Tiếng “rít” của gió kéo dài làm da đầu các đệ tử run lên.
Phía dưới, nét mặt Tô Phỉ có chút lo lắng. Vương Lỗi cũng hơi cau mày. Hắn cảm thấy khí thế mà Tôn Sơn phát ra trong trận đấu này quả thực không phải một Tiên Thiên Cảnh sơ kỳ nên có.
Chiêu thức được Tôn Sơn thi triển chính là một trong những chiêu lợi hại nhất trong cuốn công pháp Tùy Phong Lưu Vân Quyết – một công pháp phàm cấp hạ phẩm.
Đừng nhìn phàm cấp hạ phẩm mà xem thường. Bởi vì trước khi ngươi bước vào Tiên Thiên Cảnh thì không thể tu luyện được dù là công pháp phàm cấp hạ phẩm, ngươi chỉ có thể tu luyện những công pháp bất nhập lưu mà thôi.
Từ những gì Tôn Sơn thể hiện có thể thấy hắn cũng chưa vận dụng thành thục chiêu Thiết Thủ Phá Không Quyền này, dù sao hắn cũng chỉ mới bước vào Tiên Thiên Cảnh không lâu. Hắn làm được như vậy đã là rất khá.
Thế giới này có vô số công pháp, vũ kỹ, được chia từ thấp đến cao theo thứ tự là phàm cấp, linh cấp, thánh cấp và tiên cấp. Trong đó, mỗi cấp lại phân làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.
Trên đài, Giang Lưu Nhi nhìn quyền phong đánh tới, cũng chẳng tỏ vẻ gì khẩn trương.
Xem ra nên kết thúc rồi.
Hắn thầm nói.
Hắn không tránh mà lao mình về phía Tôn Sơn, tay đưa ra, mũi tay đang chỉ xuống đất xoay chín mươi độ, đón lấy quyền của Tôn Sơn.
“Ba”
Sau tiếng va chạm, cả hai người Giang Lưu Nhi và Tôn Sơn đều bị đẩy lùi về phía sau. Tôn Sơn thì đúng là thật sự bị đẩy lùi, nhưng Giang Lưu Nhi thì là cố ý.
Hắn đã tu luyện tới Ngân Cảnh sơ kỳ trong Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết, tức tương đương với Ngự Không Cảnh sơ kỳ. Một Ngự Không Cảnh có thể bị một tên Tiên Thiên Cảnh đẩy lùi sao?
Các đệ tử bên dưới mắt chăm chú nhìn lên lôi đài. Họ muốn biết ai sẽ là người mạnh nhất trong lớp đệ tử mới lần này.
Cả Tôn Ngọc, Vương Lỗi và tỷ muội Tô Phỉ cũng dõi mắt tập trung.
Thời gian trôi qua từng chút…
Một giây… Hai giây… Năm giây… Mười giây… Mười ba giây…
“Bịch”
Một tiếng trầm thấp vang lên.
“Oa!… ha ha ha… ha ha ha…”
Tô Phỉ há hốc miệng, sau đó cười to.
Nàng phóng mình lên lôi đài, nắm tay Giang Lưu Nhi lắc lư.
“Ta biết là ngươi sẽ thắng mà… Hì hì… Niệm Từ! Ngươi thật lợi hại!”
Tô Vân Chi và Vương Lỗi đều nhìn hắn tỏ ý cười.
Có lẽ trong số những người ở đây, duy chỉ có Tôn Ngọc là ngoại lệ.
Hắn nhìn Tôn Sơn vừa phun ngụm máu ngã trên đài, sau đó lại nhìn Giang Lưu Nhi bên cạnh Tô Phỉ, đáy mắt hiện lên sát cơ.
…
Lúc này, Giang Lưu Nhi ngồi trên giường, nhắm mắt, có vẻ như là đang tu luyện.
Cuộc kiểm tra đã trôi qua được mười ngày. Hắn giờ đã là đệ tử nội môn của Thiên Nhai Các.
“Nghiệt. Ngươi không có phương pháp nào giúp ta nhanh chóng tăng lên cảnh giới sao?”
Nghe hắn hỏi, Nghiệt nhạt nhẽo trả lời:
“Giúp ngươi? Ta bây giờ chỉ là một linh hồn yếu ớt, ngay cả Thiên Oán kiếm cũng không thể tự mình điều khiển được thì lấy gì để giúp ngươi. Phương pháp không phải không có, nhưng với cảnh giới của ngươi và trạng thái của ta hiện giờ thì không cần nghĩ đến làm gì. Trừ khi ngươi muốn tự sát. Nhưng mà ta thì chưa muốn bị hồn phi phách tán đâu.”
