Hồng Điệp

Chương 53 - Cuộc Chiến Thần Khí (1)

trước
tiếp

Mười lăm tháng Tám đang đến gần, ai cũng thấp thỏm lo lắng, ngày nào cũng họp bàn chuyện ngăn địch. Hoa Thiên Cốt không thích tham dự, một mình vào bếp hào hứng làm bánh trung thu cho mọi người ăn.

Một tiếng chuông lớn vang lên trong điện, hình như là chưởng môn có điều gì quan trọng muốn nói. Khi Hoa Thiên Cốt chạy tới chính điện thì hầu hết mọi người đều đã có mặt.

Chưởng môn Thái Bạch, Phỉ Nhan, mặt mày căng thẳng ngồi chính giữa, những người xung quanh chờ đợi cũng đều cau mày.

Hoa Thiên Cốt ngồi xuống cạnh Khinh Thủy, thầm nghĩ Phỉ Nhan rõ ràng là chưởng môn phái Thái Bạch, sao da lại đen như thế? Làm hại nàng mấy tối liền thấy một chiếc áo choàng màu xanh thẫm bay về phía mình, còn tưởng lại gặp quỷ.

Phỉ Nhan bỗng cất lời: “Lúc nãy Thiên Sơn vừa truyền tin đến, rạng sáng hôm nay bị đại quân yêu ma xâm phạm, xin chúng tiên Thái Bạch mau tới trợ giúp.”

Dứt lời, ai nấy đều sửng sốt.

“Chẳng phải hôm nay mới là Mười ba tháng Tám sao? Vì cớ gì bọn chúng lại xuất binh trước hai ngày?”

“Yêu ma vốn nham hiểm xảo trá, sao nói lời giữ lời được. Chẳng qua chúng muốn thừa dịp một số tiên phái hỗ trợ còn chưa tới, tốc chiến để chúng ta không kịp trở tay thôi.”

“Nếu thế trước kia bọn chúng cần gì phải đưa chiến thiếp, cứ đánh lén chẳng phải càng dễ dàng ư? Ta cho rằng bọn chúng làm thế là để giương đông kích tây, giam chân và kiềm chế sức mạnh của chúng ta, để chúng ta hiểu lầm mục tiêu công kích lần này của chúng là Thiên Sơn, làm các tiên phái khác gần đó chạy tới cứu viện. Đi đường mất tối thiểu hai ngày, bọn chúng sẽ nhân cơ hội này tập kích một trong ba phái Thái Bạch Sơn, Vương Ốc Sơn hoặc Trường Bạch Sơn.”

Phỉ Nhan gật đầu: “Nói rất đúng, nhưng dù sao nhân lực yêu ma cũng có hạn. Lần này dường như chúng xuất ra tất cả binh lực, còn có Xuân Thu Bất Bại và hơn mười tên yêu ma đáng gờm, toàn bộ đều hướng về phía Thiên Sơn. Có vẻ không còn lực lượng mà tập kích Trường Bạch Sơn, cho dù muốn tới thì ít nhất cũng phải cần hai ngày. Khi đó chúng tiên nếu về gấp chắc chắn sẽ kịp.”

Tất cả mọi người đều gật đầu.

“Đã như thế, vậy chúng ta hãy lập tức khởi hành tới Thiên Sơn.”

Chúng tiên cưỡi kiếm bay khỏi Thái Bạch Sơn, bọn Hoa Thiên Cốt vì vết thương của Lạc Thập Nhất chưa khỏi hẳn nên ở lại chăm sóc.

“Không biết nhóm Hỏa Tịch sư huynh thế nào, có an toàn không?” Hoa Thiên Cốt luôn cảm thấy bất an, yêu ma gióng trống khua chiêng như thế giống như muốn khiến Thái Bạch Sơn trở nên vắng vẻ, nhưng nhất thời lại khó nói được rằng không ổn chỗ nào.

