Tinh hậu có bao nhiêu tham vọng, đại nghiệp mà nàng dày công vun đắp là gì, có lẽ chỉ có mỗi bản thân nàng mới là người nắm rõ. Về hai kẻ bị nàng xem như vật cản đường là Thánh nữ Mỹ Toa và Thiên Ma, chắc chắn họ cũng không thể biết được. Lùi một bước mà nói, cho dù có biết đi chăng nữa, thiết nghĩ chúng cũng chẳng có nhiều ý nghĩa lắm với họ.
Mỹ Toa đã chọn con đường giết chóc, hủy Tinh Cung, diệt Tinh hậu vốn đã là mục tiêu của nàng. Riêng Thiên Ma, với hắn, Tinh hậu không hơn gì một kẻ xa lạ. Nếu nói hắn sẽ đối phó ai thì người đó phải là yêu tộc, dĩ nhiên nó chỉ có khả năng xảy ra sau khi hắn biết được nguyên nhân cái chết của Lý Thiên Kiều. Nhưng khả năng thì vẫn chỉ là khả năng, về việc hắn có thật sự vì báo thù cho Lý Thiên Kiều mà chống lại yêu tộc hay không thì rất khó nói. Chẳng ai biết được Lý Thiên Kiều có bao nhiêu phân lượng trong lòng hắn cả. Huống hồ cho đến lúc này hắn vẫn còn chưa biết mọi chuyện.
Bên trong tầng thứ tư của Phong Lôi Tháp, Thiên Ma ngồi xếp bằng trên chiếc bồ đoàn màu vàng nhạt, tay cầm một quyển sách, bộ dáng nghiền ngẫm. Quyển sách nọ cũng không phải bí kíp hay công pháp cao siêu gì, nó chỉ là một quyển kinh phật bình thường – thứ đã làm bạn với hắn trong suốt ba mươi năm qua.
Đang đọc, Thiên Ma chợt ngưng. Hắn gấp sách lại, để xuống chỗ cũ rồi đứng dậy.
“Hai vị đại sư đến đây thì hẳn đã tới lúc ta có thể rời khỏi nơi này rồi.”
Hắn nói.
“A di đà phật.”
Minh Trí đại sư đáp lại:
“Theo giao ước của sư thúc tổ và Điện chủ năm xưa, thời hạn ba mươi năm đã hết, trả lại tự do cho Điện chủ là trách nhiệm của Đà La Tự. Chỉ tiếc sư thúc tổ không thể tự mình kết thúc giao ước này.”
“Ta nợ ông ấy một ân tình.”
Thiên Ma chắp tay, giọng chân thành:
“Hai vị đại sư, nếu sau này Đà La Tự có việc nhờ đến, chỉ cần các vị lên tiếng, ta nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ.”
“A di đà phật. Ý tốt của Điện chủ chúng ta xin ghi nhận.”
Người lên tiếng vẫn là Minh Trí đại sư:
“Thật ra Điện chủ cũng đừng nên tự trách. Thọ nguyên của sư thúc tổ vốn còn lại không nhiều, trao Xá Lợi Châu cho ngài chỉ là rút ngắn một chút thời gian mà thôi, huống chi lại còn cứu được một mạng người… Điện chủ, trước khi sư thúc tổ viên tịch có nhờ ta nhắn lại cho ngài một câu.”
Thiên Ma hơi bất ngờ. Hắn liền hỏi:
“Đại sư, là câu gì?”
“Khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn.”
“Đại sư, ta sẽ ghi nhớ.”
Trông thấy thái độ chân thành của Thiên Ma thì trong lòng Minh Trí đại sư cũng âm thầm gật đầu. Xem ra thế gian đã bớt đi một phần kiếp nạn. Nhớ đến mục đích của mình, ông bèn nói:
“Điện chủ, theo lý thì hai người chúng ta sẽ giải khai phong ấn cho ngài tại đây, nhưng để bảo đảm cho bổn tự, chúng ta đành ủy khuất Điện chủ…”
Minh Trí đại sư còn chưa nói hết câu thì Thiên Ma bỗng hô lên:
“Đại sư cẩn thận!”
Ngay thời khắc ấy, Minh Trí cũng đã cảm nhận được nguy hiểm, ông vội vã tránh đi. Đáng tiếc, ông vẫn chậm một bước.
“Ba ba ba”
Từ phía sau, một đôi tay đánh liền ba chưởng cực mạnh lên gáy và lưng ông. Và chủ nhân của đôi tay kia là… Minh Huệ đại sư.
“Phốc…”
Khóe miệng tràn trề máu tươi, Minh Trí đại sư như không thể tin vào mắt mình, ông hỏi, giọng kích động:
“Sư đệ, tại sao…?”
Đáp lại ông là những tiếng cười giễu cợt:
“Ha ha… Sư huynh à sư huynh! Đến lúc này mà huynh còn có hơi sức để hỏi một câu thừa thãi như thế ư?”
Minh Huệ hạ giọng xuống:
“Tuy nhiên, nếu huynh đã muốn biết thì sư đệ ta cũng nói thật cho huynh biết, dẫu sao thì chúng ta vẫn là huynh đệ đồng môn, hơn nữa… sư huynh cũng sắp thành người chết rồi.”