Giang Lưu Nhi biết những lời Nghiệt nói là sự thật. Hắn cũng hiểu được bản thân có chút nóng vội, chỉ là hắn muốn có thể nhanh một chút gặp lại Người.
Qua một hồi trầm tư, Giang Lưu Nhi đứng lên, đi ra khỏi phòng.
…
“Quy Linh Đường.”
Giang Lưu nhi nhìn tấm bảng phía trước, sau đó bước vào.
Đây là nơi ban phát ra các nhiệm vụ, cũng đồng thời là nơi để các đệ tử cống hiến cho môn phái.
Mục đích mà Giang Lưu Nhi tới đây chính là để nhận nhiệm vụ.
Hắn nhìn qua một lượt những nhiệm vụ được đăng trên tường tại đại sảnh, sau đó tập trung ở một tờ giấy.
“Thu thập tim của Song Thủ Ma Viên
Phần thưởng: Ba trăm viên hạ phẩm linh thạch.”
Ba trăm viên hạ phẩm linh thạch!
Đây là một con số không hề nhỏ.
Nên biết mỗi đệ tử ngoại môn một tháng chỉ được phát năm viên hạ phẩm linh thạch, đệ tử nội môn thì mười viên, đệ tử hạch tâm thì cũng chỉ có ba mươi viên.
Giang Lưu Nhi là đệ tử nội môn, theo quy định thì mỗi tháng hắn nhận được mười viên hạ phẩm linh thạch. Nhưng vì hắn có được linh thể nên được cấp thêm năm viên nữa.
Thế nhưng nó chẳng đáng kể gì so với nhu cầu của hắn. Tu luyện Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết càng về sau càng cần rất nhiều linh khí để hấp thu. Một tháng mười lăm viên hạ phẩm linh thạch thật sự chỉ là con số lẻ mà thôi.
Linh thạch được phân loại làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, linh phẩm, thánh phẩm và tiên phẩm. Sự khác nhau giữa các phẩm có thể nói là rất lớn. Phẩm cấp càng cao thì linh khí ẩn chứa bên trong càng tinh thuần.
Ở Thiên Vũ đại lục này hầu hết đều là hạ phẩm linh thạch và trung phẩm linh thạch. Thượng phẩm linh thạch có không nhiều, còn về cực phẩm linh thạch thì chỉ có trong truyền thuyết mà thôi.
Nhìn tờ giấy dán nhiệm vụ trên tường, Giang Lưu Nhi đã có quyết định. Hắn cũng biết khá rõ về thực lực và nơi sinh sống của loài Song Thủ Ma Viên.
Theo những gì ghi chép trên Bách thú toàn thư trong Tàng thư các thì Song Thủ Ma Viên khi trưởng thành có thực lực của yêu thú cấp năm hậu kỳ, tương đương với Ngự Không Cảnh hậu kỳ. Nhưng so với các yêu thú cùng cấp khác thì Song Thủ Ma Viên rất khó đối phó. Khí lực của nó cực lớn, dù là hai ba tu sĩ Ngự Không Cảnh hậu kỳ cũng chẳng làm gì được nó. Thậm chí, không cẩn thận còn có thể bị nó giết chết. Vì vậy cho nên dù phần thưởng rất hấp dẫn nhưng đến giờ cũng chẳng có ai hoàn thành nhiệm vụ này.
Giang Lưu Nhi đi ra ngoài đại sảnh, khi tới cửa, hắn gặp một gương mặt quen thuộc. Đó chính là người nửa năm trước đã cùng với Tô Phỉ đến Hắc Mộc thành để tuyển đệ tử – Tôn Hạo.
Đối với vị sư huynh này, ấn tượng của hắn cũng không tệ. Ít nhất tốt hơn nhiều nếu đem so với Tôn Ngọc.
“Niệm Từ sư đệ, tới đây để nhận nhiệm vụ sao?” – Tôn Hạo từ ngoài vào, khi nhìn thấy Giang Lưu Nhi đang bước ra thì lên tiếng hỏi.
Giang Lưu Nhi khẽ gật đầu đáp:
“Đệ chỉ đến xem coi có nhiệm vụ nào thích hợp không thôi.”
“Ừm… Với tu vi hiện giờ của đệ thì đã có thể làm một ít nhiệm vụ rồi. Ra bên ngoài rèn luyện sẽ rất có lợi cho việc tu luyện sau này. Sư huynh cũng vừa mới rèn luyện về, đang định cống hiến cho môn phái ít tài liệu để đổi điểm tích lũy.”