“Yên tâm đi, bên đấy có rất nhiều người, hơn nữa không phải Hỏa Tịch có chuông Thôi Lệ sao, chỉ cần cầm cự hai ngày, chúng tiên tới rồi nhất định sẽ đánh cho lũ yêu ma đó hồn phi phách tán!” Khinh Thủy an ủi nàng nói.

“Hy vọng là thế.”

Mười bốn tháng Tám, Bạch Tử Họa nhận được truyền âm, tiên phong cưỡi kiếm vượt biển đến Thiên Sơn. Chưởng môn Mao Sơn suốt nửa tháng vẫn như thần long thấy đầu không thấy đuôi đột nhiên tuyên bố sẽ dốc toàn lực cùng chúng tiên bảo vệ thần khí. Mọi người nghe tin đều mừng thầm, chắc mẩm lần này không sao rồi.

Đến chạng vạng, trời chiều ngả về Tây, đệ tử Thiên Sơn kinh hoàng báo tin, hơn vạn yêu ma dưới chân núi chỉ trong tích tắc đã không còn thấy tăm hơi.

Chúng tiên giật mình kinh hãi cuối cùng cũng phát hiện chỗ không đúng. Đó chính là thượng cổ thần khí kính Côn Luân đã bị Xuân Thu Bất Bại cướp đoạt giống như chuông Hoan Tư và xích Thuyên Thiên. Nếu bọn chúng có thể hóa giải một phần phong ấn của chuông Hoan Tư và xích Thuyên Thiên thì đương nhiên kính Côn Luân cũng có thể. Tuy rằng tạm thời vẫn chưa thể tự do đi xuyên không gian, nhưng di động tức thời chắc chắn là được, thế nên mới bày kế giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn.

Một đoàn yêu ma đông nhung nhúc từ trên trời giáng xuống Thái Bạch Sơn khiến Hoa Thiên Cốt kinh hãi suýt chút nữa rơi cằm.

Rõ ràng dưới chân núi phủ kín trận pháp và kết giới, ấy vậy mà đám Xuân Thu Bất Bại lại chẳng gặp bất cứ trở ngại nào, hiện ra ngay trước đại điện của Thái Bạch Sơn?

Mục đích của bọn chúng rất đơn giản, diệt sạch Thái Bạch Sơn, đào tim phổi Phỉ Nhan tìm khư đỉnh lấy đỉnh Bốc Nguyên mà Thái Bạch Sơn bảo vệ. Sau đó nhân lúc chúng tiên cấp tốc bay qua đây cứu viện, trở lại Thiên Sơn cướp thần khí, rồi lập tức tới Trường Bạch Sơn và Vương Ốc Sơn.

Như thế chắc chắn sẽ khiến chúng tiên lúng túng, muốn cứu tất cả lại không cứu được chỗ nào. Nếu thuận lợi, chưa đến tối mai bọn chúng đã có thêm vài món thần khí trong tay.

Xuân Thu Bất Bại không khỏi bội phục Dị Hủ Quân, sở dĩ mấy năm qua việc cướp thần khí thuận lợi như thế đó là nhờ y bày mưu tính kế. Những người khác ngày ngày chỉ biết chém giết, toàn một lũ ăn hại.

Lần này năm người Xuân Thu Bất Bại và Sài Du của Ma giới, Lam Vũ Lan Phong và Khoáng Dã Thiên của Yêu giới, cùng đọa tiên Tử Huân Thiển Hạ đều ra trận, đây là việc trước nay chưa từng có, từ đó có thể thấy quyết tâm cướp thần khí mạnh đến thế nào.

Xuân Thu Bất Bại chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, cưỡi kiếm tiến lên, điên cuồng ngang ngược nói: “Lão già Phỉ Nhan, ban đầu bọn ta vốn định xử lý các ngươi sau cùng, nhưng không ngờ Thái Bạch Sơn lại có nhiều thần khí như vậy. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao đỉnh Bốc Nguyên, chuông Hoan Tư và đàn Lưu Quang ra thì hôm nay ta sẽ cho các ngươi một con đường sống.”

