Kỳ thật trong lòng Vân Phàm vẫn coi mình là một vị võ giả chứ không phải là người tu tiên, bởi vậy hắn không muốn xung đột với người trong võ đạo.
Đương nhiên, trong đó cũng có vài phần xúc động vì sự trợ giúp của Dương Tiếu Thiên. Hắn đưa lệnh bài ra để tỏ thái độ, nếu bọn người Bạch Hổ Vương cùng Túc Không cố ý coi hắn là địch nhân thì hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
…
Trong lúc bọn người Bạch Hổ Vương cùng Túc Không còn đang ngây người thì Vân Phàm nâng tay tế xuất ra một kiện cực phẩm hồn bảo hình võng tráo màu vàng ròng.
Bảo này vừa ra, ánh lửa vạn trượng xông thẳng lên trời, nhiễu loạn khí tràng của Cổ Dịch, thậm chí phối hợp với lôi đình chi hải của Thiển Y, mơ hồ chống lại Thần Hải lĩnh vực của Cổ Dịch.
Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt bọn người Cổ Dịch cùng Tô Vô Kế trở nên âm trầm, lại cảm thấy thêm vài phần kiêng kị.
Vân Phàm trực tiếp dùng hành động nói cho người của Tiên Đạo Tổng Minh cùng thánh địa biết mình sẽ không thỏa hiệp.
Thiển Y tựa hồ cũng hiểu được tâm ý của Vân Phàm nên từ trong vòng Càn Khôn lấy ra một ngọc phù thần bí màu vàng, ra vẻ dốc sức chiến một trận.
Vân Mục cùng Đông Lai bước lên nửa bước, đồng dạng không lùi bước chút nào.
Song phương giằng co, không khí giằng co.
…
Đột nhiên lúc này Túc Không mở miệng, trong giọng nói lộ ra quyết tâm lớn lao: “Cổ Dịch lão nhân, thứ này trả lại ngươi nhé, Võ Đạo Tổng Minh ta không có phúc để tiêu thụ.”
Vừa nói, Túc Không đem ba kiện thiên địa linh vật vừa nhận trả cho Cổ Dịch, đồng thời chuyển thái độ sang mặt đối nghịch.
Không chỉ Túc Không mà ngay Bạch Hổ Vương cùng những vị phó minh chủ Võ Đạo khác cũng làm như thế.
Bọn người Cổ Dịch cùng Tô Vô Kế hoàn toàn bị giật mình bởi một màn bất thình lình này.
“Túc Không lão đầu, ngươi làm thế là có ý gì? !”
Nghe Cổ Dịch chất vấn, Túc Không nói với vẻ mặt không chút thay đổi: “Không có ý gì, giữa tiên đạo cùng võ đạo cho tới bây giờ đều không có ý gì, đạo bất đồng bất tương vi mưu, Bạch Hổ Thành chính là nơi võ giả tụ tập, trong này không chào đón Tiên Đạo Tổng Minh các ngươi cùng người thánh địa, mời Cổ minh chủ cùng nhị vị thánh tử thánh nữ rời đi nhé!”
“Cái gì! ?”
Cổ Dịch cùng Nguyễn Tâm Oánh đại biến sắc mặt, nhưng Tô Vô Kế vẫn trấn định như cũ: “Túc Không minh chủ, đây là ý của ngươi? Hay là ý của Bạch Hổ Vương?”
Không đợi Túc Không trả lời, Bạch Hổ Vương mở miệng nói: “Ý của Túc Không minh chủ chính là ý của Khương Liệt ta.”
Tô Vô Kế vẫn không buông tha mà châm ngòi uy hiếp: “Bạch Hổ Vương chớ quên, Vân Phàm này không chỉ là người mà Thánh Chủ điểm danh phải bắt mà còn là loạn nghịch của Đại Càn! Hắn từng đại khai sát giới tại Tề Lương biên thành, thậm chí chém chết Đông Lăng tiểu vương gia Khương Thừa Tổ, tính ra mà nói thì cừu hận giữa người này cùng hoàng thất các ngươi còn muốn lớn hơn một chút. Hiện tại ngươi bảo hộ loạn nghịch, chẳng lẽ không sợ quốc quân tức giận, trách phạt ngươi sao?”
“Vớ va vớ vẩn!”
Bạch Hổ Vương bĩu môi khinh thường rồi nói: “Đại Càn cố đô có bốn phương trấn thủ, bổn vương chính là người đứng đầu Bạch Hổ Thành và có quyền lực quyết định mọi việc, chỉ cần bổn vương không phạm thượng, không phản quốc, cho dù là quốc quân bệ hạ cũng sẽ không khó xử bổn vương.”
Tô Vô Kế còn định nói thêm thì Túc Không lập tức giơ lên cao lệnh bài và nói với vẻ nghiêm nghị: “Huyền Vũ Lệnh của Cấm Tiên Cốc ở đây, tất cả võ giả ở đây nghe lệnh, hôm nay người trong tiên đạo dám thương tổn người chấp lệnh thì chúng ta chắc chắn ra sức phản kích, thậm chí không chết không ngừng!”
“Cấm Tiên Cốc! ? Huyền Vũ Lệnh! ?”
“Hóa ra là Huyền Vũ Lệnh! Vân Phàm kia không ngờ là sứ giả của Cấm Tiên Cốc!”
“Tuổi còn trẻ mà đã bước vào cảnh giới võ đạo tông sư!”
“Con mẹ nó, người trong tiên đạo cư nhiên dám đối phó sứ giả của Cấm Tiên Cốc trong Bạch Hổ Thành, bọn họ muốn lật trời à!”
