Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 66 - Đâu Chỉ Thí Luyện

trước
tiếp

Kim chấp sự, một trăm tên đệ tử thông qua khảo hạch đã được dẫn đến, mời tiếp nhận.” Lan trưởng lão đi đến bên dưới truyền tống trận, đứng trước một lão giả trung niên béo ú, người đầy thịt, mặc một bộ đồ trắng.

“Lan trưởng lão, lần này vất vả rồi. Đợi khi thí luyện tông môn kết thúc, chúng ta sẽ gặp nhau một chút.” Vị Kim chấp sự tai to mặt lớn này cười gượng hai tiếng, tiến lên vỗ vào Lan trưởng lão, nói.

Lan trưởng lão đồng dạng cũng nở nụ cười, nói: “Đó là tự nhiên, chỉ sợ đến lúc đó thì Kim chấp sự lại không chịu hạ cố đến chơi ấy chứ.”

“Sao có thể thế được, huynh đệ chúng ta, hàng năm phải tụ họp mấy lần mới phải.” Kim chấp sự cười đến mức hai con mắt đều híp lại thành một cái khe.

“Như vậy thì tốt!” Nụ cười trên mặt Lan trưởng lão ngày càng đậm, lập tức quay đầu hét lớn một tiếng: “Vị này chính là Kim chấp sự, thí luyện nội phong, ta chỉ có thể tiễn các ngươi đến đây thôi, sau đó Kim chấp sự sẽ an bài các ngươi tiến vào truyền tống trận.”

Kim chấp sự híp mắt nhìn một trăm tên đệ tử, trong mắt lóe ra tinh mang, dường như đang nhìn một đống linh thạch vậy.

Sau đó, mọi việc rất nhanh được hoàn thành, dưới sự dẫn dắt của Kim chấp sự, một trăm đệ tử đều tiến vào truyền tống trận đang tỏa ra tinh quang màu lam.

Lan trưởng lão nhìn mọi người, trong mắt lóe lên một chút tâm tình khó nói, dường như có chút không đành lòng, nhưng chỉ thoáng qua một chút rồi lại khôi phục như lúc ban đầu.

“Các ngươi đều là những tinh nhuệ của đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong, có thể thông qua khảo hạch đều là những người tâm trí kiên định, tiềm lực to lớn, tu vi cao tuyệt, đợi lát nữa khi truyền tống đến tham gia nhiệm vụ tông môn, thì trước hết hãy nghĩ vì Thiên Chúc Phong mà cố gắng, giành được vinh quang cho Thiên Chúc Phong. Nếu mà co đầu rụt đuôi, làm mất thể diện của Thiên Chúc Phong chúng ta, thì dù cho ngươi có hoàn thành nhiệm vụ trở về, ta nhất định sẽ truy cứu, nhất định không buông tha cho một ai.”

Lan trưởng lão dừng lại một chút, trong mắt mang theo một nét oai phong, lần nữa đảo qua từng khuôn mặt của mọi người.

“Trong thí luyện tông môn, các ngươi nhất định phải chân thành hợp tác, đoàn kết nhất trí, cùng nhau giúp đỡ, nghìn vạn lần không thể vì ham muốn cá nhân mà sát hại đồng môn. Mọi cử động của các ngươi trong thí luyện đều có người giám thị, nếu như có người trái với môn quy, khi trở về nhất định sẽ bị truy cứu. Chỉ cần các ngươi nhớ rõ những điều này, sau khi trở về thì mỗi người sẽ được tông môn trọng điểm bồi dưỡng, ngày sau trở thành đệ tử nội môn. Nhớ rõ chưa?”

“Vâng!” Chúng đệ tử cùng hô to, âm thanh chấn động khắp nơi.

Ánh mắt Diệp Vân híp lại, miệng động một cái, nhưng trong lòng lãnh đạm đến cực điểm. Hắn thấy Lan trưởng lão cũng chỉ nói nhảm mà thôi, trong thí luyện tông môn, điều quan trọng nhất là sống sót, nếu như không thể sống sót trở về thì còn ý nghĩa gì nữa chứ. Mặt mũi của Thiên Chúc, đối với một kẻ đã chết thì có liên quan quái gì nữa chứ.