Phỉ Nhan biết bọn chúng sở hữu kính Côn Luân, có thể đi đến tất cả mọi nơi trong Thái Bạch Sơn, không còn cách nào ngăn được. Dựa vào số tiên nhân ít ỏi còn ở lại và hơn ba ngàn đệ tử trong phái, đấu với chúng chẳng khác nào châu chấu đá xe, không có phần thắng.

Lão thân là chưởng môn Thái Bạch, tuy rằng mang trọng trách bảo vệ thần khí, nhưng dù sao vẫn có tư tâm. Mạng sống của hơn ba ngàn đệ tử và cơ nghiệp trăm năm của Thái Bạch đánh đổi hũ Luyện Yêu, lão không muốn có kết cục giống như Mao Sơn. Nhưng lũ yêu ma không bao giờ giữ chữ tín, có giao thần khí ra cũng không thể tránh khỏi cuộc tàn sát, cho nên biện pháp duy nhất chính là cố gắng kéo dài thời gian, kéo được tới đâu hay tới đó, đợi khi chúng tiên tới cứu viện, hoặc khi kì tích xuất hiện

“Xuân Thu Bất Bại! Không phải tỷ tỷ đã ra lệnh cho các ngươi rút lui sao, các ngươi gọi nàng là Thiếu Quân vậy mà vẫn muốn chống lệnh sao?” Hoa Thiên Cốt có chủ tâm kéo dài thời gian, lên tiếng chất vấn.

“Thiếu Quân quá lương thiện. Chúng ta đoạt thần khí chính là vì muốn thả Yêu Thần, đến lúc đó Ma Quân và Thiếu Quân đều có thần cách, đều có khả năng ngồi lên ngôi vị của thần. Hơn nữa chỉ cần không động đến Mao Sơn của nàng, chuyện cũng đã rồi nàng còn có thể nói gì?”

Chúng tiên xôn xao. Yêu thần vừa mới sinh thực lực yếu ớt, nếu bị người khác cướp đoạt thần cách, vậy thì kẻ mới tới sẽ trở thành Yêu thần mới. Thế gian vốn không còn thần bởi vì chư thần đều đã ngã xuống trong đại chiến Thần Ma cổ xưa, ngoại trừ Ma thần luôn ngủ say trong hư vô và Yêu thần bị chia cắt linh hồn phong ấn trong thập đại thần khí từ trước. Muốn thành thần thì phải có thần cách, nhưng mà đã qua bao nhiêu năm, ngoại trừ kẻ biến thái như Sát Phá Thiên, còn có ai đủ lực ngưng tụ thần cách?

Ngay cả Sát Phá Thiên không phải cuối cùng cũng bỏ mạng trong thiên phạt, truyền lại thần cách cho đời sau sao? Nếu hiện tại đột nhiên xuất hiện hai vị thần, thiên phạt sẽ còn giáng xuống kinh khủng thế nào? Sinh linh Lục giới phải làm sao ?

“Chúng đệ tử nghe lệnh, bày trận! Có chết cũng không thể để thần khí rơi vào tay chúng!”

Lập tức ba nghìn đệ tử xếp thành ba lớp trong, ba lớp ngoài ở đại điện bày một trận pháp cực lớn, phòng thủ kiên cố, yêu ma trong trận đều bị vặn cổ, không thể tiến vào, đành phải lui bước.

Chưa để mọi người kịp phản ứng, Hoa Thiên Cốt đột nhiên thét lên: “Chưởng môn cẩn thận!” Đoạn Niệm lao ra nhưng chỉ chém đứt được một tay của đối phương, đã quá muộn.