“Ai dám động thủ thì giết người đó, chúng ta cái gì cũng thiếu, chính có mỗi nhiều người thôi!”
“Đúng vậy! Giết bọn họ! Không chết không ngừng!”
“Không chết không ngừng!”
…
Võ giả xung quanh dần dần xúm lại, tiếng kích động oán giận vang lên không ngớt.
Trong lòng các võ giả bình thường này cực kỳ tôn sùng Cấm Tiên Cốc, nhờ có Cấm Tiên Cốc mà võ đạo mới có mảnh đất để sống. Nếu không có Cấm Tiên Cốc thì không biết võ đạo đã suy bại đến mức nào dưới sự chèn ép của tiên đạo.
…
Mà sắc mặt bọn người Cổ Dịch phía Tiên Đạo Tổng Minh cùng thánh địa trở nên rất khó coi.
Vân Phàm có thân phận Cấm Tiên Cốc không thể coi là không quan trọng. Nếu bọn họ tiếp tục động thủ, không nói đến có thể toàn thân thoát ra khỏi sự vây quanh của phần đông võ đạo cường giả hay không, mà cho dù bọn họ thật sự có thể bắt được Vân Phàm thì cũng không dám tùy ý xử trí. Nếu làm không khéo liền dẫn đến bạo loạn giữa tiên võ.
“Đừng xằng bậy!”
Tô Vô Kế ngăn lại tả hữu phó minh chủ đang rục rịch, cẩn thận chú ý xung quanh sợ đám đông võ giả cùng tông sư cường giả làm ra hành động điên cuồng nào đó.
…
“A! ? Cực Đạo Võ Quán này thật náo nhiệt a! Chẳng lẽ tất cả đều tới bái sư học nghệ?”
Một thanh âm đột ngột vang lên, mọi người theo tiếng nói nhìn lại chỉ thấy chẳng biết khi nào đã có một hàng nam nữ già trẻ đứng ở cửa Cực Đạo Võ Quán .
Người tới chính là Thiên Hà, Phương Đồng, Tạ Lạc Nhi, Tống Tiểu Phong cùng Thiên Âm lão quái, phía sau còn có Vạn Vĩnh Niên của Lam gia thương hành cùng cặp tỷ đệ sinh đôi Lam Ấu Như cùng Lam Vũ Sơn.
Bởi vì Vân Phàm biết tin tức của Thiển Y cùng Vân Mục nên khẩn cấp chạy trước khiến bọn họ cũng không thể không chạy theo sau. Chỉ có điều, bọn họ không ngờ đến gần nơi đây thì phát hiện ra tình huống không đúng.
“Ách! Vân Phàm lão đại, tiên đạo cường giả? Chuyện quái gì xảy ra thế? !”
Bọn người Thiên Hà đứng yên ở tại chỗ, không dám vọng động, sợ rước lấy tai nạn.
“Thiên Hà đại ca, Phương Đồng đại tỷ…”
Đông Lai thấy Thiên Hà cùng Phương Đồng nên vội vàng tiếp đón rồi nói qua ý đồ của đám người Tiên Đạo Tổng Minh cùng thánh địa để bọn họ lập tức chuẩn bị.
Nghe xong Đông Lai cảnh báo, bọn người Thiên Hà hoàn toàn sợ ngây người, ngay cả Thiên Âm lão quái cũng toát mồ hôi lạnh đầy đầu, thầm nghĩ Vân Phàm này quá là biết gây chuyện nhé! Dư âm của Tề Lương biên thành còn chưa hết, hiện tại lại trực tiếp chống lại Tiên Đạo Tổng Minh cùng thánh tử thánh nữ của thánh địa, nhìn bộ dáng có vẻ sắp đại chiến!
“Khụ khụ!”
Thiên Âm lão quái đảo tròng mắt rồi nói với vẻ thoải mái: “Nghe nói Đại Càn cố đô này là nơi địa linh nhân kiệt, hay là chúng ta đến nơi khác dạo chơi, đợi Vân Phàm tông sư xử lý xong mọi chuyện rồi chúng ta trở về?”
Thiên Âm lão quái luôn luôn cáo già, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện liều chết với Tiên Đạo Tổng Minh cùng thánh địa, hắn chỉ biết yên lặng tính kế.
Chỉ có điều, Thiên Hà mặc kệ , đến thời điểm này thì bọn họ sao có thể rút lui có trật tự, Phương Đồng cũng nhìn lão quái với một ánh mắt khinh bỉ.
“Ta không đi, ta muốn ở đây hỗ trợ Vân Phàm lão đại!”
Nghe Thiên Hà tuyên bố rất nhiệt huyết, Thiên Âm lão quái trợn trắng mắt, hận không thể bịt kín miệng đối phương. Lúc này các ngươi không thêm phiền là tốt lắm rồi, còn không biết xấu hổ nói hỗ trợ? Gây trở ngại còn không sai biệt lắm!
…
“Ách! ? Có phải ta tới không đúng lúc không?”
Một thanh âm thô cuồng vang lên, lại có một người đi vào Cực Đạo Võ Quán.
Nhìn thấy người tới, mắt Thiên Hà sáng lên, vội vàng hô lớn: “Thiết Đường huynh đệ, ngươi tới vừa lúc! Tiên Đạo Tổng Minh cùng thánh địa muốn lấy nhiều hiếp ít, ngươi mau đến Phong Vũ Lâu kêu tám mươi hơn một trăm cường giả đến hỗ trợ!”
“…”
Thiết Đường nghe vậy tí thì ngã ngửa cả người.