Lan trưởng lão càng như vậy thì trong lòng hắn càng có thể khẳng định, lần thí luyện tông môn này, khả năng muốn sống sót trở về cực kỳ bé nhỏ.

Kim chấp sự và Lan trưởng lão nhìn nhau, sau đó gật đầu.

“Truyền tống linh trận, khởi động!”

Hắn vừa dứt tiếng thì năm trên năm cây cột đột nhiên bắn ra hào quang ngũ sắc, mà tinh mang màu lam dưới chân đám Diệp Vân chợt đại thịnh, trong nháy mắt, hoàn toàn che phủ đám đệ tử vào trong đó.

Truyền tống linh trận khởi động trong phút chốc thì Diệp Vân chỉ cảm thấy không gian bốn phía bỗng nhiên vặn vẹo, đồng bạn bên cạnh bỗng nhiên biến mất vô tung vô ảnh, không còn thấy bóng dáng của bọn họ đâu cả, ngay cả khí tức cũng không cảm giác được nửa điểm, hết thảy cảm giác đều biến mất. Còn lại, chẳng qua chỉ là hư không vặn vẹo, không biết con đường phía trước sẽ như thế nào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, theo như tính toán của Diệp Vân thì ước chừng thời gian chừng một nén nhang, hư không vặn vẹo bên cạnh dần dần hồi phục bình thường, tinh mang màu lam trong mắt thoáng lại hiện lên, lập tức từng người, từng người bên cạnh hiện ra, thực ra mọi người vẫn đứng tại chỗ mà thôi.

Truyền tống không gian, loại trận pháp kỳ diệu này, đúng là khiến cho người ta khó có thể tin được. Trong truyền thuyết, muốn khống chế pháp tắc không gian thì tu vi ít nhất phải là Kim Đan kỳ trở lên mới có thể tìm hiểu và thi triển.

Thế nhưng, có người nói, toàn bộ Thiên Kiếm Tông hiện giờ không biết là có Kim Đan đại tu sĩ tồn tại hay không. Như vậy thì truyền tống linh trận này, rồi trận pháp không gian bên trong Tàng Võ các, đến cùng là do ai bố trí?

Diệp Vân trong lòng nghi hoặc, thế nhưng trận pháp không gian, truyền tống linh trận là những thứ mà hắn căn bản không thể suy xét đến cùng được. Vì vậy một chút suy nghĩ về truyền tống linh trận vừa hiện lên, chớp mắt liền biến mất không còn tăm tích.

Không gian cuối cùng cũng ổn định lại, không hề vặn vẹo, toàn bộ cảm giác đều trở lại.

Đồng dạng năm cây cột lớn mang theo năm màu sắc khác nhau, tinh quang dưới chân như hơi nước.

“Đến rồi!”

“Truyền tống trận này đúng là kỳ diệu!”

“Đây là đâu?”

“Chẳng lẽ chính là tổng bộ của Thiên Kiếm Tông?”

Âm thanh vang lên không ngừng, trong sự hưng phấn mang theo sự hiếu kỳ vô tận.

Đoàn người Diệp Vân đi ra khỏi truyền tống trận, phóng tầm mắt nhìn lại thì chỉ thấy một mảnh bình nguyên bao la, xanh um tươi tốt, căn bản nhìn không thấy điểm cuối.

Đây cũng không phải là Thiên Kiếm Tông, phải biết rằng Thiên Kiếm Tông nằm ở phía Đông của Tấn quốc, nằm trong một dãy sơn mạch vô tận, tuyệt đối không thể có một bình nguyên bao la như thế này, nhìn một cái thì dường như có thể nhìn thấy đường chân trời, khoảng cách này chỉ sợ cách Thiên Kiếm Tông ít nhất phải đến mấy ngàn dặm.

Truyền tống trận có thể đem một trăm tên đệ tử truyền tống đi một khoảng cách kinh người như vậy, hiệu quả đúng là khó tin. Trong khoảnh khắc, sự nghi hoặc về truyền tống trận và trận pháp không gian trong lòng Diệp Vân lại nổi lên.

Rất hiển nhiên, truyền tống trận này không phải nằm sẵn ở đây. Nếu như nơi đây có một truyền tống trận, như vậy tất nhiên sẽ có một tông môn chiếm giữ, sau đó coi đây là một cứ điểm, thành lập thành trấn, như vậy có thể lợi dụng truyền tống trận, dễ dàng đem thế lực đến đây, chiếm giữ địa bàn.