Một yêu nữ có mái tóc màu xanh biếc không biết từ lúc nào đã ở phía sau trận pháp, thừa dịp mọi người chưa kịp chuẩn bị, một tay xuyên thẳng qua ngực Phỉ Nhan, đột phá chân khí bảo vệ trên người, móc quả tim máu chảy ròng ròng của ông ra. Tuy đã bị Hoa Thiên Cốt chém đứt một tay, nhưng trên người ả vẫn còn tận tám cái.

Mặt yêu nữ cũng xanh đậm, còn mọc cả rêu tảo, có vẻ là thủy yêu. Đôi mắt dài, nhỏ, quyến rũ lại giống như rắn độc, mái tóc dài bằng rong tung bay trong gió. Ả há miệng ăn cả quả tim của Phỉ Nhân vào bụng, sau đó thỏa mãn liếm ngón tay dính máu khiến tim mọi người đập dồn dập, quá ghê tởm, đó chính là yêu nhân Sài Du của Ma giới.

Ả dễ dàng né tránh công kích của mọi người, bất chợt biến mất, ra khỏi trận pháp, trở lại bên cạnh Xuân Thu Bất Bại, cất tiếng cười vừa nũng nịu như trẻ con khóc vừa chanh chua nói: “Không có đỉnh Bốc Nguyên trong khư đỉnh.”

Hoa Thiên Cốt cùng mọi người đỡ lấy Phỉ Nhan, thật không ngờ yêu ma lại dùng kính Côn Luân lẻn ra sau đánh lén. Chân khí của Phỉ Nhan tản đi khắp nơi, trong lúc hấp hối truyền âm bảo sư đệ Phỉ Thanh và Phỉ Sắc phải bảo vệ thần khí cùng phái Thái Bạch an toàn, lập tức truyền ngôi vị chưởng môn cho Phỉ Ngữ rồi dặn Hoa Thiên Cốt, hy vọng nàng có thể nghĩ cách đưa thần khí ra khỏi núi, sau đó lão nhắm mắt lại.

Hoa Thiên Cốt hiểu dụng ý của lão chưởng môn, nhưng nàng sao có thể một mình chạy trốn, trơ mắt nhìn mấy nghìn người bị tàn sát!

Hiện giờ chỉ có thể dựa vào đàn Lưu Quang.

Một mình Hoa Thiên Cốt ngồi đánh đàn trên đỉnh điện, cố gắng kéo dài thời gian chờ cứu binh đến.

Mấy vạn yêu ma vừa nghe thấy tiếng đàn, tâm trí ngay lập tức bị khống chế, buông vũ khí thành một đống. Bọn Xuân Thu Bất Bại cũng chỉ có thể phong bế thính giác, không dám tiến lên. Nếu tiếp tục bọn chúng chắc chắn sẽ thương vong nghiêm trọng, bèn vội vàng dùng kính Côn Luân đưa tất cả yêu ma về nhị giới, chỉ để lại một số ít có pháp lực cao cường, tập trung bế khí, phong tỏa năm giác quan, ngồi quây lại thành một nhóm.

Sài Du sờ cánh tay bị chặt đứt của mình, trong mắt ánh lên vẻ nghiền ngẫm. Một luồng sáng nhạt màu xanh thoáng hiện trên người ả, cánh tay mới từ từ mọc ra như cây cối đâm chồi nảy lộc, nhưng lại giống tay của một đứa bé, mập mạp mềm mại, khác mấy cánh tay kia rất nhiều.

“Ta dùng kính Côn Luân đi qua giết con nhóc đó được không?”

“Nó đang đánh đàn Lưu Quang, cho dù ngươi có kính Côn Luân cũng không thể tới gần được.” Xuân Thu bất Bại trầm tư “Đàn Lưu Quang là thần vật thời thượng cổ, không dễ dàng khống chế, nó chỉ là một con nhóc có chút tu vi, mỗi lần lướt dây đàn là mỗi lần tự thương tổn. Nó có thể đàn liên tục trong bao lâu? Chúng ta không phải vội, đợi đến lúc nó sức tàn lực kiệt là có thể dễ dàng cướp được đàn Lưu Quang và chuông Hoan Tư rồi.”

