Giang Lưu Nhi cau mày. Hắn đang nghĩ tới một tình huống xấu nhất.
Sơn động kia là hang ổ của một bầy Song Thủ Ma Viên!
Một con Song Thủ Ma Viên trưởng thành thì có thực lực tương đương với cao thủ Ngự Không Cảnh hậu kỳ. Chỉ hai, ba con thì việc giết chúng cũng không phải vấn đề lớn đối với Giang Lưu Nhi. Nhưng nếu là cả một bầy thì… Hắn còn chưa cuồng vọng đến mức có thể cho rằng mình giết hết được chúng.
Nhìn những con Song Thủ Ma Viên mới xuất hiện đi vào hang động thì Giang Lưu Nhi biết tình huống xấu nhất đó đã xảy ra. Nơi này quả thật là hang ổ của một bầy Song Thủ Ma Viên.
Giang Lưu Nhi lặng lẽ rút lui.
Ở một góc nào đó của Tùng Nguyệt Lâm…
“Ngươi định thế nào?” – Nghiệt bỗng lên tiếng hỏi.
Giang Lưu Nhi cảm thấy có chút nghi hoặc. Theo hắn nhớ thì từ sau khi truyền cho hắn Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết đến giờ, Nghiệt chưa khi nào chủ động bắt chuyện với hắn.
Cũng không để hắn nghi hoặc quá lâu, Nghiệt tiếp lời:
“Lúc nãy ta cảm nhận được bên trong hang động có một nguồn năng lượng rất lớn, hơn nữa lại rất tinh thuần. Nó có thể giúp ta tu bổ linh hồn.”
Quả nhiên! Nghiệt sẽ không chủ động câu thông với hắn mà không có lý do.
Giang Lưu Nhi thầm nghĩ.
Như đoán được suy nghĩ của hắn, Nghiệt giọng khinh thường:
“Nó không chỉ có thể giúp ta tu bổ linh hồn mà còn có thể giúp ngươi lập tức đột phá Ngân Cảnh bước vào Hắc Cảnh.”
Oanh!
Trong đầu Giang Lưu Nhi như vừa có tiếng sấm nổ. Kể từ khi đột phá Ngân Cảnh sơ kỳ đến nay cũng đã gần nửa năm rồi, thế nhưng tu vi hiện tại của hắn vẫn giậm chân tại chỗ. Muốn bước vào cảnh giới thứ ba – Hắc Cảnh – không biết phải mất bao lâu nữa. Thế nhưng Nghiệt vừa nói gì? Lập tức có thể bước vào Hắc Cảnh!
“Ngươi nói thật sự?” – Giang Lưu Nhi có chút kích động hỏi lại.
Nghiệt “hừ” một tiếng, nói:
“Tuy bây giờ linh hồn ta vô cùng suy yếu, nhưng năng lượng lớn như vậy ta làm sao có thể cảm nhận sai.”
…
Bốn ngày sau…
Trong một hạp cốc, một thiếu niên ngồi nấp sau lùm cây rậm rạp, mắt đang tập trung quan sát hai con Song Thủ Ma Viên gần đấy.
Thiếu niên không ai khác chính là Giang Lưu Nhi. Hắn biết mình không thể đánh trực diện với chúng nên đã âm thầm theo dõi bầy Song Thủ Ma Viên này suốt bốn ngày nay.
Hắn phát hiện chúng thường lui tới hạp cốc này để hái một loại linh quả, đó là thức ăn yêu thích của chúng. Vì vậy, hôm nay hắn quyết định phục kích chúng tại đây.
Không thể đánh trực diện thì đánh du kích! Đánh từng con. Đánh từng bộ phận. Hắn không tin không giết hết chúng.
Vốn dĩ nhiệm vụ chỉ yêu cầu một quả tim của Song Thủ Ma Viên, nhưng sau khi nghe Nghiệt nói về thứ đồ vật bên trong kia thì hắn quyết tâm phải giết cho được toàn bộ. Nếu không thì hắn làm sao lấy được thứ đồ vật đó khi lúc nào cũng có năm sáu con Song Thủ Ma Viên canh giữ?
Sau khi đã xác định không có thêm con Song Thủ Ma Viên nào ở gần đây nữa, Giang Lưu Nhi như một mũi tên từ trong lùm cây lao ra.
