“Nếu đã vô dụng như ngươi nói vậy thì nhường người cho bản quân, thế nào?”
Ma Quân cười nhẹ bước ra khỏi tàng cây, khuôn mặt hắn dần lộ dưới ánh trăng.
Nếu chưa nhìn thấy dung mạo của Sát Thiên Mạch hay Bạch Tử Họa, Hồng Điệp nhất định sẽ luống cuống vô cùng. Trước mắt là một gương mặt tuấn tú hoàn mỹ, vài sợi tóc màu đỏ rũ xuống trán, chia đôi hàng lông mày như tranh vẽ, che đậy đôi mắt phượng ưu nhã, tạo nên một vẻ đẹp vừa rực rỡ vừa hết sức tàn khốc.
Ánh mắt đỏ sậm mỹ lệ mà tà ác, ẩn ẩn bên trong là vẻ giễu cợt nhìn vào ba người trước mắt như hổ nhìn mồi.
Bạch Tử Họa bước đến gần hai người nàng, biểu tình trầm trọng:
“Hắn đã mở kết giới phong tỏa nơi này rồi!”
“Xem ra là quyết tâm muốn đoạt hậu nhân Tiên Linh tộc!” Sát Thiên Mạch khuôn mặt yêu mị toát lên thần sắc nghiêm túc hiếm có, nhìn sâu vào mắt Bạch Tử Họa. Hai người vừa nãy còn đánh nhau quên trời quên đất hiện tại lại đứng chung một chiến tuyến: Tuyệt đối không để Ma Quân đem hậu nhân của Tiên Linh tộc đi!
Hồng Điệp cho dù có ngốc đến đâu cũng nhìn ra được vị Ma Quân này có ý đồ bất lợi với mình. Hơn nữa nếu mình rơi vào tay hắn kết cục khẳng định không tốt đẹp gì, còn có thể liên lụy đến người trong Tiên môn, nếu không Bạch Tử Họa sao có thể vì một kẻ mới quen như nàng mà ra mặt.
Cả ba người cũng rất rõ ràng, hiện tại đều bị vây khốn chỗ này, nếu không đồng tâm hợp lực thì chỉ tự hại người hại mình.
“Ta đã cho các ngươi cơ hội!” Thoáng có chút thất vọng, thở dài một tiếng, Ma Quân cước bộ nhẹ nhàng hướng phía trước đi tới. Một lần nữa như quỷ dị chợt hiện trước mặt ba người. Bàn tay thon dài lộ ra khỏi áo choàng, tụ tập một luồng ma khí màu đen: “Trước tiên xử lí các ngươi, sau đó đem nha đầu này đi!”
“Động thủ!”
Bạch Tử Họa trầm giọng quát một tiếng, tay phải xuất ra một thanh kiếm màu bạc tràn đầy kiếm khí tràn đầy chính khí vung về phía Ma Quân. Bạch Tứ Họa vừa có động tác, Sát Thiên Mạch và Hồng Điệp cũng triển khai cước bộ, ba người chia thành một vòng cung hướng về Ma Quân mà thi triển toàn bộ tuyệt học.
Vừa ra tay, chính là tuyệt sát!
Đồng thời xuất động! Đồng loạt ra tay!
Một đóa hoa hiện ra giữa không trung chậm rãi xoay tròn, từng cánh tách ra như phi đao phóng nhanh về phía Ma Quân. Người xuất thủ là Sát Thiên Mạch.
Thân hình Hồng Điệp khinh phiêu tựa như hồ điệp vũ, hồng y như mộng, màu đỏ tung bay trên không trung mang theo cực hạn mỹ lệ giống như ảo cảnh vậy nhưng cũng mang theo sát cơ dị thường nồng đậm!
“Kiến hôi!”