Diệp Vân tinh tế quan sát, truyền tống trận trước mắt này mặc dù không có điều gì khác biệt, thế nhưng tài liệu kiến tạo hẳn là phải kém hơn rất nhiều, trên năm cây cột kia trống trơn, không có bất kỳ điêu khắc, phù văn đồ đằng gì, mà bình đài hiện ra tinh quang màu lam dưới chân, chất liệu cũng không óng ánh thông suốt như ở Thiên Chúc Phong, vừa nhìn là biết.

Tòa truyền tống trận này, hiển nhiên là vì lần thí luyện tông môn lần này mà bố trí tạm thời.

Nhưng mà, truyền tống trận chẳng phải là lợi dụng pháp tắc không gian mới có thể bố trí ra hay sao? Mà pháp tắc không gian thì cần phải có tu sĩ Kim Đan mới có thể tìm hiểu khống chế, nói cách khác, trong Thiên Kiếm Tông nhất định là có đại tu sĩ Kim Đan tồn tại.

Kim Đan đại tu sĩ là tồn tại cao quý như thế nào, sao lại có thể tùy tiện mà đi bố trí một cái truyền tống trận? Điều này chỉ có thể giải thích duy nhất là, lần thí luyện tông môn này vô cùng trọng yếu, ngay đến cả Kim Đan đại tu sĩ cũng xuất thủ, chứ nói gì đến đệ tử chân truyền Trúc Cơ kỳ, kém hơn là đệ tử tinh nhuệ, đệ tử nội môn.

Lông mày Diệp Vân nhíu chặt lại, nét mặt nghiêm nghị. Thí luyện tông môn, ngay cả Kim Đan đại tu sĩ cũng xuất thủ thì đám đệ tử ngoại môn bọn hắn đến đây có tác dụng gì chứ?

Diệp Vân không nghĩ ra, cũng không có khả năng suy xét cẩn thận, thế nhưng hắn biết, bọn hắn, những đệ tử ngoại môn này muốn trở về đúng là muôn vàn khó khăn. Lần thí luyện này, chỉ sợ dùng câu cửu tử nhất sinh cũng không đủ miêu tả, chỉ sợ câu nói đùa, thập tử vô sinh mới phù hợp một chút.

“Diệp Vân, lần này đúng là có điểm bất thường.” Thanh âm của Đoàn Thần Phong truyền đến, không ngờ lần này hắn lại thấp giọng: “Tại đây chỉ có tu sĩ Kim Đan mới có thể bố trí truyền tống trận, ngay cả cấp bậc như vậy cũng xuất thủ thì thí luyện tông môn cái mẹ gì nữa chứ.”

Ánh mắt Diệp Vân sáng lên, bất động thanh sắc, nhẹ giọng nói: “Ngươi nghĩ sao?”

“Tùy cơ ứng biến, có thể tránh liền tránh, có thể trốn liền trốn, đừng nên nghĩ gì đến việc hoàn thành nhiệm vụ tông môn cả.” Môi Đoàn Thần Phong khẽ nhúc nhích, cười lạnh nói: “Thấy phía trước không, những tên đệ tử mặc quần áo màu trắng, thoạt nhìn lớn hơn nhóm chúng ta khoảng sáu bảy tuổi, hẳn là đệ tử nội môn, đến để nghênh tiếp chúng ta, lại có đến hai mươi người. Ngươi thật sự tin tưởng bọn hắn đến là để nghênh tiếp chúng ta hay sao?”

Cách đó không xa, phía trước mỗi hàng ngũ của đệ tử ngoại môn đều có một đệ tử nội môn kiểm tra, mỗi đệ tử ngoại môn sau khi được kiểm tra mới được đi ra ngoài. Lúc này, trên mặt mỗi đệ tử nội môn không có nửa điểm tươi cười, sắc mặt lạnh lẽo như đao.

Diệp Vân sớm đã biết Đoàn Thần Phong không phải loại người kiêu ngạo ngốc nghếch như biểu hiện bề ngoài, lúc này nghe Đoàn Thần Phong nói như vậy thì ánh mắt đảo qua những đệ tử áo trắng kia, trong lòng không hiểu sao lại phát lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.