cực kỳ nghiêm túc:

– Đến Thiên Trai ngày, tiểu thư dùng sức ảnh hưởng của nàng ở Dương gia để cho Trầm Trọng đi Phù Vân Chi Thai

– Làm cho Trầm Trọng đi Phù Vân Chi Thai?

Nguyên Quân nhíu mày:

– Lão thái quân đã hạ lệnh, Dương Vô Tuyệt đại biểu Dương gia trong Thiên Trai Chi Nhật …

– Ta mặc kệ Dương Vô Tuyệt có đi hay không!

Yến Nan Quy lắc lắc bàn tay:

– Ta chỉ cần Trầm Trọng , Thiên Trai Chi Nhật ta nhất định phải thấy Trầm Trọng ở Phù Vân Chi Thai.

– Một khi đã như vậy thì…

Nguyên Quân suy tư một hồi lâu rồi quyết định:

– Trầm Trọng nhất định sẽ đi Phù Vân Chi Thai.

– Đa tạ.

Yến Nan Quy khẽ khom người xuống, sau đó hắn truyền âm rất nhỏ đến Thiết Kích Ôn Hầu trong cơ thể nói:

– Ôn Hầu, ta đã bố trí xong hết cả, có thể thu lưới rồi. Thiên Trai ngày chính là ngày quật khởi của Đại Yến hoàng triều tại Cửu Châu, giấc mộng của ta và ngươi, đều sắp được thực hiện rồi

– Ngươi còn chuyện nào khác không?

Nguyên Quân đột nhiên hỏi:

– Nếu như không có gì, ta xin cáo từ trước.

– Xin tiểu thư cứ tự nhiên.

Yến Nan Quy đứng dậy đưa tiễn này, rồi tùy tiện mở miệng hỏi một câu:

– Tiểu thư vội vã đi đâu vậy?

– Trung Châu Đường Quốc.

Nguyên Quân thản nhiên trả lời:

– Ước hội Thiên Trai Chi Nhật, Trung Châu La gia cũng nhận được lời mời, nhưng bọn họ không tìm được thi thể Hoàng Kim Thần Tộc, đã gấp đến độ sắp nổi điên.

– Đường Quốc? Tiểu thư cùng Đường Quốc có quan hệ gì?

Yến Nan Quy bật cười hỏi

Nguyên Quân thần bí cười cười:

– Yến Vương bệ hạ, đây hình như không phải là điều kiện để ngươi buông tha cho ta a.

Yến Nan Quy cười dài rồi lùi về phía sau

Hai thân ảnh đồng thời biến mất ở trong rừng núi

….

Lúc Nguyên Quân rời đi, Trầm Côn cũng vừa nghĩ đến cô gái nhiều thân phận này.

Thi thể của hắn còn ở trong tay Nguyên Quân.

– Thiên Trai Chi Nhật, Đạo tổ cũng muốn ta đi Phù Vân Thai?

Hắn rất nhanh thu hồi suy tư, nhìn Vương Kiêu rồi hỏi:

– Hắn muốn ta đi làm cái gì?

– Ai biết được.

Vương Kiêu cũng bất đắc dĩ.

– Đạo tổ nói chuyện đều dùng lời lẽ rất cao thâm, ở chung ba năm mà nhiều khi ta nghe người nói đều không hiểu gì cả?

Vương Kiêu thở dài:

– Có thể là do cơ duyên của ta vẫn chưa tới, nghe không hiểu đạo tổ tiên âm pháp chỉ.

– Ta cũng cảm thấy các lão thần tiên đều rất thích vẻ cao thâm. Nếu cho chúng hiểu chuyện, bọn họ còn gọi là thần tiên nữa sao?

Trầm Côn bị lão tăng quét rác dạy dỗ hơn hai mươi năm, nên rất đồng cảm gật đầu.

– Ngươi yên tâm đi, cứ mặc kệ sự tình Thiên Trai Chi Nhật đi.

Trầm Côn khí phách hào hùng vẫy cánh tay nói:

– Dù sao thi thể Hoàng Kim Thần Tộc chúng ta đã lấy được rồi. Bây giờ các ngươi đi Vân La tiên phủ, ta đi tìm A La. Hắc hắc, cái này gọi là trời đất bao la, lão bà là lớn nhất.

– A La là ai vậy?

Bạch Khởi đương nhiên chưa từng nghe qua cái tên này.

– Nàng là vị hôn thê của ta!

Trầm Côn cực kỳ hứng thú giới thiệu, mà Bạch Khởi nghe xong, chần chờ rồi nói:

– A La xuất thân từ Trung Châu Đường Quốc, Đại Đường La gia?

Khuôn mặt Trầm Côn đỏ lên, hắn còn không biết gia đình của A La như thế nào.

– Nếu như là Trung Châu La gia… Ngươi nói đi, A La có phải từng bị hiến tế cho Hoàng Kim Thần Tộc không?