“Vậy sư huynh cứ vào đi. Đệ còn có việc, xin về trước.” – Giang Lưu Nhi cũng không định bắt chuyện với Tôn Hạo. Hắn chẳng mấy hứng thú với những câu chào hỏi thế này.
Tôn Hạo cũng không có vẻ gì phật lòng, chỉ cười nói:
“Ừm… Vậy sư huynh không tiễn.”
…
Đây là một khu rừng âm u rộng lớn. Nó nằm ở phía đông nam của Đại Hạ Quốc, cách Thiên Nhai Các khoảng một ngàn tám trăm dặm, tên là Tùng Nguyệt Lâm.
Lúc này, dưới một gốc đại thụ trong rừng, một thiếu niên mặc bộ đồ màu xanh nhạt đang ngồi, trên tay cầm gì đó bỏ vào miệng nhai.
Thiếu niên chính là Giang Lưu Nhi. Hắn đã ở đây được ba ngày rồi. Mục đích của hắn đến Tùng Nguyệt Lâm này không gì khác hơn là tìm kiếm Song Thủ Ma Viên.
Ba ngày vừa qua, Giang Lưu Nhi đã gặp không ít yêu thú. Nhưng đáng tiếc, hắn vẫn chưa tìm thấy tung tích của Song Thủ Ma Viên.
Một lát sau, Giang Lưu Nhi lại tiếp tục lên đường. Lần này hắn xâm nhập sâu hơn.
Đi được hơn hai canh giờ, Giang Lưu Nhi chợt dừng lại, hơi cau mày. Trong không khí, một mùi tanh nồng truyền đến. Đây là mùi hắn quen thuộc.
Từ một lùm cây gần đó, một con cự xà dài hơn mười mét phóng ra.
Quả nhiên là nó.
Hắc Lân Cự Xà!
Hơn một năm trước, khi hắn còn ở Lâm Gia thành, có lần Lâm Thải Tuyết cùng với Hàn Bân, Tiêu Tĩnh vào U Sơn săn bắt yêu thú, hắn và Lâm Thải Tuyết cũng chính là bị một con Hắc Lân Cự Xà đuổi giết.
“Xem ra chúng ta cũng khá có duyên. Thiếu nợ thì trả tiền. Lần trước đồng loại của ngươi muốn ăn ta, vậy lần này để ta đáp lễ lại đi!” – Giang Lưu Nhi vừa dứt lời thì phóng về phía cự xà.
“Oành”
Trúng một quyền của Giang Lưu Nhi, cự xà bị dội ngược về phía sau, đụng vào một cây đại thụ khiến nó bị gãy đổ xuống.
“Ké… t… t… Rầm”
Cự xà chật vật ngóc đầu dậy, xoay người chạy vào rừng.
“Hừ… Còn muốn trốn sao?” – Nào có chuyện Giang Lưu Nhi để cho loại yêu thú muốn hai lần ăn thịt hắn đào thoát được.
Làm một việc gì đều phải trả giá!
…
Đứng nhìn cự xà đang hấp hối nằm dưới đất, Giang Lưu Nhi nhẹ nói:
“Để ta tiễn ngươi đi thôi.”
Nói xong, hắn đánh một chưởng xuống đầu cự xà. Sau đó, hắn tiếp tục tiến vào Tùng Nguyệt Lâm.
…
Giang Lưu Nhi lúc này đang ngồi xổm trên đất, mặt có chút vui vẻ.
Hắn đã tìm được dấu tích của Song Thủ Ma Viên!
Thế là hắn lần theo dấu vết bắt đầu tìm kiếm. Đi khoảng nửa canh giờ, cuối cùng Giang Lưu Nhi cũng tìm được nơi trú ẩn của Song Thủ Ma Viên.
Đó là một hang động khá lớn, miệng hang cao hơn ba mét, rộng tầm hai mét, xung quanh có cây cỏ rậm rạp. Khi Giang Lưu Nhi đang định xông vào thì chợt khựng lại. Mắt hắn nhìn về một hướng khác.
Không bao lâu, từ phía đó xuất hiện năm bóng dáng to lớn đang tiến lại. Người chúng mọc đầy lông lá, hai tay cơ bắp to đùng và thứ chúng làm người khác ấn tượng nhất là ở đầu. Chúng có tới hai cái đầu.
Song Thủ Ma Viên!