“Rú… ú… ú…”
Một tiếng “rú” kéo dài trong đau đớn của một con Song Thủ Ma Viên. Nó vừa bị kiếm của Giang Lưu Nhi cắm vào bụng.
Nó “gầm gừ” như một con dã thú phát điên. Mà không, nó vốn dĩ đã là một con dã thú, chỉ là lúc này nó trở nên hung bạo hơn thôi.
Con Song Thủ Ma Viên vừa bị đâm trúng kia dùng cánh tay to như đầu người của nó tát vào mặt tên nhân loại vừa mới làm nó bị thương.
Giang Lưu Nhi vội búng người ra sau tránh đi. Vừa mới chạm đất thì lại một tiếng “gầm” vang bên tai, con Song Thủ Ma Viên còn lại đã lao tới.
Giang Lưu Nhi nhanh chóng tung người lên không, sau đó một mũi kiếm nhằm vào đầu nó đâm xuống.
“Xoạt”
Một âm thanh như thứ gì đó bị xé rách.
Con Song Thủ Ma Viên dùng tay phải che lại vết thương trên vai, miệng gào lên, phần vì đau, phần vì giận dữ. Nó buông vết thương ra, dùng tay nhổ lên một cây to làm vũ khí quất về phía Giang Lưu Nhi.
Mỗi một đòn của nó giáng xuống đều làm cho đất đá bay mù mịt. Giang Lưu Nhi phải công nhận là khí lực của loài yêu thú này không phải lớn bình thường.
Sắc mặt hắn cũng nghiêm túc hẳn, chân đạp một cành cây đổi hướng lao về phía một con Song Thủ Ma Viên, tay huy kiếm chém xuống.
Kiếm Đoạn Lưu Giang!
Song Thủ Ma Viên nhìn đường kiếm chém về phía mình thì hai tay ôm gốc cây to đưa lên đỡ lấy.
Sau tiếng “roẹt” trầm thấp, một dòng máu chảy ra từ trán nó.
“R… ắ… c”
Khúc cây mà nó cầm gãy làm đôi. Nó ngã “bịch” xuống.
“G… ừ… ừ…”
Con Song Thủ Ma Viên còn lại thấy đồng bọn mình bị giết chết thì càng trở nên điên cuồng. Nó quơ tay, bắt được thứ gì là ném ngay về phía tên nhân loại kia.
Đất đá, cây cối liên tiếp bay đến. Giang Lưu Nhi phải một phen phí sức chém đông trảm tây mới không bị nó vùi lấp. Hắn còn chưa kịp thở dốc thì một bàn tay to lớn đã đập xuống đầu hắn.
Giang Lưu Nhi vội vã tránh đi. Hắn cũng không dám đưa kiếm đỡ lấy. Khí lực của loài yêu thú này lớn đến thế nào hắn đã chứng kiến.
Đỡ lấy? Chắc chắn hắn sẽ thành một bãi thịt nát mất.
Song Thủ Ma Viên đánh hụt thì càng nổi điên lên. Hai tay nó liên tiếp tấn công.
“Rầm… Rầm…”
Cây cối bị nó quơ trúng ào ào đổ xuống.
“Cũng nên thử xem uy lực của nó thế nào.”
Giang Lưu Nhi chợt lẩm bẩm.
Sau đó, hắn lách qua các gốc cây, tiến đến gần Song Thủ Ma Viên, tay hóa chưởng giáng thẳng vào ngực nó.
Toái Cốt Chưởng!
“Uỳnh”
Sau những tiếng “rắc rắc” liên tiếp, một tiếng “bịch” vang lên.
Con Song Thủ Ma Viên nằm trên đất, hai tay ôm ngực, miệng trào máu tươi… Không bao lâu thì triệt để chết đi.
“Phù… ù…”
Giang Lưu Nhi ngồi xuống thở dốc. Hắn thấy mình đã đánh giá thấp những con Song Thủ Ma Viên này. Hắn không ngờ bọn chúng lại khó chơi như vậy.
“Đã giết được hai con… vậy là còn mười bảy con nữa.” – Giang Lưu Nhi lầm bầm tự nói.
Nghỉ ngơi xong, hắn đứng dậy, đi tới bên xác hai con Song Thủ Ma Viên vừa nãy, dùng kiếm moi lấy tim. Trái ngược với thân hình to lớn, tim của chúng khá nhỏ, chỉ bằng nắm tay một đứa bé sáu tuổi.