Bạch Khởi truy vấn

– Ơ kìa, Bạch lão huynh làm sao mà biết được?

Năm đó A La quả thật bị đưa lên Hoàng Kim Huyết Tộc tế đàn, nếu không có Dương Vô Tuyệt cùng Lý Trích Tiên tới, nàng chắc đã chết trên tế đàn.

– Quả nhiên là A La! Trầm Côn, ngươi phải mau lên!

Bạch Khởi trầm giọng nói:

– Ta nghe Huyền Tâm của Nữ Oa Cung nói qua, La gia muốn tham gia ước hội lần này, chính là bọn họ tìm không ra thi thể Hoàng Kim Thần Tộc, cho nên đã nghĩ ra một biện pháp điên cuồng… Đại tiểu thư La gia từng bị hiến tế cho Hoàng Kim Thần Tộc, nếu bọn họ hiến tế A La lần thứ hai chắc chắn sẽ dụ được Hoàng Kim Thần Tộc tới.

– Hiến tế A La?

– Khốn kiếp!

Trầm Côn cực kỳ nhanh nhìn lướt về vùng trời hướng Thiên Đô, nơi đó có khói lửa bay lên, tiếng dân chúng chúc mừng không ngừng… Hắn đang muốn đi xem A Phúc, nhìn quản gia của mình hoàn thành truyền kỳ từ một nô lệ trở thành hoàng đế. Nhưng Bạch Khởi đột nhiên nói ra việc A La bị hiến tế.

– Ngươi có biết địa điểm hiến tế ở đâu không?

Ngữ khí của Trầm Côn lạnh đủ để đóng băng toàn bộ thế giới này.

– U Vân Châu.

– Quả nhiên là một nơi tốt, Ca Thư Ứng Long đã chết, Tố Tâm đã chết, nơi đó sắp trở thành tâm bão của Cửu Châu rồi à?

Trầm Côn cười híp mắt cúi xuống, giống như cây cung to uốn lại.

Sí thiên song dực đột nhiên mở ra, hắn cũng như tên rời cung, nhanh như chớp phóng đi.

– Xin lỗi, A Phúc, ta không thể nhìn thấy ngươi lên ngôi rồi.

Vị trí địa lý của U Vân Châu rất đặc biệt

Nó giống như một loan đao, chuôi đao ở Trung Châu, đầu đao ở Đông Cửu Châu, mà lưỡi đao đem bắc nam Cửu Châu tách ra, trở thành ranh giới thiên nhiên của mấy Châu này.

Một yếu đạo giao thông nối bốn phương như vậy, vùng này từ xưa đến nay đều là nơi mà các thế lực mong chiếm cho bằng được. Trung Châu Đường Quốc, Vân Mông đế quốc, Tống Nguyệt đế quốc, còn có vương triều Đại Triệu đã diệt vọng, đều từng tiến hành những chiến thảm khốc ở đây … Có tin đồn rằng, U Vân Châu là đại bình nguyên có màu đỏ đặc biệt, chính là do máu binh lính của các quốc gia nhuộm thành. (Biên: U Vân châu này giống Trung Đông nhỉ, ko biết dầu Trung Đông có phải do vùi xác mà thành ko nhỉ. Just joke )

Không ngoài dự đoán của Trầm Côn, trên đường chạy đến U Vân Châu, các tin tức rung động liên tiếp truyền tới.

Đứng mũi chịu sào đúng là Thiên Minh, Quang Minh Hoàng đăng cơ, những Thiên Quân khác không cam lòng với thất bại này, tại Bắc Phương Thiên Minh lật đổ Liên minh đại kỳ của Quang Minh Hoàng… Sau vài chiến dịch quy mô nhỏ, phạm vi chiến trường càng lúc càng lớn, rốt cục đã lan đến cứ điểm quan trọng U Vân Châu thường được ví như yết hầu này.

Xem xét kỹ vị trí địa lý của U Vân Châu, nơi này mà bùng nổ chiến tranh, thì Trung Châu Đường Quốc, Bắc Phương Vân Mông, Đại Yến hoàng triều, thậm chí cả Hoàng Kim Huyết Tộc đều phải tăng cường đề phòng, trong lúc nhất thời quân đội và chiến tướng tập hợp ở U Vân Châu đông không kể xuể.

Mà đáng sợ nhất chính là… Dương gia.

Cửu Châu loạn thế, Tống Nguyệt Dương gia luôn luôn không tranh quyền thế, bảo vệ chặt Tống Nguyệt cùng dân chúng, thế nhưng chiến tranh lại bùng nổ thật sự trùng hợp, ngay tại đất đỏ đại bình nguyên, đại môn của Dương gia

Lửa chiến tranh đã đốt đến cửa nhà mình, Dương gia không thể không chiến

Mà khi Trầm Côn đến nơi này, ngửi một cái, trong không khí đã tràn ngập mùi máu.