Bất thình lình Tử Huân Thiển Hạ nói mơ gì đó, như bị tiếng đàn làm giật mình tỉnh giấc từ trong mộng đẹp, bối rối vén rèm lên.

“Là ai đang gảy đàn, Bạch Tử Họa tới đây ư?”

Xuân Thu Bất Bại cười lạnh: “Không phải. Là đệ tử của hắn, Hoa Thiên Cốt…”

“Tử Họa… Tử Họa, chàng mà cũng chịu nhận đệ tử ư?” Mặt Tử Huân Thiển Hạ dại ra, có chút lơ đễnh. Chẳng lẽ mình ở Ma giới bế quan lâu quá rồi sao?

Trên đỉnh điện, Hoa Thiên Cốt đã sắp không cầm cự nổi, kiệt sức gục lên đàn. Để không hao tổn chân khí quá nhiều, cứ cách một lúc, nàng mới khẽ gảy dây đàn, đàn chỉ có âm chứ không có điệu.

Bọn yêu ma đều lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, nhưng dưới tiếng đàn lại chỉ phòng thủ chứ không tấn công được. Riêng Tử Huân Thiển Hạ lại khẽ tựa lưng vào giường, nghe như mê say.

Mặc dù thấy rõ người đánh đàn không phải là Bạch Tử Họa, nhưng nàng ta nhận ra ánh sáng bạc của đàn Lưu Quang. Những hình ảnh quá khứ không ngừng hiện lên, ai cũng phong bế năm giác quan, nhưng nàng ta lại để mặc bản thân bị khống chế một nửa lí trí, say mê trong tiếng đàn, không chịu đi ra.

“Đàn rất hay, tuy kém Tử Họa nhiều, nhưng tất cả những khúc nhạc mà đàn Phục Hy tấu lên quả nhiên đều là nhân gian thất truyền. Tiếp theo gảy khúc ‘Triêu Lộ Cửu Thiên’ được không?”

Hoa Thiên Cốt cố gắng chống đỡ từng đợt công kích của nàng ta, trong lòng thầm mắng đồ biến thái, lại còn dám gọi Tử Họa Tử Họa thân thiết như thế nữa!

Sư phụ ơi, người ở đâu, đồ nhi rất nhớ sư phụ!

Trời dần tối, trăng lên cao, Hoa Thiên Cốt vẫn dựa vào chân khí mọi người truyền cho chống đỡ lại Tử Huân Thiển Hạ. Đám người Xuân Thu Bất Bại lui về phía sau hơn mười bước để tránh bị hai bên ảnh hưởng.

“Nếu ta giết ngươi, dựa vào tính cách của Bạch Tử Họa, nói không chừng sẽ đến tìm ta tính sổ, vậy là ta có thể gặp chàng rồi.” Tử Huân Thiển Hạ đột nhiên ngẩng đầu nói.

Hoa Thiên Cốt rùng mình, giả vờ vui vẻ: “Tiên tử nói đùa rồi, sống chết có số, phú quý do trời. Tính cách của sư phụ tiên tử không phải không biết, sao người có thể tìm ngài để báo thù cho ta được?”

“Đúng vậy, Bạch Tử Họa vô tâm vô tình, sao có thể nhúng tay vào vận mệnh của người khác?” Tử Huân Thiển Hạ sâu kín nói, vươn tay sờ lên ấn ký màu đen trên mi tâm biểu tượng cho đọa tiên, sự bi thương trong mắt càng nhiều.