Những ngày tiếp theo, Giang Lưu Nhi theo cách cũ mà làm. Tính đến ngày thứ mười ba, tổng cộng hắn đã giết được sáu con. Nhưng chính lúc này thì vấn đề phát sinh. Những con Song Thủ Ma Viên mỗi lần đến đây tìm linh quả thì đều kéo năm sáu con. Chúng không tách đi riêng lẻ như lúc trước nữa. Có vẻ như sự biến mất của sáu con Song Thủ Ma Viên trong bầy đã cảnh báo chúng về mối nguy hiểm.
Giang Lưu Nhi cũng từng thử dẫn dụ để chúng tách ra nhưng vô ích. Không còn cách nào, hắn chỉ có thể tạm thời ẩn nấp ở một nơi gần đó chờ cơ hội.
Hắn không muốn rời khỏi đây. Ít nhất cho tới khi lấy được thứ đồ vật kia. Nếu có người mắng hắn tham lam thì hắn cũng sẽ không phản bác. Quả thật hắn rất tham lam. Hắn nhận mình như thế.
…
Đêm xuống, Tùng Nguyệt Lâm càng trở nên u lãnh đáng sợ.
Giang Lưu Nhi đang ngồi dựa vào vách một sơn động, mắt nhìn màn đêm, mặt trầm tư. Có lẽ hắn đã ngồi như thế rất lâu.
Thời gian cứ trôi từng chút. Trăng đã nhô lên cao, không khí cũng bắt đầu lạnh. Giang Lưu Nhi đưa tay cầm một hộp gỗ bên cạnh, mở ra, bên trong là sáu quả tim còn tươi.
Hắn cầm lấy một quả trong số đó, bỏ vào miệng, nuốt xuống. Sau đó nhắm mắt tu luyện.
Hắn cũng không phải làm bừa. Tim của Song Thủ Ma Viên ẩn chứa rất nhiều năng lượng, đúng thật là có thể dùng để tu luyện. Nhưng mà năng lượng của nó cũng hết sức cuồng bạo khiến cho người phục dụng phải chịu đau đớn khó có thể tưởng tượng, vì vậy, hiếm có tu sĩ nào trực tiếp dùng.
Nhưng với Giang Lưu Nhi thì chẳng là gì cả. Đau đớn? Hắn đã từng đau đớn hơn rất nhiều…
Cứ thế, Giang Lưu Nhi đã ở Tùng Nguyệt Lâm được gần hai tháng. Mỗi ngày, hắn đều tập trung quan sát bầy Song Thủ Ma Viên kia, nhưng tiếc là chưa có cơ hội nào để ra tay nữa.
Hôm nay, Giang Lưu Nhi vẫn đi quan sát bầy Song Thủ Ma Viên như thường lệ. Nhưng khi đến gần hang động thì nét mặt hắn chợt biến đổi.
Một mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
Giang Lưu Nhi nhìn thấy bên ngoài cửa động, xác của những con Song Thủ Ma Viên nằm la liệt.
Đã xảy ra chuyện gì?
Hắn thầm hỏi.
Sau một hồi do dự, Giang Lưu Nhi hít sâu một hơi, tiến lại gần hang động.
Khi vào bên trong, cảnh tượng hiện ra không khác mấy với bên ngoài. Có vẻ như toàn bộ bầy Song Thủ Ma Viên đều đã bị thứ gì đó giết sạch. Trên người chúng có những vết thương giống như được tạo ra từ một móng vuốt cực kỳ sắc bén, nó xé toạc cả lồng ngực rắn chắc như cương thiết của những con Song Thủ Ma Viên ra.
“Chẳng lẽ là một yêu thú cấp sáu làm?” – Giang Lưu Nhi thầm suy đoán.
Nếu như quả thật như vậy thì hắn phải lập tức rời khỏi đây. Thế nhưng… hắn phải lấy đồ vật kia.
“Nó nằm ở phía sau bức tường bên phải, cạnh đám dây leo” – Giọng của Nghiệt nhắc nhở.
Giang Lưu Nhi tiến đến chỗ Nghiệt chỉ. Một chưởng đánh ra.
“Oanh long long”
Vách đá đổ xuống, đập vào mắt hắn là một cái cây hình thù kỳ quái, trông như một bộ xương người, trên đó có những quả màu đỏ như máu.
“G… à… o… o….”
Bỗng một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên từ phía sau.