Khóe miệng Ma Quân hơi nhếch lên, tràn ngập vẻ lạnh lẽo, hắc sắc quang mang phía trên bàn chân hiện ra, thân hình hơi run lên, sau đó như quỷ mị biến mất tại chỗ, khi hiện ra thì đã ở trước mặt ba người.
Đập vào mắt có thể thấy được, đó là một cỗ khí tức cực kỳ đặc thù và tà ác, thoáng như muốn thôn phệ thiên địa vậy! Đạt đến mức tận cùng bóng tối thì lại tản mát ra chí cực hắc sắc quang mang.
Khi bóng tối đi đến cực điểm thì cũng không khác gì quang minh cả.
Đạo hắc sắc quang mang kia như một cái vách sắt không thể phá vỡ đem tất cả công kích ngăn cản lại!
Ba người Hồng Điệp dốc hết toàn bộ tâm lực, nhân lực tuyệt mệnh một kích mà duy trì toàn lực tiến công. Tất cả lăng không nhắm thẳng vào hắc ảnh trước mặt. Thế tiến công như chớp lại bị chặn lại bởi vòng sáng màu đen bên người Ma Quân, tất cả công kích vào giờ khắc này lại lâm vào tình thế giằng co quỷ dị.
Không cần phải có bất kỳ ngôn ngữ, bất kỳ động tác ý bảo nào, ba người đồng thời phun ra một ngụm máu tươi lần nữa nghiền ép tự thân sinh mệnh lực, đem một điểm tiềm lực cuối cùng toàn bộ ép ra. Ma Quân vẻ mặt khinh thường không thèm để ý, vốn muốn tụ lại ma khí nhanh chóng một đòn giải quyết hai tên tiểu tử không biết điều kia đột nhiên biến sắc lui lại nửa bước.
Hộ thể ma khí bên người rắc một tiếng rồi vỡ vụn. Ma Quân vẻ mặt vặn vẹo không ngờ rằng ba con kiến hôi mà hắn nhận định liều mạng liên thủ cũng có thể đánh tan hộ thể ma khí bên người hắn. Xem ra hắn đã quá coi thường ba con kiến hôi này!
Ầm ầm một tiếng, hắc sắc quang bọc lúc trước đà sắp bị nghiền nát trong nháy mắt hoàn toàn nổ tung! Lực lượng cuồng mãnh bốn bề xông ra, thể như chẻ tre! Ba người Hồng Điệp nhất tề kêu đau đớn một tiếng, nhanh chóng lui lại, người người trong miệng phun máu tươi, chân khí trong người hỗn loạn khó kiềm chế.
Hồng Điệp nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khóe miệng, mặc dù mặt tái mét không chút huyết sắc vẫn kiên cường đứng dậy nói:
“Ta là hậu nhân Tiên Linh tộc không sai nhưng tự hỏi một chút năng lực của ta không nên lọt vào mắt Ma Quân các hạ mới đúng. Ngươi vì sao phải hạ thủ độc ác, quyết tuyệt như vậy?”
Ma Quân cả người hắc quang tràn ngập, khuếch tán ra mà ngửa mặt lên trời cuồng tiếu nói: “Nha đầu tâm tính không tệ, một chút thực lực của ngươi đương nhiên không là gì trong mắt ta, nhưng là ngươi lại là hậu nhân Tiên Linh tộc, trực hệ Thần tộc. Ngươi phải biết, thế gian này đã không còn thần, nhưng sức mạnh của thần là vô biên, chỉ cần đem tinh huyết của ngươi luyện chế thu vào trong tay, bản quân cũng có được năng lực của Thần tộc. Đương nhiên điều này còn phụ thuộc vào nồng độ huyết mạch Thần tộc trong người ngươi!”
Sát Thiên Mạch cùng Bạch Tử Họa trong lòng thầm nói “Quả nhiên!”, cũng không nhiều lời trực tiếp đi đến sóng vai cùng Hồng Điệp. Lúc này, bọn họ hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác ngoại trừ liều mạng.