Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 238 - Ân Giao Sẽ Chết Cùng Cha

trước
tiếp

“Ngươi nói bậy!”

Giọng một cô gái cất lên:

“Cha ta không phải hạng người đó!”

Cô gái nói xong liền chạy tới bên cạnh Thiên Ma, khi chỉ còn cách chừng vài bước chân thì nàng bỗng dừng lại. Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, nàng đột ngột nhào tới ôm chầm lấy hắn, miệng gọi khẽ: “Cha!”

Thiên Ma có hơi bất ngờ, hắn đương nhiên nhận ra được cô gái này là ai, nhưng thật tình hắn không nghĩ nàng sẽ làm ra hành động như hiện giờ. Nàng đang ôm hắn, hơn nữa lại còn ôm rất chặt. Một hành động chẳng phù hợp mấy với hoàn cảnh.

“A di đà phật.”

Minh Huệ cũng không có hứng thú để xem màn sum họp gia đình ấy, hắn đường hoàng nói:

“Nữ thí chủ, tình thương của nữ thí chủ dành cho cha mình là một điều đáng quý, thế nhưng sự thật vẫn là sự thật, không ai có thể thay đổi được. Thiên Ma tà tâm khó sửa, nếu hôm nay không diệt trừ thì ngày sau sẽ còn có thêm biết bao nhiêu người vô tội bị hắn hại chết nữa đây?”

“Minh Huệ đại sư.”

Cổ Mị Nhi rốt cuộc không thể chịu được nữa, nàng chất vấn:

“Đại sư một mực khẳng định Thiên Ma đã giết chết sư huynh của ngài, vậy xin hỏi bằng chứng đâu, thi thể của Minh Trí đại sư hiện giờ ở đâu?”

Đối mặt với sự chất vấn của Cổ Mị Nhi, Minh Huệ cau mày, giọng có mấy phần khó chịu:

“Cổ tông chủ, theo lời tông chủ thì hình như là đang hoài nghi ta.”

“Ta chưa từng nói thế. Ta chỉ muốn tận mắt nhìn thấy sự thật.”

“Sự thật?”

Lần này, người đáp trả không phải Minh Huệ mà là Tinh hậu. Nàng “Hừ” một tiếng, bảo:

“Cổ đạo hữu, bổn hậu biết Thiên Ma là đạo lữ của ngươi, ngươi bênh vực cho hắn cũng là điều dễ hiểu. Nhưng thứ cho bổn hậu nói thẳng, Minh Huệ đại sư đường đường là một cao tăng đức cao vọng trọng được mọi người kính nể, há có thể nói trắng thành đen vu oan cho kẻ vô tội? Còn về Thiên Ma…”

Tới đó thì Tinh hậu không nói tiếp nữa, nhưng căn cứ vào biểu cảm trên khuôn mặt thì ai cũng dễ dàng nhận ra được ý tứ của nàng.

“Tinh hậu nói không sai. Thiên Ma là kẻ sống trong tà đạo, có việc gì mà hắn không dám làm chứ.”

“Ân huynh nói đúng. Mọi người hãy nhớ lại xem trước khi bị giam cầm Thiên Ma đã làm ra những chuyện gì. Hắn đã hủy diệt Lam Nguyệt Cung, một trong bốn trụ cột của chính phái, hơn nữa còn xóa sổ hàng loạt các tông môn lớn nhỏ và giết hại hàng vạn tu sĩ vô tội. Ta còn nghe nói hắn là một kẻ hiếu sát, độc ác và tàn nhẫn, so với Thánh nữ Mỹ Toa của yêu tộc hiện nay cũng chẳng thua kém bao nhiêu.”

Những vị chưởng môn, tông chủ của các phái được Đà La Tự mời đến liên tiếp lên tiếng chỉ trích và “mổ xẻ tội ác” trong quá khứ của Thiên Ma. Có vẻ như hai chữ “tà đạo” vẫn luôn là cái gai trong mắt, cái xương trong cổ của những người chính đạo bọn họ. Và điều đáng nói nhất là tuyệt nhiên không một ai trong số họ có chút mảy may nào hoài nghi Minh Huệ, kể cả lão Phong tử cũng là như thế. Công bằng mà nói thì chẳng thể trách họ, bởi làm sao họ biết được dáng vẻ nhân từ của một vị cao tăng đức độ thật ra lại là một lớp mặt nạ tinh vi do Minh Huệ phô diễn. Thiết nghĩ hẳn phải là một con người sắc sảo và mưu mô lắm mới có thể nhìn ra sự sơ hở trong màn kịch của Minh Huệ dựng lên. Và nếu luận về khả năng ngụy trang thì có lẽ ở đây không ai hơn được Tinh hậu.

Nàng là một người đầy tham vọng, và tất nhiên cũng là một kẻ đáng sợ. Thú thật, nàng chẳng hoàn toàn tin tưởng vào những lời buộc tội của Minh Huệ, với sự nhận định như đinh đóng cột của đám chưởng môn tông chủ kia thì lại càng không. Vậy tại sao nàng lại làm ra bộ dáng như thể rất đồng tình, thậm chí còn có phần sốt sắng như thế? Nguyên do rất đơn giản: đây là cơ hội tốt để trừ khử Thiên Ma, kẻ vốn bị nàng xem là vật cản ngăn mình hoàn thành đại nghiệp.