Hắn nói tiếp:
“Sư huynh đừng nên trách ta. Thật lòng ta cũng không muốn ra tay với huynh, nhưng Quỷ chủ đã có lệnh bằng mọi giá phải giết chết Thiên Ma, mà sư huynh ngươi thì chắc sẽ ngăn cản việc đó, vì vậy… Nếu muốn trách thì sư huynh nên tự trách bản thân mình.”
“Thì ra… từ lâu ngươi đã cấu kết với Âm Hồn Cốc. Rốt cuộc… rốt cuộc là vì cái gì chứ?”
“Mỗi người đều có mặt trái của mình, ta không có ý định sẽ kể hết tất cả cho sư huynh ngươi.”
Minh Trí đại sư nhìn sư đệ mình một cách chăm chú, hồi lâu mới yếu ớt buông một câu:
“Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật.”
Khi vừa dứt câu cũng là lúc Minh Trí đại sư trút hơi thở cuối cùng. Ông đã viên tịch.
“Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật? Không ngờ đến khi chết mà sư huynh ngươi vẫn còn muốn giáo hóa ta. Hừ! Thật quá ngu xuẩn!”
Mắng xong, Minh Huệ chuyển ánh mắt qua Thiên Ma, kẻ vẫn đứng im lặng từ nãy giờ. Hắn cất tiếng:
“Thiên Ma, giờ đến lượt ngươi rồi.”
“Không nghĩ bàn tay của Quỷ chủ lại vươn dài đến vậy.”
Khẽ thở dài, Thiên Ma nói ra nghi vấn:
“Tại sao Quỷ chủ lại nhất định phải giết ta bằng mọi giá? Ta không nhớ là mình có oán thù gì với hắn.”
“Ngươi lầm rồi. Người muốn lấy mạng ngươi cũng không phải Quỷ chủ. Quỷ chủ chỉ là được người nhờ vả mà thôi.”
“Không biết đại nhân vật nào lại có hứng thú với cái mạng này của ta đến vậy?”
“Ngươi muốn biết cũng dễ thôi. Sau khi xuống Địa ngục tự khắc sẽ rõ.”
“Ngươi cho rằng có thể giết được ta?”
“Tuy nói hiện giờ ngươi đã bị phong ấn ba thành tu vi, nhưng ta tự nhận vẫn chưa đủ sức để đánh bại ngươi. Uy danh của Thiên Ma, ta nào dám xem thường. Thế nhưng nếu như tu vi của ngươi không phải bị giảm ba thành mà là sáu thành thì sao?”
Sáu thành?
Trong khi Thiên Ma còn chưa hiểu ý tứ ra sao thì trên tay Minh Huệ đã xuất hiện thêm một đóa hoa sen. Đóa sen không lớn, kích cỡ bằng nấm tay, màu vàng, xung quanh có kim quang đang lưu chuyển. Đánh lên đóa sen một đạo pháp quyết, Minh Huệ khẽ hô:
“Phong!”
Gần như tức thời, nơi ngực Thiên Ma, một dấu ấn hoa sen cũng đại phóng kim quang. Nó chính là ấn phong do Thích Viễn thiền sư khắc lên vào ba mươi năm trước.
Thiên Ma cảm nhận được lực lượng của mình đang liên tục suy giảm.
Không ổn!
Chẳng dám chần chừ thêm phút giây nào nữa, Thiên Ma lập tức dốc toàn lực liên tiếp đánh ra hàng trăm đạo kiếm ảnh về phía Minh Huệ.
Trước kiếm ảnh đầy trời kia, Minh Huệ vội ném ra chuỗi tràng hạt đang đeo trên tay. Vừa ra giữa không trung, chuỗi tràng hạt tức thì tách ra. Kế đến, chúng xoay quanh người Minh Huệ, tạo nên một vòng kim quang với vô số chữ to nhỏ huyền diệu.
“Keng keng keng…”
Mặc dù kiếm ảnh uy thế khiếp người nhưng vẫn chẳng thể làm gì được vòng kim quang nọ. Từ đầu tới cuối, Minh Huệ vẫn bình yên vô sự. Khi kiếm ảnh hoàn toàn tan vỡ, Minh Huệ nhìn khoảng không trước mặt cười gằn:
“Hừ! Ngươi có thể chạy thoát sao!”
Nói xong, hắn lao ra ngoài Phong Lôi Tháp…
“Các đệ tử, mau vây lấy hắn!”
“Thiên Ma!”
Minh Huệ lớn tiếng quát:
“Ta không ngờ ngươi lại là loại tiểu nhân đê tiện như vậy!”
Tiểu nhân đê tiện? Thiên Ma đang định nói gì đấy thì mắt chợt ngưng. Từ xa, những đạo lưu quang đang bay đến. Là đám người Tinh hậu, lão Phong tử, Cổ Mị Nhi…
“Minh Huệ đại sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tinh hậu là người đầu tiên lên tiếng.
“Ta và sư huynh vào Phong Lôi Tháp để mời hắn đến Hồng Liên Bảo Điện nhằm giải khai phong ấn cho hắn, nào ngờ hắn nhân lúc chúng ta không phòng bị mà ra tay đánh lén. Sư huynh chẳng may trúng phải độc thủ nên đã… Hôm nay ta phải giết chết tên ma đầu lòng lang dạ sói này để báo thù cho huynh ấy!”