Ánh trăng đẹp đến mê người, cả Trường Lưu sơn chìm trong im lặng. Lúc này, tại đỉnh núi phía tây vắng vẻ, có hai bóng dáng đang di động với tốc độ quỷ dị, tựa hồ đang tranh đấu, nhưng hết lần này đến lần khác cũng không có một tiếng vang, chỉ như cơn gió nhẹ thôi qua, có vẻ thập phần quỷ dị.
Hồng Điệp thở dài nhìn hai đạo bóng dáng cuốn lấy nhau đánh lộn tung trời kia, đúng là tuổi trẻ khí thịnh, một lời không hợp liền động thủ. Hai bên càng đánh càng hăng, tuy rằng có vẻ sẽ không bị thương nghiêm trọng nhưng tốc độ xuất thủ càng lúc càng mau đến mức bên ngoài nhìn vào chỉ còn là tàn ảnh. Ai có thể tưởng tượng được Trường Lưu thượng tiên cao cao tại thượng và kẻ thống lĩnh yêu ma hai giới sau này lúc trẻ lại đánh loạn thành một đoàn không giữ hình tượng thế này chứ?
Hồng Điệp không cam lòng, vận khởi chân khí trong người tập trung vào hai mắt, cố gắng quan sát thật kĩ chiêu thức của Sát Thiên Mạch và Bạch Tử Họa. Tốc độ di động của hai người kia đang nhanh như tia chớp đối với nàng lại như thong thả chậm dần.
Bỗng một trận bạch quang chói mắt bạo khởi, vài đạo quang mang màu tím như lưu tinh xoẹt qua, hai bóng dáng lập tức tách ra.
Trận chiến đấu rốt cuộc xuất hiện khoảng lặng,bóng dáng của Sát Thiên Mạch cùng Bạch Tử Họa cuối cùng cũng hiện lên rõ ràng. Cả hai người đều có vẻ kinh ngạc nhìn đối phương, không nghĩ tới lại đánh ngang tay.
Sát Thiên Mạch bộ dáng có chút chật vật, mái tóc dài màu tím tán loạn rối bời xõa xuống cái trán phủ mồ hôi trơn bóng càng tôn thêm vẻ yêu dị. Bạch Tử Họa cũng không khá hơn chút nào, nguyệt bào vốn sạch sẽ đã hơi lấm bẩn. Ánh mắt hắn phức tạp nhìn Sát Thiên Mạch lại nhìn sang Hồng Điệp vẫn đứng một bên quan sát nãy giờ, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Sát Thiên Mạch gạt gạt mấy sợi tóc rối loạn, cũng không chịu thua kém lưu chuyển ánh mắt nhìn sang phía nàng, diễm tình đại sát tứ phương.
“Này…” Hồng Điệp có chút không biết làm sao, các ngươi đánh thì cứ đánh, không phải đã tìm cho các ngươi một chỗ kín đáo vắng người thế này rồi sao, ta đứng một bên cũng đâu có ảnh hưởng gì đến các ngươi. “Các ngươi cứ tiếp tục, ta đột nhiên đau bụng!”
Sát Thiên Mạch khóe miệng hơi run rẩy. Bạch Tử Họa vẻ mặt thản nhiên, vẫn như cũ không có biểu tình gì.
Gió nhẹ thổi qua,lá khô xào xạc chung quanh ba người.
Trong phút chốc, Hồng Điệp mơ hồ cảm thấy khung cảnh này có điểm quen thuộc…
Đây không phải là khung cảnh kinh điển giữa công – thụ và nàng bánh bèo tiểu tam sao?
Ta đây mới không phải là tiểu tam, ta tránh, các người tiếp tục tương ái tương sát đi!
Hồng Điệp cười vô tội định xoay người rời đi lại bị một giọng nói xa lạ sau lưng chấn kinh.
“Hậu nhân của Tiên Linh tộc…”
Bóng hình thon dài, không biết xuất hiện từ lúc nào, chiếc áo choàng dài đen thướt tha, gần như cả người hắn đều giấu biệt bên trong lớp áo, nhìn như quỷ mị chốn u linh, toát lên vẻ tà ác tột cùng. Người này đứng dưới một tàn cây, ánh trăng phủ xuống tàng cây vừa vặn che đi một nửa khuôn mặt, lờ mờ thấy hình dáng hai chiếc sừng trên đầu, ngoài ra chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn tao nhã, cùng một vài sợi tóc màu đỏ.
Sát Thiên Mạch từ phía sau đi tới, trầm giọng kêu một tiếng: “Ma Quân!”, thân thủ kéo Hồng Điệp về phía sau, giống như gà mẹ bảo vệ con.
Ma Quân có chút dở khóc dở cười nhìn hành động của Sát Thiên Mạch, chậm rãi nói:
“Không cần đề phòng như vậy, ta chỉ là có chút hứng thú với tiểu cô nương Tiên Linh tộc này thôi. Không nghĩ tới sau vạn năm, vẫn còn hậu nhân Tiên Linh tộc trên thế gian.”
Bạch Tử Họa nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng:
“Ma Quân các hạ! Tiên Linh tộc vốn là trực hệ Thần tộc, cùng Tiên môn có quan hệ sâu sắc, các hạ không nên đánh chủ ý lên cô nương này thì hơn!”
“Nha đầu này là đệ tử của ta, vừa đần vừa phiền toái, ngài từ bỏ đi!” Sát Thiên Mạch thấy đối thủ của mình mở miệng, cũng không chịu kém cạnh nói.
What the f— Ngươi đây là giúp ta hay đang chửi xéo ta?
Hồng Điệp mang ánh mắt “ôn nhu” nhìn chằm chằm Sát Thiên Mạch. Nếu ánh mắt có thể giết người, à không, giết yêu, hẳn là Sát Thiên Mạch đã sớm bị chết vài trăm lần trước ánh mắt “nóng bỏng” của nàng rồi.