Nơi đây là một bình nguyên rộng lớn, bùn đất đều là màu đỏ, cỏ cây tươi tốt dị thường. Đứng ở trung tâm bình nguyên nhìn ra xa xa, phía Bắc toàn các cứ điểm quân sự quan trọng đứng liền nhau kéo dài mãi, cờ đại tướng chỉ rõ đây là Đội vệ binh của Yến hoàng – Đại Yến hoàng triều.

Phía Tây liếc mắt nhìn không thấy hết quân doanh, trong đó có một tòa nhà hình tháp chóp màu vàng chỉa thẳng lên trời, đúng là Công Thâu gia Đại địa chiến thần, vậy nghĩa là nhóm người mạnh nhất của Hoàng Kim Huyết Tộc đều đã tới.

Mà phía Nam là một Trường Thành (Biên: đoạn thành lũy rất dài, cả cây số trở lên) chặn ngang đoạn trên của bình nguyên, trên tường thành cắm cờ một màu đỏ tươi như máu, người thông minh nhìn là biết ngay, đây là dấu hiệu Trung Châu Vũ Quân tự mình giá lâm

– Dương gia đâu?

Trầm Côn đứng ở trên bình nguyên nhìn quanh, cảm thấy cổ quái sờ sờ cằm, hắn đã nghe qua tin tức Dương gia xuất binh, tại sao lại không thấy quân kỳ của Dương gia?

Nhìn lại lần nữa, bốn bề đều là quân đội vây kín, trên đại bình nguyên chỉ còn lại mấy trạm dịch ít ỏi, giống như mấy chiếc thuyền nhỏ trong mưa to bão lớn, có thể bị sóng lớn nhấn chìm bất cứ lúc nào.

Trong đó có một cái trạm dịch rất đặc biệt, sau lưng không có quân kỳ đại biểu cho một thế lực nào cả, mà lại là một tấm bia to hơn mười thước.

Trên tấm bia lớn ấy có viết một hàng chữ to rồng bay phượng múa… Vì lòng kính trọng với Dương Gia, chừng nào Ca Thư ta còn sống, tuyệt không vượt qua tấm bia này, đặt chân lên lãnh thổ Tống Nguyệt Quốc.

Trầm Côn cười cười, đi vào một tiểu trạm dịch tầm thường này.

Hơn chục thương khách đi đường đang ngồi vây quanh bếp lò, bọn họ đều là những người không may mắn bị chiến tranh liên lụy, đang muốn buôn hàng hóa qua U Vân Châu, lại gặp các quốc gia giao tranh, đành dừng chân tá túc tại trạm dịch nho nhỏ này.

– Tiểu nhị, cho bầu rượu.

Trầm Côn chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, lớn tiếng hô.

– Hừm!

Mấy thương khách lạp tức bất mãn mà nghiêng đầu lại, trừng mắt liếc Trầm Côn.

– Nơi này đã bị các quốc gia chiếm đóng, đào đâu ra rượu? Muốn ăn uống thì tự lo đi, đừng làm phiền tiên sinh kể chuyện.

Trầm Côn sửng sốt, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên cái bàn gần tấm bia to, có một tên nhỏ con đầu tóc bù xù, lôi thôi giống như vài năm chưa tắm rửa, đứng trên bàn vẽ loạn lên đang nói cái gì đó.

“Chào huynh đài!” Thấy Trầm Côn nhìn hắn, tên nhỏ con nói: “U Vân Châu đại loạn, ta cũng bị vây ở nơi này… Huynh đài có hứng thú thì bỏ ra mấy đồng tiền, ta kể cho huynh nghe vài chuyện.”

Thì ra là nghệ sĩ kể chuyện.

Trầm Côn coi như không ném ra một thỏi bạc khoảng bảy tám lượng.

– Ây da, đa tạ huynh đài nhiều!

Ánh mắt tên nhỏ con lập tức sáng lên, từ trên bàn nhảy xuống

– Nếu huynh đài đã hào phóng như vậy, ta cũng sẽ không làm huynh đài thất vọng.

Nói xong, mặc kệ những thương khách khác bất mãn, vỗ ngực nói:

– Huynh đài vừa mới đến, không có nghe qua nửa đoạn trước, ta sẽ không kể nữa mà sẽ kể một chuyện xưa khác.

– Rồi, rồi.

Tâm tư của Trầm Côn đều đặt vào tấm bia của Dương gia, căn bản không để ý đến hắn nói cái gì

Nhưng chỉ một giây sau, đã thấy tên nhỏ con ngồi đối diện với hắn, vỗ bàn nói:

– Nơi này chính là tấm bia to ngàn năm của Dương gia, ta sẽ kể cho huynh đài nghe một chút chuyện… Ca Thư Ứng Long tấn công Tống Nguyệt, tấm bia to Dương Môn, máu nhuộm U Vân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.