Hai bên lại rơi vào tình cảnh vô cùng căng thẳng. Hoa Thiên Cốt tiếp tục đàn, ngăn cản đám yêu ma đang rục rịch, càng lúc càng đuối sức. Cuối cùng chịu không nổi, phun ra một ngụm máu rơi xuống.

Đột nhiên nàng rơi vào một vòng tay ấm áp, xa trông vạt áo trắng tung bay.

Sư phụ? Là người ư? Cuối cùng người cũng tới rồi!

Nàng cố gắng mở mắt, một luồng sáng màu bạc rọi thẳng đến, nàng nhìn thấy nụ cười ấm áp nhất, đẹp nhất thế gian này.

“Đông Phương! Đông Phương?! Sao huynh lại ở đây? Nơi này nguy hiểm lắm! Đi mau đi!” Hoa Thiên Cốt thấy hắn vừa mừng vừa sợ lại có chút thất vọng.

“Cốt Đầu, không sao chứ?”

Hoa Thiên Cốt nhìn trái nhìn phải, giơ tay áo lên lau nước mũi, cực kì cảm động gắng sức gật đầu.

“Đông Phương, sao huynh cũng đến đây? Bây giờ chúng ma loạn chiến, nguy hiểm lắm, huynh mau về đi!”

Đông Phương Úc Khanh cười nói: “Đường Bảo nói nàng gặp nguy hiểm, nên đến tìm ta để cứu nàng.”

“Nhưng huynh không biết pháp thuật, nguy hiểm lắm. Được rồi, giờ ta ổn rồi, huynh mau về đi!”

Đông Phương Úc Khanh nhìn hai phe vẫn chém giết nhau như trước, phái Thái Bạch rõ ràng đang ở thế yếu, tổn thất ngày càng nặng, càng đánh càng lùi.

“Nếu Xuân Thu Bất Bại không chịu lui quân, chúng ta có chém giết thêm nữa thì ngoài mấy xác chết cũng chẳng được kết quả gì, chúng ta tỉ thí để giải quyết thần khí được không?”

Đột nhiên một giọng nói văn nhã du dương truyền vào tai mọi người, là Đông Phương Úc Khanh.

“Đông Phương!” Hoa Thiên Cốt kinh ngạc nhìn hắn.

Đông Phương Úc Khanh ôm nàng vào trong lòng, vân vê búi tóc của nàng.

“Cốt Đầu, đừng sợ, ta sẽ giúp nàng lấy lại những món thần khí khác.”

Hoa Thiên Cốt sửng sốt nhìn hắn, thấy con ngươi thâm sâu lộ ra ý cười xảo quyệt ấy, không hiểu tại sao lại cảm thấy cực kì an tâm.

“Các ngươi muốn tỉ thí thế nào?”

Đám người Lạc Thập Nhất, Khinh Thủy, Nghê Mạn Thiên và tất cả đệ tử Thái Bạch đều lùi lại, đứng thành một hàng. Đông Phương Úc Khanh giao Hoa Thiên Cốt cho Lạc Thập Nhất. Mọi người nhìn hắn, không biết hắn là thần thánh phương nào. Thoạt nhìn thì có vẻ chỉ là một thư sinh bình thường, rõ ràng không có chút pháp lực, cũng không phải người tu tiên, nhưng nếu Hoa Thiên Cốt đã tin tưởng, bọn họ sẽ không hoài nghi.

Hoa Thiên Cốt tựa vào ngực Lạc Thập Nhất, khẽ hỏi: “Sư phụ, người sắp tới chưa?”

Lạc Thập Nhất nhìn nàng liều mạng đến nông nỗi này, không khỏi đau lòng, gắng sức gật đầu: “Sắp rồi, sắp tới rồi.”

Đông Phương Úc Khanh thong thả tiến lên phía trước vài bước, quạt giấy trong tay khẽ động.