Thiên Ma không hề biết bản thân đã trở thành tảng đá đè nặng trong lòng Tinh hậu, hiện tại hắn chỉ biết một điều: những người ở đây muốn hắn chết.

“Coi bộ hôm nay các ngươi là quyết tâm phải giết bằng được ta rồi.”

Hắn nhìn qua mấy người Ân Giao, Cổ Mị Nhi, bình thản nói tiếp:

“Các ngươi muốn giết ta cũng được, nhưng bọn họ không liên can gì đến chuyện này, mong các ngươi hãy để họ bình an rời khỏi đây.”

“Thiên Ma, cuối cùng ngươi cũng chịu thừa nhận tội ác của mình.”

Chẳng rõ là vị chưởng môn nào vừa lên tiếng, nhưng lời của hắn lập tức bị Ân Giao phủ nhận:

“Không phải! Tuyệt đối không phải cha ta làm, là các ngươi bịa đặt!”

Tiếp sau Ân Giao, Lưu Thanh cũng đứng ra vì Thiên Ma thanh minh, nhưng trái với dáng vẻ kích động của Ân Giao, giọng nàng khá bình tĩnh. Nàng nhìn thẳng vào mặt Minh Huệ và nói:

“Minh Huệ đại sư, tuy ta không tận mắt chứng kiến cái chết của Minh Trí đại sư nhưng với những gì ta biết về Thiên Ma thì hắn tuyệt không phải hạng người bội tín bội nghĩa như lời đại sư kể.”

“Ý thí chủ là ta vu oan cho Thiên Ma?”

Câu hỏi của Minh Huệ khiến Lưu Thanh chẳng biết trả lời thế nào. Nếu nói phải thì tức đang ám chỉ rằng cái chết của Minh Trí đại sư có dính líu đến Minh Huệ, và chắc chắn sẽ không ai chịu tin tưởng điều đó; còn nếu bảo không phải thì tức đồng tình với nhận định Thiên Ma là hung thủ, điều mà bản thân nàng khó lòng tin tưởng…

Giữa lúc Lưu Thanh còn đang băn khoăn thì một giọng nói quen thuộc cất lên:

“Thanh nhi.”

Lão Phong tử khuyên nhủ:

“Ta biết Cổ Mị Nhi từng có ân với ngươi, nhưng tình cảm và đạo nghĩa là hai thứ khác nhau. Thiên Ma tà tâm khó sửa, nếu không diệt trừ thì hậu hoạn khó lường. Thanh nhi, ngươi hãy nghe ta, trở về Đại Nhật Cung đi.”

Mặc dù giọng điệu ông rất chân thành nhưng đáng tiếc, một lần nữa Lưu Thanh lại để ông phải thất vọng:

“Sư phụ, xin lỗi người. Đệ tử lựa chọn tin tưởng hắn.”

“Hừ! Chấp mê bất ngộ!”

Tinh hậu dường như đã không thể đợi thêm được nữa, nàng lớn tiếng nói:

“Các vị! Bổn hậu thấy không cần thiết nhiều lời với bọn họ nữa! Chúng ta phải giết Thiên Ma để đòi lại công đạo cho Minh Trí đại sư!”

“Tinh hậu nói đúng! Hôm nay chúng ta tuyệt đối không thể để Thiên Ma chạy thoát!”

Lời của Tinh hậu lập tức được mọi người hưởng ứng, tất cả bọn họ đều đã tế ra pháp khí của mình và vây kín Thiên Ma.

Thừa biết trận chiến này đã là tất yếu, Thiên Ma quay sang bảo Cổ Mị Nhi:

“Ngươi hãy đưa bọn họ rời khỏi chỗ này.”

“Không!”

Cổ Mị Nhi còn chưa kịp hồi đáp thì Ân Giao đã cướp lời:

“Con không đi!”

“Ngươi hãy nghe lời ta, lập tức rời khỏi đây.”

Tuy giọng điệu của Thiên Ma rất lạnh lùng nhưng dường như chẳng có tác dụng nhiều lắm. Câu trả lời của Ân Giao vẫn như cũ. Liên tục là những cái lắc đầu.

Thiên Ma cau mày, hắn chuyển ánh mắt dò hỏi lên người Cổ Mị Nhi.

“Ta cũng không đi.”

Đó là câu trả lời của nàng. Về hai người còn lại, Lưu Thanh và Lý Thiên Hương, mặc dù không lên tiếng nhưng ánh mắt kiên định của họ đã cho biết tất cả.

Lần lượt lướt qua gương mặt từng người một lần nữa, Thiên Ma âm thầm thở dài, bảo với họ:

“Sáu thành tu vi của ta đã bị phong bế, nếu các ngươi không đi thì hôm nay chắc chắn sẽ chết.”

“Cha.”

Ân Giao chăm chú nhìn Thiên Ma, mỉm cười mà nói rằng:

“Ân Giao đã rất nhớ cha. Thật sự rất nhớ. Ân Giao đã đợi rất lâu, rất lâu… Nếu phải chết… Ân Giao sẽ chết cùng cha.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.