“Nếu ta đoán không sai, trong tay các ngươi ngoại trừ kính Côn Luân, còn có Phù Trầm châu và thước Huyền Trấn, ba món thần khí. Phía chúng ta vừa hay cũng có ba món thần khí là đàn Lưu Quang, chuông Hoan Tư và đỉnh Bốc Nguyên. Hai phe chúng ta mỗi phe phái ba người tham chiến, ba trận thắng hai, bên thắng sẽ có ba món thần khí của đối phương, thế nào?”

Xuân Thu Bất Bại cười lạnh, kẻ này là ai, sao lại nắm rõ tình hình của bọn chúng trong lòng bàn tay như thế?

“Được, trận đầu Khoáng Dã Thiên ra tỉ thí. Bên ngươi chọn ai?”

Mọi người nhìn quanh, bọn họ tử chiến một đêm, ai cũng bị thương, huống hồ trong này không có ai là đối thủ của Khoáng Dã Thiên. Trận đấu liên quan đến thần khí, tuyệt đối không thể thua. Lạc Thập Nhất vừa định nói mình sẽ ứng chiến, lại nghe thấy Đông Phương Úc Khanh lên tiếng.

“Tại hạ bất tài, trận đầu cứ để tại hạ thử được không?”

“Đông Phương, huynh có biết pháp thuật đâu!”

Hoa Thiên Cốt và Đường Bảo hoảng sợ, tuy biết Đông Phương Úc Khanh chuyên dùng mưu kế, người mang dị thuật, nhưng đây là thực chiến, một thư sinh chân yếu tay mềm sao làm đối thủ của bọn yêu ma được? Bằng bất kì giá nào nàng cũng không thể để huynh ấy gặp nguy hiểm!

Đông Phương Úc Khanh nháy mắt với nàng, dịu dàng cười, mọi người đều cảm thấy ấm lòng, không biết tại sao lại bắt đầu tin tưởng hắn.

“Tại hạ cũng vì tình thế bắt buộc, Khoáng Dã Thiên tiên sinh là người đứng đầu Thập yêu, pháp lực hơn người, chiến công huy hoàng, bàn về tay nghề chế tạo trên đời không có đối thủ, đáng lẽ phải thống lĩnh Yêu giới mới đúng, sao giờ lại cam phận làm chó săn?”

Khoáng Dã Thiên bị nói đúng chỗ đau, mặt mày lúc đỏ lúc trắng, cả giận nói: “Liên quan khỉ gì đến tiểu tử ngươi? Nói đi, ngươi muốn tỉ thí kiểu gì? Để người khác không nói ta cậy lớn hiếp bé, ngươi tự chọn cho mình một cách chết thoải mái nhất đi!”

“Sở trường của tiên sinh là gì, chúng ta sẽ tỉ thí cái đó.”

“Sở trường của ông đây chính là chế tạo vũ khí, hay ngươi muốn so tài chế tạo vũ khí với ta? Nực cười, có lẽ pháp thuật của ta không mạnh bằng một số người, nhưng luận về vũ khí, cả Lục giới này ta đều chưa bại bởi tay ai, thế mà ngươi lại dám khiêu chiến với ta, ngươi chán sống rồi đúng không?”

Đông Phương Úc Khanh vẫn bình thản như trước: “Tại hạ mặc dù không biết pháp thuật, nhưng lại có nhiều nghiên cứu với những thứ kỳ lạ này, ví dụ như vũ khí, bát quái, tử vi lá số… Tiên sinh, mời!”

Khoáng Dã Thiên cười lạnh, lấy mười tám người gỗ to như người thật từ trong khư đỉnh ra, vây quanh Đông Phương Úc Khanh.

“Mấy con rối gỗ này cực kì chắc chắn, lửa không thiêu nổi, đao không chém được, cũng không bị pháp thuật ảnh hưởng, càng không biết đau, ngay cả Đại La Kim tiên cũng không có cách nào với bọn chúng, một khi đã khởi động, không có lệnh của ta tuyệt đối sẽ không dừng lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.